Chương 55: Nếu em muốn ...
Lục Tử Phi
20/09/2019
Ngày hôm sau Từ Hy Viễn liền dắt theo Tô Thiện đến cô nhi viện kia.
Tô Thiện cả người căng thẳng nhìn hắn,đôi mắt có chút khó hiểu "Tại sao anh lại biết...?"
Từ Hy Viễn im lặng một hồi,quyết định không giấu diếm "Anh điều tra."
Tô Thiện không biết nên vui hay nên buồn,liếc xéo hắn một cái liền bỏ đi trước.Từ Hy Viễn nhìn cô,mỉm cười vội đuổi theo.
Vừa vào trong đã có người nhìn thấy cô,hốt hoảng như là thấy ma.
"Kiều... Kiều Như?"
Tô Thiện cắn răng đưa tấm ảnh chân dung mà Dương Ân đưa cho cô ra,vội hỏi "Bác biết mẹ cháu ư?Chính là người trong bức ảnh này."
.....
Hai người ở lại cô nhi viện đến tối mới lên xe về lại,Tô Thiện từ lúc ra khỏi đó cũng chưa hề mở miệng.Từ Hy Viễn nhích lại gần ôm lấy cô,thấy Vương Triết phía trước đang lái xe còn tò mò nhìn hai người qua gương,hắn lập tức trừng mắt cảnh cáo "Còn không lo lái xe?"
Cậu ta mau chóng thu hồi tầm mắt,ép buộc chính mình nhìn thẳng phía trước.
Hai bàn tay Tô Thiện xoắn lại với nhau,rối bời khẽ siết chặt,đến khi móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay cũng không để ý.
Từ Hy Viễn khẽ kéo lấy bàn tay cô,bàn tay to lớn của hắn lồng vào nhẹ nhàng nắm chặt lấy,hết mực cẩn thận xoa xoa lên vết đỏ trên đó,cưng chiều lên tiếng "Nếu em muốn nói,anh sẵn lòng nghe.Nếu em muốn anh giải quyết,anh lập tức sắp xếp ổn thoả cho em.Còn nếu em không muốn quan tâm nữa,anh dẹp mọi chuyện xuống cho em.Tất cả... đều nghe theo em,được không?"
Tô Thiện dời tầm mắt,xoay đầu nhìn hắn,chỉ thấy Từ Hy Viễn ân cần vuốt ve tay cô,còn nhẹ nhàng xoa nắn,đôi mắt nhu tình như nước chưa từng dời khỏi cô.Tô Thiện vô lực tựa vào người hắn,có chút yếu lòng "Từ Hy Viễn,tôi nghe họ nói tất cả rồi... về mẹ của tôi..."
Vương Triết phía trên vừa nghe được,cậu ta không kiềm được lòng tò mò lại dời tầm mắt sang gương,tiếp tục bị trừng cho một cái liền không dám tiếp tục nhìn lung tung nữa - quả thực quá đáng sợ.
Tô Thiện tiếp tục chìm trong nỗi lòng của mình, buồn bã lên tiếng "Họ nói,mẹ tôi khi mang thai đã từng làm việc tại đó.Lúc sinh tôi ra,vì khó sinh mà mất...."
Giọng cô trở nên nghẹn ngào,có chút ấm ức xúc động đến nhoè cả mắt "Từ Hy Viễn,tôi có chút không muốn tha thứ cho ông ta,nhưng mà..."
Nói tới đây,cô lấy ra một phong thư nhỏ đã bạc màu,phía dưới có kí tên của người tên Kiều Như,kèm theo dòng chữ "gửi con của mẹ".
Tô Thiện lặng lẽ nhìn chằm chằm phong thư ,vô hồn lên tiếng,cảm giác uất ức nơi lòng ngực ngày càng dâng cao "Bà dường như đã đoán trước được.Bà dặn tôi không được hận không ấy,bà không muốn tôi sống trong hận thù.Bà muốn tôi vui vẻ,trở thành cô gái hạnh phúc nhất.Bà còn muốn... tôi có thể tha thứ cho ông ấy... nhưng mà...."
