Tổng Tài Ác Ma Và Cô Vợ Sát Thủ
Chương 74: Thú Tội
NguyễnNhi482001
03/08/2021
Hàn Thiên nhìn chằm chằm Hà Phùng Chính rồi tự nhiên nở nụ cười nhạt như biết được điều gì nhưng bản thân anh muốn chính miệng của anh ta nói ra
Ngay lúc đó Tề Phòng từ ngoài bước vào trên tay là xấp giấy hồ sơ và một cái điện thoại IPhone 8 khi Tề Phong đi ngang qua Hà Phùng Chính như nhận ra trên tay cậu là điện thoại của mình
Trong lòng càng thêm lo lắng, hồi hộp đến mức cả người đã run lên cấm cập cậu đang cố gắng trấn áp cơn run này lại để người bên cạnh không bị phát hiện
Tề Phong đi đến đưa cho anh những gì vừa mới điều tra được, đa số là những dãy số điện thoại và vài tin nhắn
Hàn Thiên cầm lên xấp hồ sơ lên rồi ánh mắt mới nhẹ ngước lên nhìn về phía Hà Phùng Chính đang cúi đầu
Cậu thấy anh đang dò dò gì đó trong điện thoại của mình nhưng trong lòng vẫn suy nghĩ may mà cậu đã xóa kịp số điện thoại người mà lấy đi số tiền nửa tỷ đó nếu không hôm nay cậu chết chắc
" Alo, Phùng Chính đấy à yên tâm cậu đã đưa số tiền nửa tỷ đó cho tôi, tất nhiên gia đình cậu sẽ không có gì hết"
Đó là giọng của Trần Thế Nhuận vang lên trông rất tư đắc tư lợi?
Anh không nói gì chỉ lập tức tắt cuộc gọi không ngờ ông ta còn cả gan mua lòng người nhân viên trong công ty của anh như vậy, anh vẫn là không nên chơi nữa
Hà Phùng Chính mở to con mắt mình ra thật không ngờ anh có thể có.... Thể biết số điện thoại của Trần Thế Nhuận sao..... Anh không phải đã xóa rồi hay sao
" Các người tiếp tục công việc, Hà Phùng Chính ở lại"
Tất cả mọi người tuy hoang mang việc vừa rồi nhưng vẫn đứng lên đi ra ngoài không ai dám chậm trễ đứng lại một giây một phút nào vì ánh mắt của anh bây giờ đã đằng đằng sát khí
" Chủ tịch tôi...."
Hàn Thiên không nhìn anh ta, chỉ ra lệnh gì đó với Tề Phong , cậu nhận được lệnh nhanh chóng bước đến gần Phùng Chính
Không chút do dự gì hết cậu ra tay nhanh như chớp, cầm cánh tay trái bẻ gãy đi
" Ahhh... Áhh"
Hà Phùng Chính đau đớn nhưng vẫn không dám la to, anh tưởng chừng chủ tịch kêu Tề Phong rút súng bắn chết anh nhưng không ngờ chỉ một cánh tay thôi sao có phải vậy không?
" Tôi coi như tha cậu một mạng này để còn báo hiếu với mẹ mình, từ ngày mai cậu lo thu dọn đồ đạc của mình, giữa bảo vệ với nhân viên lao công cậu tự mà chọn lấy".
" Em cảm... Ơn cảm.. Ơn.... chủ tịch"
Cậu cúi đầu cảm ơn anh lia lịa, cậu chết để đền tội với chủ tịch cũng chẳng sao vì chuyện cậu làm ra rất động trời như vậy ảnh hưởng đến công ty nữa huống hồ chi nhưng mà cậu chết rồi mẹ già ở nhà sẽ ai lo....
Hên là chủ tịch bố thí cho cậu cái mạng què này!
Vốn dĩ Hàn Thiên sẽ không tha cho cậu ta, từ trước đến này đây là lần đầu tiên anh mới có thể xuống tay nhẹ như vậy chỉ là trước đến nay những kẻ mà anh giết hay chết oan đều là những kẻ đồi bại, tự tìm đường chết
Còn đối với Hà Phùng Chính cậu ta vì bị tên Trần Thế Nhuận lợi dụng chính người mẹ của mình, nên mới bất đắc dĩ phạm tội tày trời này, cậu ta nên cảm ơn người mẹ già đã cứu chính bản thân một mạng
Tề Phong, Tề Phi và Lãnh Minh cũng bất ngờ khi thấy đây là lần đầu tiên lão đại tha cho một mạng người!
Phía Tề Thần _Tề Thịnh
Một Ngày sau như đúng với lời nói sau khi kiểm tra lại toàn bộ hợp đồng, anh đã nhanh chóng gửi qua cho Trần Thế Nhuận
Anh cứ tưởng ông ta sẽ gửi lại sau vài tiếng hay một ngày sau đó nhưng không......
