Tổng Tài Ác Ma Và Cô Dâu Đến Từ Địa Ngục
Chương 112: Chúng ta sắp ly hôn
Tử Dạ - Người Làm Việc Về Đêm
30/09/2022
Văn phòng chủ tịch lập tức đưa ra thông báo về việc tháng sau, Lâm Nhạn
Tuyết qua Milan để học tập trong vòng 1 năm. Vị trí trưởng phòng thiết
kế sẽ do Tôn Khả Thiên tạm thời đảm nhiệm.
Thông tin này nhanh chóng trở thành chủ đề bàn tán. Có người còn ác ý, nói rằng đây là nước cờ của chính chủ phu nhân, muốn đuổi cô vợ sắp cưới của chủ tịch đi xa, đừng nói là 1 năm nữa sẽ được quay về, chỉ sợ vừa bước chân ra khỏi cửa đã bị đuổi thẳng.
Một người có sự lệch lạc trong tư tưởng như Lâm Nhạn Tuyết, đương nhiên sẽ bị những lời bàn tán này đầu độc. Cô ta không muốn khoanh tay đầu hàng, càng ý thức được việc đối đầu với Tôn Khả Thiên sẽ không có lợi. Vậy nên cô ta lấy lùi làm tiến, không gây sự với cô nữa.
Lại thêm một tuần trôi qua, mỗi ngày, Tôn Khả Thiên đều đến thăm Lôi Thần Phong. Tình trạng của anh vẫn không quá khả quan, nhưng chí ít cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ đôi bàn tay anh đã bắt đầu trở lại.
Hôm nay trời trở lạnh, cô ngồi cạnh giường bệnh, luyên thuyên với anh nhiều hơn một chút.
- Trên đường tới đây, em nhìn thấy một đôi tình nhân trên phố, lúc ấy em đã ước rằng giá như chúng ta cũng giống như họ thì tốt biết mấy. Anh và em tình cờ gặp mặt, rồi hẹn hò, đăng ký kết hôn, sau đó tổ chức hôn lễ với đầy đủ người thân nội ngoại. Hai ta sẽ sống trong một ngôi nhà nhỏ, và có những đứa trẻ của riêng mình. Em tham lam quá phải không?
Cô hỏi, rồi bất giác thở dài với khoảng không tĩnh lặng.
- Hôm nay trời lạnh, nhưng em quên mang theo áo ấm rồi...
- .....
- Em bị cảm lạnh, muốn uống trà gừng, anh có thể nấu cho em một ly không?
Cô khẽ bật cười, trách bản thân yếu đuối, lại làm nũng với một người bệnh. Chẳng hiểu sao cô chẳng muốn tỏ ra mạnh mẽ nữa, cứ gồng mình như vậy thật mệt mỏi. Có lẽ sự chờ đợi mỏi mòn này sắp giết chết cô rồi.
Lúc này, điện thoại của cô đột nhiên đổ chuông. Sau cuộc gọi đó, cô nhanh chóng rời khỏi bệnh viện. Thập Nhất đã đậu xe ở dưới cổng bệnh viện, dường như sắp có chuyện quan trọng xảy ra.
- Đã để lộ tung tích của Quan Tịnh Nghi cho Lâm Hùng biết chưa?
Thập Nhất gật đầu, sau đó cho xe chạy. Quả nhiên, tại khu vực Quan Tịnh Nghi đang lẩn trốn, Lâm Hùng và vài tên cận vệ đã có mặt. Tôn Khả Thiên ngồi yên trong xe quan sát tình hình. Một lúc sau, đám cận vệ của ông ta quay trở ra, còn vác theo một bao tải.