Nước mắt tí tách rơi trên phong thư bạc màu,Tô Thiện đưa tay quẹt nước mắt,kiềm chế không để mình lại khóc,nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà nấc lên vài tiếng "Tôi không muốn khóc,bà ấy đã muốn tôi sống vui vẻ..."Nói tới đây,Tô Thiện lại quẹt đi nước mắt,kiềm nén không rơi thêm giọt lệ nào nữa, quả thực không khóc,chỉ là còn khó coi hơn khóc,nén nhịn đến thương tâm.
"Tôi cũng muốn nghe lời bà không hận ông ấy,nhưng mà tôi khó chịu lắm.Vì sao mẹ tôi lại phải chịu oan ức như vậy,vì sao bà lại phải khổ như vậy."Vì cớ gì bao nhiêu tủi nhục oan ức đều dồn lên người mẹ cô.
Người mẹ chân chính mà cô mới biết được bà là mẹ ruột của mình cách đây không lâu,người mẹ đã vì sinh ra cô mà mất đi.Tô Thiện khó khăn chấp nhận sự thật này,thực sự rất đau đớn so với tưởng tượng của cô,đau đến trong lòng như có vạn kim châm đâm lấy.
Mọi chuyện được vạch trần,thế giới mạnh mẽ được cô bao lâu nay bảo vệ trong lòng liền sụp đỗ,đau thương không ngừng kéo đến,đau đớn đến tột cùng.
Đầu được kéo vùi vào lòng ngực ấm áp,Từ Hy Viễn ôm lấy cô,không ngừng trấn an vỗ nhẹ nơi lưng "Tô Thiện,không sao cả.Em muốn thế nào đều được,anh ở phía sau chống lưng cho em.Mọi chuyện em muốn em thích,đều có thể đáp ứng."
Nói tới đây,Từ Hy Viễn không khỏi thương xót cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt sưng đỏ của cô,thấp giọng "Ngoan,em đừng khóc.Tuyệt đối đừng làm bản thân đau buồn."Có như vậy,tôi cũng sẽ không đau lòng.
Tô Thiện có chút ngoài ý muốn hưởng thụ sự ấm áp này,cô không nhịn được vùi vào lòng anh,mùi hương quen thuộc mang đến cho cô cảm giác an toàn rất lớn,bao trùm lấy nỗi sợ hãi trong lòng cô.Tô Thiện khép hai mắt lại,vô lực rầu rĩ "Từ Hy Viễn,tôi buồn ngủ rồi."
Bàn tay to lớn ấm áp khẽ áp lên đầu cô,giọng người đàn ông trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu mang theo vô vàng sủng nịnh "Ngoan,ngủ một lát đi."
Trở lại nhà,người trong lòng anh vẫn chưa tỉnh lại,Từ Hy Viễn cong khoé môi cưng chiều nhìn người phụ nữ đang yên giấc ngủ say.Phẩy phẩy tay cho Vương Triết rời đi,chính mình nhẹ nhàng ôm lấy cô vào trong ngực,từng li từng tí cẩn thận ôm cô đi vào trong nhà.
Tô Thiện vẫn ngủ say không hề biết gì,chắc là mấy hôm nay quả thực quá sức với cô,mệt mỏi đến chìm sâu vào giấc ngủ.Đến khi Từ Hy Viễn đặt cô lên giường,cô cũng chỉ khó chịu khẽ cọ người một cái,lại tiếp tục vùi trong chăn nệm êm ái tiếp tục ngủ,hoàn toàn không biết có người đang nhìn gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô đến xuất thần.
Từ Hy Viễn cúi người hôn cô,càng hôn càng không nỡ rời.Nhưng cuối cùng vẫn là đứng lên im lặng đóng cửa ra ngoài,chính là sợ phá đi giấc ngủ của cô.
....
Ngày hôm sau Tô Thiện theo địa chỉ của cô nhi viện đưa tìm đến nghĩa trang ở thị trấn C.
Xe không đi được lên trên,cô cùng Từ Hy Viễn liền cuốc bộ đi lên từng bậc thang.
Rõ ràng đã nói cô muốn đi một mình,hắn ậm ừ đồng ý,sáng hôm sau vừa mở mắt đã thấy hắn thoải mái nhấm nháp cafe ở nhà cô đợi cô cùng đi.
Tô Thiện thật hết cách quản.
Thấy Tô Thiện leo chưa được bao nhiêu bậc thang mặt đã nhanh chóng đỏ bừng,trên trán liền xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng,thở phì phò vẫn kiên trì leo lên từng bậc thang lớn, trên tay vẫn đang ôm bó hoa bách hợp trắng tinh khiết, vẫn không hề than với hắn một tiếng.
