Tổng Tài Ác Nghiệt (Vợ Yêu Kiêu Ngạo)
Chương 89: Những người như em, anh nhìn thấy nhiều rồi
Cửu Lưu Ly
07/08/2020
Dường như Lâm Thành Phong đã nhìn thấu suy nghĩ của Bạch Thanh Dung nên giơ tay lên xoa nhẹ đầu Bạch Thanh Dung nói: “Anh là chồng của em nên em không cần phải thấy xấu hổ.”
Đây không phải là lần đầu Lâm Thành Phong nói những lời nóng bỏng này với cô, nhưng mỗi lần nghe những lời này thì trái tim Bạch Thanh Dung lại như bị điện giật vậy, không biết nên đáp lại như thế nào, cách trả lời tốt nhất chính là không trả lời gì hết, Bạch Thanh Dung vẫn cúi đầu xuống cắm mặt vào uống bát nước đường đỏ.
Lâm Thành Phong thấy Bạch Thanh Dung sắp uống đến đáy bát rồi mà vẫn chưa uống xong, trên người vẫn mặc bộ đồ dính máu chưa thay. Bàn tay to lớn của Lâm Thành Phong đặt lên vai Bạch Thanh Dung rồi cởi bộ đồ ngủ trên người Bạch Thanh Dung từ vai xuống dưới. Bởi vì là đồ ngủ nên bên trong Bạch Thanh Dung không mặc thứ gì khác.
Bạch Thanh Dung bị động tác bất ngờ của Lâm Thành Phong dọa cho hết hồn, cô ném bát về phía Lâm Thành Phong như là phản xạ có điều kiện: “A! Anh muốn làm gì!” Bạch Thanh Dung hai tay ôm trước ngực, vẻ mặt sợ hãi nhìn Lâm Thành Phong, người đàn ông này sao đến cả kỳ kinh nguyệt của cô cũng không buông tha, chắc không phải là có sở thích đặc biết đấy chứ.
Bộ quần áo ngủ bằng tơ của Lâm Thành Phong dính đầy nước đường đỏ, cái bát không ném trúng vào Lâm Thành Phong nên rơi xuống đất. Tiếng choang vang lên, bát đựng nước đường đỏ kia đã vỡ tan tành.
“Em định mặc bộ đồ ngủ bẩn này để rồi biến cái giường thành hiện trường án mạng hay sao?” Lâm Thành Phong buồn cười nhìn Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung bị Lâm Thành Phong nhìn vốn đã đỏ mặt, bây giờ mặt lại càng đỏ hơn nữa.
“Ồ! Thì ra là anh muốn giúp em thay quần áo sao, em tự thay là được rồi.” Bạch Thanh Dung cúi đầu khẽ gật đầu nói.
“Sao vậy? Nghe giọng của em có vẻ như đang thấy rất mất mát thì phải, lẽ nào anh không làm gì thì em sẽ không vui à?” Lâm Thành Phong nói đùa.
Bạch Thanh Dung im lặng liếc nhìn Lâm Thành Phong, ôm lấy áo ngủ rồi dứng dậy chạy về phía phòng thay đồ nhanh chóng thay một bộ ngủ sạch sẽ mặc vào. Lúc đi ra thì nhìn thấy Lâm Thành Phong đang ngồi xổm dưới đất nhặt những mảnh bát vỡ.
Ngón tay nhặt từng mảnh bát vỡ rõ ràng rất tao nhã, Bạch Thanh Dung đi lên phía trước ngồi xổm xuống rồi cùng nhặt những mảnh bát vỡ. Liền bị Lâm Thành Phong trách mằng: “Em đừng động vào, lên giường nằm đi!”
Lâm Thành Phong cẩn thận từng li từng tí một cầm mảnh bát vỡ trong tay Bạch Thanh Dung, chỉ sợ người con gái bé nhỏ này sẽ bị đứt tay, kỳ kinh nguyệt của cô vốn đã bị mất nhiều máu rồi, anh không muốn để cô phải mất thêm một chút máu nào nữa. Những lời như vậy chứng tỏ anh đang rất thương xót cho cô.