Xe của Lâm Hùng dần tiến về khu công trường bỏ hoang ở gần đó. Mọi thứ diễn ra vô cùng khẩn trương và gấp rút. Ngày hôm qua, cô đã giả danh Quan Tịnh Nghi để gửi thư uy hiếp Lâm Hùng, nói rằng đang nắm giữ chứng cứ ông ta trốn thuế, làm ăn phạm pháp. Nếu những thứ này bị lọt ra bên ngoài, lão có thể lãnh án tù chung thân. Ngày hôm nay, cô lại cố tình tiết lộ nơi ở của Quan Tịnh Nghi cho lão ta biết. Cuối cùng, cô chỉ cần làm chim sẻ, để rình bọ ngựa bắt ve.
Lâm Hùng làm việc rất nhanh gọn, ngay sau khi biết tung tích của Quan Tịnh Nghi, đã cho người giăng lưới bắt gọn. Ả ta bị trói chặt tay chân, ném lăn ra đất như con lợn nái sắp bị lên bàn mổ. Ả ta không ngờ kẻ bắt mình lại là gã chồng khốn nạn này.
- Hùng, sao anh lại bắt người ta?
Lẳng lơ là bản tính từ trong trứng, ngay cả khi rơi vào tình thế cấp bách, Quan Tịnh Nghi cũng có thể thốt ra câu nói lả lướt như vậy. Lâm Hùng buồn nôn, nhổ vào mặt ả ta một bãi nước bọt.
- Ai cho mày ăn gan hùm mà dám uy hiếp tao? Hôm nay, tao sẽ cho mày biết mùi vị của kẹo đồng!
Lâm Hùng trợn mắt, gằn mạnh từng từ, mang khẩu súng dí sát vào đầu Quan Tịnh Nghi. Cho đến bây giờ, ả ta vẫn không biết nguyên nhân vì sao Lâm Hùng nổi điên, muốn truy sát mình như vậy.
- Em… em không làm gì cả.
Quan Tịnh Nghi run rẩy, nước mắt ứa ra thành hàng.
- Tao đã định cho mày yên ổn, nhưng đáng tiếc…
Lâm Hùng đứng dậy, đạp vào Quan Tịnh Nghi. Cú đạp rất mạnh, đến mức ả ta phải oằn mình lại, như con giun bị giày xéo bởi bàn chân tàn nhẫn. Bị đau quá, ả ta liền bật ngược, không muốn tiếp tục giả nai nữa.
- Lâm Hùng, nếu mày dám giết tao, thì bí mật của mày sẽ bị bại lộ!
Lúc này Lâm Hùng phát điên, càng thêm khẳng định bức thư kia do Quan Tịnh Nghi gửi đến. Súng đã lên nòng, chỉ cần bóp cò thì mặt đất sẽ tung tóe máu, quyện lẫn với óc người.
- Điều ngu ngốc nhất mà mày từng làm, đó chính là uy hiếp tao.
Từng hơi thở ma quỷ phả vào mặt Quan Tịnh Nghi, ả ta sợ hãi, bị dồn vào thế chó cùng dứt dậu, liền thốt ra những bí mật đã bị cất giữ bao năm.
- Mày giết tao đi! Lôi Thần Phong sẽ biết, chính mày giở trò với thắng xe ô tô của ba mẹ nó, sau đó còn thuê người tông vào xe của họ lúc chiếc xe bị mất phanh. Ba mẹ nó chết rất thê thảm, xác chết bị biến dạng, đến mức không thể nhận diện. Ha ha! Lâm Hùng à, mày nhất định sẽ gặp quả báo! Còn nữa, mày biết mà, mối quan hệ giữa Hàn Tuyết và Lôi Đình Phương.
Quan Tịnh Nghi cười lớn, đến bây giờ ả ta mới có đủ can đảm để nói ra những chuyện tán tận lương tâm hơn mà Lâm Hùng đã làm. Ả ta thì thầm, thanh âm vừa đủ để Lâm Hùng nghe thấy.