Từ Hy Viễn đau lòng kéo lấy cả người cô qua,vòng lấy trực tiếp cõng Tô Thiện trên lưng.
"Từ Hy Viễn,anh làm gì vậy hả?Thả tôi xuống..."Tô Thiện thở phì phò đập lên vai anh một cái,ngại ngùng lên tiếng "Đây là nghĩa trang đó,anh... thật là xấu hổ..."
Xấu hổ?
Hắn cõng vợ hắn cũng gọi là xấu hổ ư?Lúc nãy hắn còn muốn hôn lấy gương mặt đỏ bừng của cô,vậy thì được gọi là gì?
Từ Hy Viễn cười cười bỏ qua,mặc cô xấu hổ liên tục đưa mắt nhìn xung quanh cũng không có ý muốn thả cô xuống.Bước chân trầm ổn tiếp tục leo lên từng bậc thang.
Lông mày khó chịu khẽ cau lại,xem ra phải nuôi cô béo lên mới được,quả thực là nhẹ đến đau lòng.
....
Từ Hy Viễn nhìn người phụ nữ tươi cười dịu dàng trên bia mộ,bỗng dưng khó chịu rùng mình một cái,quả thực Tô Thiện rất giống mẹ,giống đến ngạc nhiên.
Tô Thiện đặt bó hoa lên,có chút đau lòng không chịu được.Mẹ của cô,mẹ ruột của cô.... nếu mọi chuyện không bại lộ,có lẽ... cô đã bỏ lỡ gặp bà rồi?
Nhìn nụ cười trên bia,Tô Thiện khẽ đưa tay chạm vào gương mặt bà,lưu luyến vuốt ve bia mộ lạnh lẽo,nụ cười trên môi vô cùng thê lương "Mẹ,con gái bất hiếu,bây giờ mới tới thăm mẹ."Chữ mẹ trong miệng cô thốt ra,có chút run rẩy ngoài ý muốn,đau lòng không dứt.
"Mẹ,có phải rất nhớ con không?"
"Mẹ,có phải rất đau khổ không?Có phải mẹ đã rất hận ông ấy không?"
Mắt Tô Thiện nhanh chóng đỏ hoe,trên mặt vẫn mang ý cười,nhưng không kém khi khóc là bao "Con không thể đối mặt với ông ấy.Mẹ à!Vì ông ấy mẹ đã đau khổ rất nhiều phải không?"
....
Từ Hy Viễn vẫn im lặng đến lúc Tô Thiện "hàn huyên" với mẹ mình xong.Anh biết cô là người lương thiện,sẽ không nỡ hận ai,chỉ là người kia với cô.... quả thực rất khó chấp nhận.
Mắt thấy Tô Thiện cúi đầu mỉm cười chào mẹ mình,Từ Hy Viễn cũng cung kính cúi đầu,ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào di ảnh "Mẹ vợ,mẹ yên tâm,con sẽ chăm sóc vợ con thật tốt.Sẽ không để cô ấy phải chịu ấm ức."
Tô Thiện có chút sửng sờ nhìn Từ Hy Viễn đối với mẹ cô hết sức cung kính lễ phép không khỏi có chút ngạc nhiên.
Còn thân thiết gọi "mẹ vợ" - đúng thật không biết xấu hổ,mặt Tô Thiện bất giác đỏ bừng,xoay người rời đi.
Đừng tưởng qua mọi chuyện cô sẽ ngoan ngoãn khép nép vào lòng anh đâu,cũng quả thực quá mặt dày.
(Chị lật lọng quá,đã nghiện còn ngại.)
Một tuần sau đó,Tô Thiện cùng Tô Văn lên máy bay ra nước ngoài du lịch.
Cậu nhóc cầm thẻ AMT của "anh rể" cho,vui vẻ ngoài ý muốn.
Tô Thiện không hề hay biết sự hiện diện của cái cái thẻ nọ,suốt một tuần liên tục gặng hỏi cậu tiền ở đâu ra lại nhiều vậy,mọi hoạt động cậu nhóc đều chi trả.
Tô Văn liền im bật miệng không trả lời,sau này gặng hỏi mãi cậu liền khai là của "anh rể" đưa.Tô Thiện liền tức giận đến mức đánh đòn cậu,mặt mày dữ tợn mắng cậu "đem chị bán đi".