Thấy Bạch Thanh Dung không phản ứng lại, Lâm Thành Phong lấy hết chỗ mảnh vỡ trong tay Bạch Thanh Dung rồi vứt hết vào thùng rác, sau đó bế Bạch Thanh Dung đặt lên giường, còn mình thì nằm bên kia. Cánh tay to lớn đặt trên hông Bạch Thanh Dung đè xuống làm theo cách trước đây nhẹ nhàng mát xa cho Bạch Thanh Dung.
Thân thể Bạch Thanh Dung dường như đã bắt đầu không chối bỏ Lâm Thành Phong nữa rồi, ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng Lâm Thành Phong hưởng thụ những động tác xoa bóp của Lâm Thành Phong, trong lòng cảm thấy ngọt ngào giống như đang ăn kẹo vậy.
Lâm Thành Phong hôn nhẹ lên trán Bạch Thanh Dung rồi nói nhỏ: “Ngủ đi.” Anh biết người bị mất nhiều máu cần phải nghỉ ngơi thật tốt, mặc dù anh vẫn còn rất nhiều lời muốn nói với Bạch Thanh Dung.
Bạch Thanh Dung nằm trong lòng Lâm Thành Phong khẽ gật đầu, cô quả thực buồn ngủ quá rồi nên nằm trong lòng Lâm Thành Phong cảm nhận nhiệt độ cơ thể ấm áp của Lâm Thành Phong rồi cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Lúc Bạch Thanh Dung tỉnh dậy thì bên cạnh đã trống không, thì ra Lâm Thành Phong sáng sớm đã phải đến công ty rồi. Đầu giường để một chiếc hộp đựng điện thoại, bên trên dán lời nhắn Lâm Thành Phong để lại cho cô: “Nhớ anh thì gọi điện thoại cho anh.”
Thấy chữ như thấy người, nhìn nội dung dòng chữ trên giấy nhớ Bạch Thanh Dung có thể hình dung ngay ra được vẻ mặt tự luyến và của Lâm Thành Phong khi nói ra những câu này. Bạch Thanh Dung xé tờ giấy nhớ đi rồi ném vào thùng rác, ngoài người để lại lời nhắn khiến người khác ghét bỏ ra thì Bạch Thanh Dung vẫn rất thích chiếc điện thoại đó.
Bởi vì Bạch Thanh Dung thực sự rất cần một chiếc điện thoại, nếu như có điện thoại thì cô có thể liên lạc với thế giới bên ngoài, không cần phải sống mãi dưới nanh vuốt của Lâm Thành Phong nữa.
Bạch Thanh Dung mở máy lên rồi nhanh chóng tải Wechat với một số phần mềm đơn giản khác, sau khi đăng nhập Wechat của mình xong, Bạch Thanh Dung mở trang cá nhân của Hạ Dũng ra rồi xem dòng thời gian của Hạ Dũng.
Trang cá nhân lẫn dòng thời gian của Hạ Dũng giống như người chưa từng sử dụng Wechat vậy, trống không chẳng có gì hết. Bạch Thanh Dung nhìn khung cuộc nói chuyện trên điện thoại, lưỡng lự viết vài chữ nhưng cuối cùng thì vẫn xóa nó đi.
“Cốc cốc cốc!” Cúc đứng bên ngoài gõ cửa phòng Bạch Thanh Dung: “Cô chủ, nhà thiết kế quần áo đến rồi.”
Bạch Thanh Dung nhăn mày mở cửa ra hỏi: “Nhà thiết kế? Nhà thiết kế cái gì?” Nhìn cô chủ nhà mình hoàn toàn không biết gì về chuyện này nên Cúc cũng có chút nghi ngờ: “Cô chủ, cô với chủ tịch không phải sẽ kết hôn hay sao? Đương nhiên là nhà thiết kế váy cưới rồi!”