- Chắc đến bây giờ, Hàn Tuyết vẫn chưa biết, vào đêm tân hôn, chồng của cô ta lăn lộn với người phụ nữ khác ở phòng bên cạnh, còn kẻ ở cùng mình lại là Lôi Đình Phương. Mày đã chuốc mê cô ta, rồi lừa Lôi Đình Phương uống thuốc kích dục, để cả hai người họ xảy ra quan hệ. Mày lợi dụng chuyện đó để uy hiếp Lôi Đình Phương, khiến ông ta phải nhún nhường mình trên thương trường. Mày biết Lâm Vũ Kỳ và Lôi Thần Phong là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng vẫn lợi dụng cô ta làm quân cờ để liên hôn với Lôi gia. Cũng may cô ta đã chết, nếu không sẽ phải rơi vào mối quan hệ loạn luân do mày bày ra. Lâm Hùng, những chuyện mày làm thật kinh tởm.
“Pằng! Pằng! Pằng!”
Hơn chục tiếng súng vang lên liên tiếp, Lâm Hùng đã bị lời của Quan Tịnh Nghi chọc điên, đánh mất lý trí hoàn toàn. Từng từ được phát ra như u nhọt mọc lên sự tự tôn của lão. Vì đạt được quyền lực và địa vị, lão ta đành cắn răng tính kế lên người phụ nữ của mình, bao nhiêu năm nhẫn nhục nuôi con của kẻ khác. Đó là vết nhơ đen tối nhất mà lão không muốn ai nhắc tới.
Máu tươi lênh láng khắp nơi, tràn qua đôi giày đen tuyền của Lâm Hùng. Lão ta cười điên dại, giống như một kẻ bệnh hoạn cuồng giết người.
Tôn Khả Thiên tựa vào gường gạch, cố bặm chặt bờ môi đang run rẩy. Những thứ cô nghe được thật khủng khiếp. Cô là con gái của kẻ thù đã giết chết ba mẹ anh, còn cả mối quan hệ mập mờ giữa mẹ cô và ba của anh mà Quan Tịnh Nghi nhắc đến. Cô không nghe thấy đoạn hội thoại phía sau, nhưng trái tim vẫn bị thắt lại, như bị ai bóp nghẹt.
Đến khi Lâm Hùng cùng toàn bộ thuộc hạ của ông ta rời đi, Tôn Khả Thiên vẫn như người mất hồn, ngồi thu mình vào góc tối. Cô muốn để màn đêm che đi sự đau đớn và hỗn loạn của mình.
- Phía bệnh viện báo lại, Lôi Thần Phong đã tỉnh.
Thập Nhất nhận tin nhắn, ngay lập tức báo cho Tôn Khả Thiên biết. Sự vui mừng thoáng qua trên gương mặt u buồn. Tôn Khả Thiên ngay lập tức ngồi dậy, chạy đi theo phản xạ. Dường như thông tin này là liều thuốc an thần, giúp cô thoát ra khỏi cơn khủng hoảng hiện tại.
Trong phòng bệnh, Lăng Ngạn Nhiên và một số bác sĩ đang kiểm tra sức khỏe cho Lôi Thần Phong. Mặc dù anh chưa thể ngồi dậy, nhưng sắc mặt đã hồng hào hơn trước. Đối diện với những câu hỏi từ phía bác sĩ, Lôi Thần Phong khư khư im lặng, như thể đang chờ đợi điều gì đó.
Lăng Ngạn Nhiên sợ rằng vùng tổn thương ở não bộ đã ảnh hưởng đến nhận thức, tri giác, cảm xúc, trí nhớ, hay bất kỳ chức năng sống nào, mới khiến Lôi Thần Phong trầm lặng như vậy.
Tôn Khả Thiên đột ngột mở cửa xông vào, toàn thân nhễ nhại mồ hôi, trên tay đang xách đôi giày cao gót lủng lẳng. Vì thấy thứ đó quá vướng víu, nên cô đã tháo ra, chạy bằng chân trần để có thể nhanh chóng nhìn thấy anh.
Lúc này, Lôi Thần Phong mới có phản ứng với cô gái vừa xuất hiện, anh dồn sự chú ý lên người cô, bằng thứ ánh mắt xa lạ.
- Cô là ai?