Tô Thiện cả người căng thẳng nhìn hắn,đôi mắt có chút khó hiểu "Tại sao anh lại biết...?"
Từ Hy Viễn im lặng một hồi,quyết định không giấu diếm "Anh điều tra."
Tô Thiện không biết nên vui hay nên buồn,liếc xéo hắn một cái liền bỏ đi trước.Từ Hy Viễn nhìn cô,mỉm cười vội đuổi theo.
Vừa vào trong đã có người nhìn thấy cô,hốt hoảng như là thấy ma.
"Kiều... Kiều Như?"
Tô Thiện cắn răng đưa tấm ảnh chân dung mà Dương Ân đưa cho cô ra,vội hỏi "Bác biết mẹ cháu ư?Chính là người trong bức ảnh này."
.....
Hai người ở lại cô nhi viện đến tối mới lên xe về lại,Tô Thiện từ lúc ra khỏi đó cũng chưa hề mở miệng.Từ Hy Viễn nhích lại gần ôm lấy cô,thấy Vương Triết phía trước đang lái xe còn tò mò nhìn hai người qua gương,hắn lập tức trừng mắt cảnh cáo "Còn không lo lái xe?"
Cậu ta mau chóng thu hồi tầm mắt,ép buộc chính mình nhìn thẳng phía trước.
Hai bàn tay Tô Thiện xoắn lại với nhau,rối bời khẽ siết chặt,đến khi móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay cũng không để ý.
Từ Hy Viễn khẽ kéo lấy bàn tay cô,bàn tay to lớn của hắn lồng vào nhẹ nhàng nắm chặt lấy,hết mực cẩn thận xoa xoa lên vết đỏ trên đó,cưng chiều lên tiếng "Nếu em muốn nói,anh sẵn lòng nghe.Nếu em muốn anh giải quyết,anh lập tức sắp xếp ổn thoả cho em.Còn nếu em không muốn quan tâm nữa,anh dẹp mọi chuyện xuống cho em.Tất cả... đều nghe theo em,được không?"
Tô Thiện dời tầm mắt,xoay đầu nhìn hắn,chỉ thấy Từ Hy Viễn ân cần vuốt ve tay cô,còn nhẹ nhàng xoa nắn,đôi mắt nhu tình như nước chưa từng dời khỏi cô.Tô Thiện vô lực tựa vào người hắn,có chút yếu lòng "Từ Hy Viễn,tôi nghe họ nói tất cả rồi... về mẹ của tôi..."
Vương Triết phía trên vừa nghe được,cậu ta không kiềm được lòng tò mò lại dời tầm mắt sang gương,tiếp tục bị trừng cho một cái liền không dám tiếp tục nhìn lung tung nữa - quả thực quá đáng sợ.
Tô Thiện tiếp tục chìm trong nỗi lòng của mình, buồn bã lên tiếng "Họ nói,mẹ tôi khi mang thai đã từng làm việc tại đó.Lúc sinh tôi ra,vì khó sinh mà mất...."
Giọng cô trở nên nghẹn ngào,có chút ấm ức xúc động đến nhoè cả mắt "Từ Hy Viễn,tôi có chút không muốn tha thứ cho ông ta,nhưng mà..."
Nói tới đây,cô lấy ra một phong thư nhỏ đã bạc màu,phía dưới có kí tên của người tên Kiều Như,kèm theo dòng chữ "gửi con của mẹ".
Tô Thiện lặng lẽ nhìn chằm chằm phong thư ,vô hồn lên tiếng,cảm giác uất ức nơi lòng ngực ngày càng dâng cao "Bà dường như đã đoán trước được.Bà dặn tôi không được hận không ấy,bà không muốn tôi sống trong hận thù.Bà muốn tôi vui vẻ,trở thành cô gái hạnh phúc nhất.Bà còn muốn... tôi có thể tha thứ cho ông ấy... nhưng mà...."
Nước mắt tí tách rơi trên phong thư bạc màu,Tô Thiện đưa tay quẹt nước mắt,kiềm chế không để mình lại khóc,nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà nấc lên vài tiếng "Tôi không muốn khóc,bà ấy đã muốn tôi sống vui vẻ..."Nói tới đây,Tô Thiện lại quẹt đi nước mắt,kiềm nén không rơi thêm giọt lệ nào nữa, quả thực không khóc,chỉ là còn khó coi hơn khóc,nén nhịn đến thương tâm.