“Váy cưới? Kết hôn?” Bạch Thanh Dung hỏi, không phải cô không đồng ý với Lâm Thành Phong hay sao? Lâm Thành Phong lại tự mình đưa ra quyết định. Phổi Bạch Thanh Dung như muốn nổ tung ra: “Bảo anh ta về đi, tôi không đo.”
“Nhưng mà cô chủ, chủ tịch nói hôm nay cô phải đo.” Vẻ mặt Cúc khó xử nói, “Cô bảo nhà thiết kế về đi, còn về phía chủ tịch cô không cần lo.” Nói xong Bạch Thanh Dung đóng sầm cửa lại.
Với sự độc tài của Lâm Thành Phong, Bạch Thanh Dung không sao nói nổi, cô quyết định phải đi tìm người đàn ông kia nói cho rõ ràng, để anh tôn trọng mình, không được ngang ngược như vậy nữa. Nếu cô cứ tiếp tục im lặng không làm gì thì nhất định Lâm Thành Phong sẽ một tay che trời mà tiến hành hôn lễ này đến cùng.
Bạch Thanh Dung dọn dẹp rồi trang điểm một chút, cầm theo túi xách rồi ra ngoài. Cô kết hôn với Lâm Thành Phong lâu như vậy rồi vậy mà đây vẫn là lần đầu tiên cô đến tập đoàn Lâm Thị, thậm chí cô còn không biết tập đoàn Lâm Thị ở đâu.
Thím Trương đang làm việc ở phòng khách thấy Bạch Thanh Dung muốn ra ngoài nên đột nhiên nhớ ra hôm nay tài xế của nhà họ Lâm không có ở nhà, Cường là trợ lý bên cạnh của Lâm Thành Phong còn những tài xế khác trùng hợp thế nào hôm nay lại xin nghỉ hết.
“Cô chủ, cô muốn ra ngoài sao?” Thím Trương lễ độ hỏi, Bạch Thanh Dung gật đầu: “Vâng, thím Trương à, tôi đến công ty một lát.” Thím Trương không khỏi bùi ngùi, mực dù ông Lâm đã mất nhưng cuộc sống của chủ tịch và vợ cậu vẫn rất hòa hợp với nhau.
Cô chủ lúc rảnh rỗi còn chu đáo nghĩ đến việc đi thăm chủ tịch, người đàn ông nào mà cưới được được người vợ như vậy thì cũng quá đủ rồi. Nếu như thím Trương biết Bạch Thanh Dung đi tìm Lâm Thành Phong để cãi nhau thì bà cũng sẽ không nghĩ như vậy.
“Cô chủ, hôm nay không có tài xế ở nhà. Phải chờ Tiểu Kiệt chiều nay về thì mới có người lái xe.” Thím Trương nói. Bạch Thanh Dung khẽ cười: “Không sao, tôi tự lái cũng được.”
Thím Trương gọi nam quản gia ở bên ngoài vào dẫn Bạch Thanh Dung đến ga-ra chọn xe, sau khi Bạch Thanh Dung đến nhà xe lập tức kinh ngạc. Cô nhìn ga-ra này giống như nhà trưng bày 4s vậy, bên trong toàn là những chiếc xe sang trọng như Bugatti, Lamborghini, Aston Martin.
“Cô chủ, cô xem xem cô muốn đi loại xe nào.” Quản gia lễ phép hỏi ý của Bạch Thanh Dung. Nhìn những chiếc xe sang trọng này, trong lòng Bạch Thanh Dung lại cảm nhận được tài lực hùng hậu của nhà họ Lâm, đến xe trong nhà dùng mà cũng vô cùng sang trọng.