Cuối cùng thì người đàn ông mới tỉnh lại đã lên tiếng. Chỉ ba từ đơn giản nhưng các bác sĩ cũng an tâm hơn, chí ít chức năng thị giác, vận ngôn, thính giác, nhận thức vẫn còn hoạt động, duy chỉ có trí nhớ là bị ảnh hưởng.
Tôn Khả Thiên sững người, rơi từ đỉnh cao hy vọng xuống vực thẳm. Anh không nhận ra cô?
- Khả Thiên à, Thần Phong tỉnh dậy đã là kỳ tích. Có lẽ do vùng đầu bị chấn thương nặng nên tạm thời mất trí nhớ. Em đừng lo.
Lăng Ngạn Nhiên lên tiếng giải thích để cô bớt lo lắng hơn một chút. Tôn Khả Thiên khẽ gật đầu, tuy buồn, nhưng chưa đến mức tuyệt vọng. Cô đã chờ đợi anh bao lâu nay, chờ thêm chút cũng chẳng sao. Chỉ cần anh tỉnh lại, mọi thứ khác đều không quan trọng.
Lôi Thần Phong vẫn duy trì sự chú ý lên người cô, sau đó lập lại câu hỏi của mình.
- Cô vẫn chưa trả lời tôi, cô là ai?
Tôn Khả Thiên bước đến gần Lôi Thần Phong, muốn chạm vào gương mặt đã gầy đi đôi chút của anh, nhưng ngón tay thon dài chợt dừng lại giữa không trung, sau đó lại thu về, giấu nhẹm dưới lớp áp khoác dạ.
- Em là vợ của anh. Nhưng chúng ta sắp ly hôn rồi.
Bàn tay cô đã nắm chặt đến mức bật máu. Lời nói của Quan Tịnh Nghi vẫn văng vẳng bên tai, là thứ xúc tác buộc cô phải duy trì vỏ bọc lãnh khốc của mình. Cô chính là con gái của Lâm Hùng, kẻ thù giết chết ba mẹ anh. Tình yêu giữa hai người sao có thể có kết quả tốt đẹp? Thay vì chờ đến một ngày, cô và anh nhìn nhau như hai kẻ thù, thì việc để anh quên đi cô chính là điều tốt nhất.
Thông tin này nhanh chóng trở thành chủ đề bàn tán. Có người còn ác ý, nói rằng đây là nước cờ của chính chủ phu nhân, muốn đuổi cô vợ sắp cưới của chủ tịch đi xa, đừng nói là 1 năm nữa sẽ được quay về, chỉ sợ vừa bước chân ra khỏi cửa đã bị đuổi thẳng.
Một người có sự lệch lạc trong tư tưởng như Lâm Nhạn Tuyết, đương nhiên sẽ bị những lời bàn tán này đầu độc. Cô ta không muốn khoanh tay đầu hàng, càng ý thức được việc đối đầu với Tôn Khả Thiên sẽ không có lợi. Vậy nên cô ta lấy lùi làm tiến, không gây sự với cô nữa.
Lại thêm một tuần trôi qua, mỗi ngày, Tôn Khả Thiên đều đến thăm Lôi Thần Phong. Tình trạng của anh vẫn không quá khả quan, nhưng chí ít cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ đôi bàn tay anh đã bắt đầu trở lại.
Hôm nay trời trở lạnh, cô ngồi cạnh giường bệnh, luyên thuyên với anh nhiều hơn một chút.
- Trên đường tới đây, em nhìn thấy một đôi tình nhân trên phố, lúc ấy em đã ước rằng giá như chúng ta cũng giống như họ thì tốt biết mấy. Anh và em tình cờ gặp mặt, rồi hẹn hò, đăng ký kết hôn, sau đó tổ chức hôn lễ với đầy đủ người thân nội ngoại. Hai ta sẽ sống trong một ngôi nhà nhỏ, và có những đứa trẻ của riêng mình. Em tham lam quá phải không?