"Tôi cũng muốn nghe lời bà không hận ông ấy,nhưng mà tôi khó chịu lắm.Vì sao mẹ tôi lại phải chịu oan ức như vậy,vì sao bà lại phải khổ như vậy."Vì cớ gì bao nhiêu tủi nhục oan ức đều dồn lên người mẹ cô.
Người mẹ chân chính mà cô mới biết được bà là mẹ ruột của mình cách đây không lâu,người mẹ đã vì sinh ra cô mà mất đi.Tô Thiện khó khăn chấp nhận sự thật này,thực sự rất đau đớn so với tưởng tượng của cô,đau đến trong lòng như có vạn kim châm đâm lấy.
Mọi chuyện được vạch trần,thế giới mạnh mẽ được cô bao lâu nay bảo vệ trong lòng liền sụp đỗ,đau thương không ngừng kéo đến,đau đớn đến tột cùng.
Đầu được kéo vùi vào lòng ngực ấm áp,Từ Hy Viễn ôm lấy cô,không ngừng trấn an vỗ nhẹ nơi lưng "Tô Thiện,không sao cả.Em muốn thế nào đều được,anh ở phía sau chống lưng cho em.Mọi chuyện em muốn em thích,đều có thể đáp ứng."
Nói tới đây,Từ Hy Viễn không khỏi thương xót cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt sưng đỏ của cô,thấp giọng "Ngoan,em đừng khóc.Tuyệt đối đừng làm bản thân đau buồn."Có như vậy,tôi cũng sẽ không đau lòng.
Tô Thiện có chút ngoài ý muốn hưởng thụ sự ấm áp này,cô không nhịn được vùi vào lòng anh,mùi hương quen thuộc mang đến cho cô cảm giác an toàn rất lớn,bao trùm lấy nỗi sợ hãi trong lòng cô.Tô Thiện khép hai mắt lại,vô lực rầu rĩ "Từ Hy Viễn,tôi buồn ngủ rồi."
Bàn tay to lớn ấm áp khẽ áp lên đầu cô,giọng người đàn ông trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu mang theo vô vàng sủng nịnh "Ngoan,ngủ một lát đi."
Trở lại nhà,người trong lòng anh vẫn chưa tỉnh lại,Từ Hy Viễn cong khoé môi cưng chiều nhìn người phụ nữ đang yên giấc ngủ say.Phẩy phẩy tay cho Vương Triết rời đi,chính mình nhẹ nhàng ôm lấy cô vào trong ngực,từng li từng tí cẩn thận ôm cô đi vào trong nhà.
Tô Thiện vẫn ngủ say không hề biết gì,chắc là mấy hôm nay quả thực quá sức với cô,mệt mỏi đến chìm sâu vào giấc ngủ.Đến khi Từ Hy Viễn đặt cô lên giường,cô cũng chỉ khó chịu khẽ cọ người một cái,lại tiếp tục vùi trong chăn nệm êm ái tiếp tục ngủ,hoàn toàn không biết có người đang nhìn gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô đến xuất thần.
Từ Hy Viễn cúi người hôn cô,càng hôn càng không nỡ rời.Nhưng cuối cùng vẫn là đứng lên im lặng đóng cửa ra ngoài,chính là sợ phá đi giấc ngủ của cô.
....
Ngày hôm sau Tô Thiện theo địa chỉ của cô nhi viện đưa tìm đến nghĩa trang ở thị trấn C.
Xe không đi được lên trên,cô cùng Từ Hy Viễn liền cuốc bộ đi lên từng bậc thang.
Rõ ràng đã nói cô muốn đi một mình,hắn ậm ừ đồng ý,sáng hôm sau vừa mở mắt đã thấy hắn thoải mái nhấm nháp cafe ở nhà cô đợi cô cùng đi.
Tô Thiện thật hết cách quản.
Thấy Tô Thiện leo chưa được bao nhiêu bậc thang mặt đã nhanh chóng đỏ bừng,trên trán liền xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng,thở phì phò vẫn kiên trì leo lên từng bậc thang lớn, trên tay vẫn đang ôm bó hoa bách hợp trắng tinh khiết, vẫn không hề than với hắn một tiếng.