Chỉ sau vài phút, bản hợp đồng đã được gửi về, Tề Thần và Tề Thịnh nhìn vào nhau như không tin được việc này
Lấy bản hợp đồng đi kiểm tra lại đúng là do bút tích của Trần Thế Nhuận với lại không hề tìm thấy một chút gì về việc ông ta đem bản hợp đồng này sao chép
Và bản hợp đồng này chỉ có xuất trình ra hai bản, một bản do bên anh nắm giữ, một bản do ông ta tất nhiên điểm nực cười ở đây đó là bản do ông ta giữ lấy chỉ là giả mà thôi
Dù sao việc này cũng đã hoàn thành xong, hai cậu cũng nên về lại Hàn Giá gặp lão đại, Tề Thần và Tề Thịnh lắc đầu thật không ngờ ông ta lại là loại người ngu xuẩn mà tỏ ra mình thông minh
" Anh lái đi"
Tề Thần ngồi vào ghế phụ, để cho Tề Thịnh đứng đó nhìn mình một cách muốn ăn tươi nuốt sống vậy í
Tề Thịnh liếc cậu không còn một chổ nhưng vẫn đi vòng qua ghế lái, khởi động cơ đạp ga tăng tốc độ chạy khỏi căn hộ mà hai người thuê mấy ngày qua
" Em còn lười như vậy, tốt nhất đưa bằng lái xe cho anh"
" Tốt xấu gì có khi mới được làm nhiệm vụ cùng anh trai mình, em phải biết tận dụng"
Tề Thịnh hết lời để nói với Tề Thần, hai anh em cậu từ nhỏ bị chính cha mẹ ruột bỏ tưởng đâu sẽ phải chết vì đói khát nhưng may mắn ông trời thương cho hai anh em được Hàn Thiên năm đó cứu về
Năm đó cả hai không do dự chấp nhận trở thành một sát thủ, trở thành thuộc hạ của anh tuy là thuộc hạ nhưng Hàn Thiên đối xử với hai anh em thật sự rõ ràng không bao giờ đối xử bất công
Một vị lão đại như vậy thật sự có thể nguyện lấy cả tính mạng ra đánh đổi!
Nhưng cũng có lúc cả hai bị Hàn Thiên xử phạt rất nặng, nhớ năm đó cả hai làm sai chức trách của mình đã bị anh bắn liền mỗi người một phát súng vào hai bên bắp chân
Cả tháng mới lành?
Làm sai thì phạt điều đó là hiển nhiên nên không thể nào chối!
Hàn Thiên đang ngồi uống trà liền hắt xì hẳn luôn ba cái liên tục......
Ngay lúc đó Tề Phòng từ ngoài bước vào trên tay là xấp giấy hồ sơ và một cái điện thoại IPhone 8 khi Tề Phong đi ngang qua Hà Phùng Chính như nhận ra trên tay cậu là điện thoại của mình
Trong lòng càng thêm lo lắng, hồi hộp đến mức cả người đã run lên cấm cập cậu đang cố gắng trấn áp cơn run này lại để người bên cạnh không bị phát hiện
Tề Phong đi đến đưa cho anh những gì vừa mới điều tra được, đa số là những dãy số điện thoại và vài tin nhắn
Hàn Thiên cầm lên xấp hồ sơ lên rồi ánh mắt mới nhẹ ngước lên nhìn về phía Hà Phùng Chính đang cúi đầu
Cậu thấy anh đang dò dò gì đó trong điện thoại của mình nhưng trong lòng vẫn suy nghĩ may mà cậu đã xóa kịp số điện thoại người mà lấy đi số tiền nửa tỷ đó nếu không hôm nay cậu chết chắc
" Alo, Phùng Chính đấy à yên tâm cậu đã đưa số tiền nửa tỷ đó cho tôi, tất nhiên gia đình cậu sẽ không có gì hết"
Đó là giọng của Trần Thế Nhuận vang lên trông rất tư đắc tư lợi?
Anh không nói gì chỉ lập tức tắt cuộc gọi không ngờ ông ta còn cả gan mua lòng người nhân viên trong công ty của anh như vậy, anh vẫn là không nên chơi nữa
Hà Phùng Chính mở to con mắt mình ra thật không ngờ anh có thể có.... Thể biết số điện thoại của Trần Thế Nhuận sao..... Anh không phải đã xóa rồi hay sao
" Các người tiếp tục công việc, Hà Phùng Chính ở lại"
Tất cả mọi người tuy hoang mang việc vừa rồi nhưng vẫn đứng lên đi ra ngoài không ai dám chậm trễ đứng lại một giây một phút nào vì ánh mắt của anh bây giờ đã đằng đằng sát khí
" Chủ tịch tôi...."