Cô hỏi, rồi bất giác thở dài với khoảng không tĩnh lặng.
- Hôm nay trời lạnh, nhưng em quên mang theo áo ấm rồi...
- .....
- Em bị cảm lạnh, muốn uống trà gừng, anh có thể nấu cho em một ly không?
Cô khẽ bật cười, trách bản thân yếu đuối, lại làm nũng với một người bệnh. Chẳng hiểu sao cô chẳng muốn tỏ ra mạnh mẽ nữa, cứ gồng mình như vậy thật mệt mỏi. Có lẽ sự chờ đợi mỏi mòn này sắp giết chết cô rồi.
Lúc này, điện thoại của cô đột nhiên đổ chuông. Sau cuộc gọi đó, cô nhanh chóng rời khỏi bệnh viện. Thập Nhất đã đậu xe ở dưới cổng bệnh viện, dường như sắp có chuyện quan trọng xảy ra.
- Đã để lộ tung tích của Quan Tịnh Nghi cho Lâm Hùng biết chưa?
Thập Nhất gật đầu, sau đó cho xe chạy. Quả nhiên, tại khu vực Quan Tịnh Nghi đang lẩn trốn, Lâm Hùng và vài tên cận vệ đã có mặt. Tôn Khả Thiên ngồi yên trong xe quan sát tình hình. Một lúc sau, đám cận vệ của ông ta quay trở ra, còn vác theo một bao tải.
Xe của Lâm Hùng dần tiến về khu công trường bỏ hoang ở gần đó. Mọi thứ diễn ra vô cùng khẩn trương và gấp rút. Ngày hôm qua, cô đã giả danh Quan Tịnh Nghi để gửi thư uy hiếp Lâm Hùng, nói rằng đang nắm giữ chứng cứ ông ta trốn thuế, làm ăn phạm pháp. Nếu những thứ này bị lọt ra bên ngoài, lão có thể lãnh án tù chung thân. Ngày hôm nay, cô lại cố tình tiết lộ nơi ở của Quan Tịnh Nghi cho lão ta biết. Cuối cùng, cô chỉ cần làm chim sẻ, để rình bọ ngựa bắt ve.
Lâm Hùng làm việc rất nhanh gọn, ngay sau khi biết tung tích của Quan Tịnh Nghi, đã cho người giăng lưới bắt gọn. Ả ta bị trói chặt tay chân, ném lăn ra đất như con lợn nái sắp bị lên bàn mổ. Ả ta không ngờ kẻ bắt mình lại là gã chồng khốn nạn này.
- Hùng, sao anh lại bắt người ta?
Lẳng lơ là bản tính từ trong trứng, ngay cả khi rơi vào tình thế cấp bách, Quan Tịnh Nghi cũng có thể thốt ra câu nói lả lướt như vậy. Lâm Hùng buồn nôn, nhổ vào mặt ả ta một bãi nước bọt.
- Ai cho mày ăn gan hùm mà dám uy hiếp tao? Hôm nay, tao sẽ cho mày biết mùi vị của kẹo đồng!
Lâm Hùng trợn mắt, gằn mạnh từng từ, mang khẩu súng dí sát vào đầu Quan Tịnh Nghi. Cho đến bây giờ, ả ta vẫn không biết nguyên nhân vì sao Lâm Hùng nổi điên, muốn truy sát mình như vậy.
- Em… em không làm gì cả.
Quan Tịnh Nghi run rẩy, nước mắt ứa ra thành hàng.
- Tao đã định cho mày yên ổn, nhưng đáng tiếc…
Lâm Hùng đứng dậy, đạp vào Quan Tịnh Nghi. Cú đạp rất mạnh, đến mức ả ta phải oằn mình lại, như con giun bị giày xéo bởi bàn chân tàn nhẫn. Bị đau quá, ả ta liền bật ngược, không muốn tiếp tục giả nai nữa.
- Lâm Hùng, nếu mày dám giết tao, thì bí mật của mày sẽ bị bại lộ!