Từ Hy Viễn đau lòng kéo lấy cả người cô qua,vòng lấy trực tiếp cõng Tô Thiện trên lưng.
"Từ Hy Viễn,anh làm gì vậy hả?Thả tôi xuống..."Tô Thiện thở phì phò đập lên vai anh một cái,ngại ngùng lên tiếng "Đây là nghĩa trang đó,anh... thật là xấu hổ..."
Xấu hổ?
Hắn cõng vợ hắn cũng gọi là xấu hổ ư?Lúc nãy hắn còn muốn hôn lấy gương mặt đỏ bừng của cô,vậy thì được gọi là gì?
Từ Hy Viễn cười cười bỏ qua,mặc cô xấu hổ liên tục đưa mắt nhìn xung quanh cũng không có ý muốn thả cô xuống.Bước chân trầm ổn tiếp tục leo lên từng bậc thang.
Lông mày khó chịu khẽ cau lại,xem ra phải nuôi cô béo lên mới được,quả thực là nhẹ đến đau lòng.
....
Từ Hy Viễn nhìn người phụ nữ tươi cười dịu dàng trên bia mộ,bỗng dưng khó chịu rùng mình một cái,quả thực Tô Thiện rất giống mẹ,giống đến ngạc nhiên.
Tô Thiện đặt bó hoa lên,có chút đau lòng không chịu được.Mẹ của cô,mẹ ruột của cô.... nếu mọi chuyện không bại lộ,có lẽ... cô đã bỏ lỡ gặp bà rồi?
Nhìn nụ cười trên bia,Tô Thiện khẽ đưa tay chạm vào gương mặt bà,lưu luyến vuốt ve bia mộ lạnh lẽo,nụ cười trên môi vô cùng thê lương "Mẹ,con gái bất hiếu,bây giờ mới tới thăm mẹ."Chữ mẹ trong miệng cô thốt ra,có chút run rẩy ngoài ý muốn,đau lòng không dứt.
"Mẹ,có phải rất nhớ con không?"
"Mẹ,có phải rất đau khổ không?Có phải mẹ đã rất hận ông ấy không?"
Mắt Tô Thiện nhanh chóng đỏ hoe,trên mặt vẫn mang ý cười,nhưng không kém khi khóc là bao "Con không thể đối mặt với ông ấy.Mẹ à!Vì ông ấy mẹ đã đau khổ rất nhiều phải không?"
....
Từ Hy Viễn vẫn im lặng đến lúc Tô Thiện "hàn huyên" với mẹ mình xong.Anh biết cô là người lương thiện,sẽ không nỡ hận ai,chỉ là người kia với cô.... quả thực rất khó chấp nhận.
Mắt thấy Tô Thiện cúi đầu mỉm cười chào mẹ mình,Từ Hy Viễn cũng cung kính cúi đầu,ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào di ảnh "Mẹ vợ,mẹ yên tâm,con sẽ chăm sóc vợ con thật tốt.Sẽ không để cô ấy phải chịu ấm ức."
Tô Thiện có chút sửng sờ nhìn Từ Hy Viễn đối với mẹ cô hết sức cung kính lễ phép không khỏi có chút ngạc nhiên.
Còn thân thiết gọi "mẹ vợ" - đúng thật không biết xấu hổ,mặt Tô Thiện bất giác đỏ bừng,xoay người rời đi.
Đừng tưởng qua mọi chuyện cô sẽ ngoan ngoãn khép nép vào lòng anh đâu,cũng quả thực quá mặt dày.
(Chị lật lọng quá,đã nghiện còn ngại.)
Một tuần sau đó,Tô Thiện cùng Tô Văn lên máy bay ra nước ngoài du lịch.
Cậu nhóc cầm thẻ AMT của "anh rể" cho,vui vẻ ngoài ý muốn.
Tô Thiện không hề hay biết sự hiện diện của cái cái thẻ nọ,suốt một tuần liên tục gặng hỏi cậu tiền ở đâu ra lại nhiều vậy,mọi hoạt động cậu nhóc đều chi trả.
Tô Văn liền im bật miệng không trả lời,sau này gặng hỏi mãi cậu liền khai là của "anh rể" đưa.Tô Thiện liền tức giận đến mức đánh đòn cậu,mặt mày dữ tợn mắng cậu "đem chị bán đi".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.