Hàn Thiên không nhìn anh ta, chỉ ra lệnh gì đó với Tề Phong , cậu nhận được lệnh nhanh chóng bước đến gần Phùng Chính
Không chút do dự gì hết cậu ra tay nhanh như chớp, cầm cánh tay trái bẻ gãy đi
" Ahhh... Áhh"
Hà Phùng Chính đau đớn nhưng vẫn không dám la to, anh tưởng chừng chủ tịch kêu Tề Phong rút súng bắn chết anh nhưng không ngờ chỉ một cánh tay thôi sao có phải vậy không?
" Tôi coi như tha cậu một mạng này để còn báo hiếu với mẹ mình, từ ngày mai cậu lo thu dọn đồ đạc của mình, giữa bảo vệ với nhân viên lao công cậu tự mà chọn lấy".
" Em cảm... Ơn cảm.. Ơn.... chủ tịch"
Cậu cúi đầu cảm ơn anh lia lịa, cậu chết để đền tội với chủ tịch cũng chẳng sao vì chuyện cậu làm ra rất động trời như vậy ảnh hưởng đến công ty nữa huống hồ chi nhưng mà cậu chết rồi mẹ già ở nhà sẽ ai lo....
Hên là chủ tịch bố thí cho cậu cái mạng què này!
Vốn dĩ Hàn Thiên sẽ không tha cho cậu ta, từ trước đến này đây là lần đầu tiên anh mới có thể xuống tay nhẹ như vậy chỉ là trước đến nay những kẻ mà anh giết hay chết oan đều là những kẻ đồi bại, tự tìm đường chết
Còn đối với Hà Phùng Chính cậu ta vì bị tên Trần Thế Nhuận lợi dụng chính người mẹ của mình, nên mới bất đắc dĩ phạm tội tày trời này, cậu ta nên cảm ơn người mẹ già đã cứu chính bản thân một mạng
Tề Phong, Tề Phi và Lãnh Minh cũng bất ngờ khi thấy đây là lần đầu tiên lão đại tha cho một mạng người!
Phía Tề Thần _Tề Thịnh
Một Ngày sau như đúng với lời nói sau khi kiểm tra lại toàn bộ hợp đồng, anh đã nhanh chóng gửi qua cho Trần Thế Nhuận
Anh cứ tưởng ông ta sẽ gửi lại sau vài tiếng hay một ngày sau đó nhưng không......
Chỉ sau vài phút, bản hợp đồng đã được gửi về, Tề Thần và Tề Thịnh nhìn vào nhau như không tin được việc này
Lấy bản hợp đồng đi kiểm tra lại đúng là do bút tích của Trần Thế Nhuận với lại không hề tìm thấy một chút gì về việc ông ta đem bản hợp đồng này sao chép
Và bản hợp đồng này chỉ có xuất trình ra hai bản, một bản do bên anh nắm giữ, một bản do ông ta tất nhiên điểm nực cười ở đây đó là bản do ông ta giữ lấy chỉ là giả mà thôi
Dù sao việc này cũng đã hoàn thành xong, hai cậu cũng nên về lại Hàn Giá gặp lão đại, Tề Thần và Tề Thịnh lắc đầu thật không ngờ ông ta lại là loại người ngu xuẩn mà tỏ ra mình thông minh
" Anh lái đi"
Tề Thần ngồi vào ghế phụ, để cho Tề Thịnh đứng đó nhìn mình một cách muốn ăn tươi nuốt sống vậy í
Tề Thịnh liếc cậu không còn một chổ nhưng vẫn đi vòng qua ghế lái, khởi động cơ đạp ga tăng tốc độ chạy khỏi căn hộ mà hai người thuê mấy ngày qua
" Em còn lười như vậy, tốt nhất đưa bằng lái xe cho anh"
" Tốt xấu gì có khi mới được làm nhiệm vụ cùng anh trai mình, em phải biết tận dụng"
Tề Thịnh hết lời để nói với Tề Thần, hai anh em cậu từ nhỏ bị chính cha mẹ ruột bỏ tưởng đâu sẽ phải chết vì đói khát nhưng may mắn ông trời thương cho hai anh em được Hàn Thiên năm đó cứu về
Năm đó cả hai không do dự chấp nhận trở thành một sát thủ, trở thành thuộc hạ của anh tuy là thuộc hạ nhưng Hàn Thiên đối xử với hai anh em thật sự rõ ràng không bao giờ đối xử bất công
Một vị lão đại như vậy thật sự có thể nguyện lấy cả tính mạng ra đánh đổi!
Nhưng cũng có lúc cả hai bị Hàn Thiên xử phạt rất nặng, nhớ năm đó cả hai làm sai chức trách của mình đã bị anh bắn liền mỗi người một phát súng vào hai bên bắp chân
Cả tháng mới lành?
Làm sai thì phạt điều đó là hiển nhiên nên không thể nào chối!
Hàn Thiên đang ngồi uống trà liền hắt xì hẳn luôn ba cái liên tục......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.