Lúc này Lâm Hùng phát điên, càng thêm khẳng định bức thư kia do Quan Tịnh Nghi gửi đến. Súng đã lên nòng, chỉ cần bóp cò thì mặt đất sẽ tung tóe máu, quyện lẫn với óc người.
- Điều ngu ngốc nhất mà mày từng làm, đó chính là uy hiếp tao.
Từng hơi thở ma quỷ phả vào mặt Quan Tịnh Nghi, ả ta sợ hãi, bị dồn vào thế chó cùng dứt dậu, liền thốt ra những bí mật đã bị cất giữ bao năm.
- Mày giết tao đi! Lôi Thần Phong sẽ biết, chính mày giở trò với thắng xe ô tô của ba mẹ nó, sau đó còn thuê người tông vào xe của họ lúc chiếc xe bị mất phanh. Ba mẹ nó chết rất thê thảm, xác chết bị biến dạng, đến mức không thể nhận diện. Ha ha! Lâm Hùng à, mày nhất định sẽ gặp quả báo! Còn nữa, mày biết mà, mối quan hệ giữa Hàn Tuyết và Lôi Đình Phương.
Quan Tịnh Nghi cười lớn, đến bây giờ ả ta mới có đủ can đảm để nói ra những chuyện tán tận lương tâm hơn mà Lâm Hùng đã làm. Ả ta thì thầm, thanh âm vừa đủ để Lâm Hùng nghe thấy.
- Chắc đến bây giờ, Hàn Tuyết vẫn chưa biết, vào đêm tân hôn, chồng của cô ta lăn lộn với người phụ nữ khác ở phòng bên cạnh, còn kẻ ở cùng mình lại là Lôi Đình Phương. Mày đã chuốc mê cô ta, rồi lừa Lôi Đình Phương uống thuốc kích dục, để cả hai người họ xảy ra quan hệ. Mày lợi dụng chuyện đó để uy hiếp Lôi Đình Phương, khiến ông ta phải nhún nhường mình trên thương trường. Mày biết Lâm Vũ Kỳ và Lôi Thần Phong là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng vẫn lợi dụng cô ta làm quân cờ để liên hôn với Lôi gia. Cũng may cô ta đã chết, nếu không sẽ phải rơi vào mối quan hệ loạn luân do mày bày ra. Lâm Hùng, những chuyện mày làm thật kinh tởm.
“Pằng! Pằng! Pằng!”
Hơn chục tiếng súng vang lên liên tiếp, Lâm Hùng đã bị lời của Quan Tịnh Nghi chọc điên, đánh mất lý trí hoàn toàn. Từng từ được phát ra như u nhọt mọc lên sự tự tôn của lão. Vì đạt được quyền lực và địa vị, lão ta đành cắn răng tính kế lên người phụ nữ của mình, bao nhiêu năm nhẫn nhục nuôi con của kẻ khác. Đó là vết nhơ đen tối nhất mà lão không muốn ai nhắc tới.
Máu tươi lênh láng khắp nơi, tràn qua đôi giày đen tuyền của Lâm Hùng. Lão ta cười điên dại, giống như một kẻ bệnh hoạn cuồng giết người.
Tôn Khả Thiên tựa vào gường gạch, cố bặm chặt bờ môi đang run rẩy. Những thứ cô nghe được thật khủng khiếp. Cô là con gái của kẻ thù đã giết chết ba mẹ anh, còn cả mối quan hệ mập mờ giữa mẹ cô và ba của anh mà Quan Tịnh Nghi nhắc đến. Cô không nghe thấy đoạn hội thoại phía sau, nhưng trái tim vẫn bị thắt lại, như bị ai bóp nghẹt.
Đến khi Lâm Hùng cùng toàn bộ thuộc hạ của ông ta rời đi, Tôn Khả Thiên vẫn như người mất hồn, ngồi thu mình vào góc tối. Cô muốn để màn đêm che đi sự đau đớn và hỗn loạn của mình.
- Phía bệnh viện báo lại, Lôi Thần Phong đã tỉnh.
Thập Nhất nhận tin nhắn, ngay lập tức báo cho Tôn Khả Thiên biết. Sự vui mừng thoáng qua trên gương mặt u buồn. Tôn Khả Thiên ngay lập tức ngồi dậy, chạy đi theo phản xạ. Dường như thông tin này là liều thuốc an thần, giúp cô thoát ra khỏi cơn khủng hoảng hiện tại.
Trong phòng bệnh, Lăng Ngạn Nhiên và một số bác sĩ đang kiểm tra sức khỏe cho Lôi Thần Phong. Mặc dù anh chưa thể ngồi dậy, nhưng sắc mặt đã hồng hào hơn trước. Đối diện với những câu hỏi từ phía bác sĩ, Lôi Thần Phong khư khư im lặng, như thể đang chờ đợi điều gì đó.
Lăng Ngạn Nhiên sợ rằng vùng tổn thương ở não bộ đã ảnh hưởng đến nhận thức, tri giác, cảm xúc, trí nhớ, hay bất kỳ chức năng sống nào, mới khiến Lôi Thần Phong trầm lặng như vậy.
Tôn Khả Thiên đột ngột mở cửa xông vào, toàn thân nhễ nhại mồ hôi, trên tay đang xách đôi giày cao gót lủng lẳng. Vì thấy thứ đó quá vướng víu, nên cô đã tháo ra, chạy bằng chân trần để có thể nhanh chóng nhìn thấy anh.
Lúc này, Lôi Thần Phong mới có phản ứng với cô gái vừa xuất hiện, anh dồn sự chú ý lên người cô, bằng thứ ánh mắt xa lạ.
- Cô là ai?
Cuối cùng thì người đàn ông mới tỉnh lại đã lên tiếng. Chỉ ba từ đơn giản nhưng các bác sĩ cũng an tâm hơn, chí ít chức năng thị giác, vận ngôn, thính giác, nhận thức vẫn còn hoạt động, duy chỉ có trí nhớ là bị ảnh hưởng.
Tôn Khả Thiên sững người, rơi từ đỉnh cao hy vọng xuống vực thẳm. Anh không nhận ra cô?
- Khả Thiên à, Thần Phong tỉnh dậy đã là kỳ tích. Có lẽ do vùng đầu bị chấn thương nặng nên tạm thời mất trí nhớ. Em đừng lo.
Lăng Ngạn Nhiên lên tiếng giải thích để cô bớt lo lắng hơn một chút. Tôn Khả Thiên khẽ gật đầu, tuy buồn, nhưng chưa đến mức tuyệt vọng. Cô đã chờ đợi anh bao lâu nay, chờ thêm chút cũng chẳng sao. Chỉ cần anh tỉnh lại, mọi thứ khác đều không quan trọng.
Lôi Thần Phong vẫn duy trì sự chú ý lên người cô, sau đó lập lại câu hỏi của mình.
- Cô vẫn chưa trả lời tôi, cô là ai?
Tôn Khả Thiên bước đến gần Lôi Thần Phong, muốn chạm vào gương mặt đã gầy đi đôi chút của anh, nhưng ngón tay thon dài chợt dừng lại giữa không trung, sau đó lại thu về, giấu nhẹm dưới lớp áp khoác dạ.
- Em là vợ của anh. Nhưng chúng ta sắp ly hôn rồi.
Bàn tay cô đã nắm chặt đến mức bật máu. Lời nói của Quan Tịnh Nghi vẫn văng vẳng bên tai, là thứ xúc tác buộc cô phải duy trì vỏ bọc lãnh khốc của mình. Cô chính là con gái của Lâm Hùng, kẻ thù giết chết ba mẹ anh. Tình yêu giữa hai người sao có thể có kết quả tốt đẹp? Thay vì chờ đến một ngày, cô và anh nhìn nhau như hai kẻ thù, thì việc để anh quên đi cô chính là điều tốt nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.