“Có chiếc xe nào loại bình thường một chút không?” Bạch Thanh Dung hỏi, những chiếc xe sang trọng như vậy cô không dám lái, hơn nữa cô còn trẻ như vậy mà lại lái một chiếc xe sang trọng ra đường không bị người ta nghi ngờ là được bao nuôi mới là lạ.
Lời của Bạch Thanh Dung khiến cho quản gia có chút kinh ngạc, trong lòng thầm đoán: Chẳng lẽ cô chủ không thích những chiếc xe này sao? Không phải chứ, cho dù là con gái thì nhìn thấy những chiếc xe sang trọng này thì cũng phải đứng sững lại giống như nhìn thấy những chiếc túi xách hàng hiệu chứ, ở nhà họ Lâm lâu như vậy, những loại con gái như vậy anh thấy nhiều rồi.
Thấy quản gia không nói gì nên Bạch Thanh Dung hiểu ra quản gia đang không hiểu ý của mình nên Bạch Thanh Dung cười rồi nói lại một lần nữa: “Có loại xe nào phổ biến một chút không, không gây sự chú ý của người khác là được.”
Sau khi quản gia xác nhận mình không nghe nhầm xong thì trong lòng cũng lờ mờ hiểu ra ý của cô chủ là gì. “Có, cô chủ đi theo tôi.” Quản gia dẫn Bạch Thanh Dung đến một góc của ga-ra, ở đây có một chiếc xe màu trắng bình thường.
“Lấy chiếc này đi, đưa chìa khóa cho tôi.” Bạch Thanh Dung vui mừng vì vẫn còn một chiếc xe khá phổ biến, thực sự cô rất lo con người Lâm Thành Phong này quá xa xỉ đến nỗi đến cả một chiếc xe bình thường cũng không có.
“Nhưng cô chủ, chiếc xe này bình thường là xe để cho người làm của nhà họ Lâm đi chợ mua đồ ăn.” Quản gia nhắc nhở Bạch Thanh Dung, trong lòng anh vẫn luôn cảm thấy Bạch Thanh Dung không nên lái chiếc xe như vậy ra ngoài.
“Vậy thì hôm nay lái chiếc khác đi mua, tôi phải lái chiếc xe này.” Không để quản gia nói thêm lời nào, Bạch Thanh Dung đã mở cửa xe rồi ngồi vào ghế lái. Quản gia đành phải đưa chìa khóa cho cô, sau khi cầm lấy chìa khóa, Bạch Thanh Dung khỏi động xe rồi đạp chân ga lái xe ra khỏi nhà họ Lâm.
Quản gia nhìn bóng dáng chiếc xe Bạch Thanh Dung lái đi xa dần mà trong lòng không khỏi cảm khái: Rốt cuộc thì người phụ nữ hợp ý với chủ tịch dường như cũng có chút gì đó không giống so với những người khác.
Trên đường đi Bạch Thanh Dung mới phát hiện ra thực ra cô không biết nên lái đi về đâu. Cô muốn đến tìm Lâm Thành Phong, nhưng đến bây giờ cô cũng mới phát hiện ra cô và Lâm Thành Phong kết hôn lâu như vậy, nhưng cô lại không hề hay biết công ty của Lâm Thành Phong ở đâu.
Lúc này Bạch Thanh Dung mới phát hiện ra tuy khoảng cách giữa cô và Lâm Thành Phong gần là như vậy, nhưng những vấn đề bình thường nhất cô lại chẳng hề hay biết một chút gì. Bạch Thanh Dung vội vàng lấy điện thoại ra: “May mà vẫn có hướng dẫn.”
Tầm ảnh hưởng của tập đoàn Lâm Thị ở thành phố X không hề tầm thường, vì thế mà muốn tìm vị trí của tập đoàn Lâm Thị cũng chẳng khó khăn gì. Không lâu sau Bạch Thanh Dung quả nhiên đã tìm thấy vị trí tập đoàn Lâm Thị ở trên bản đồ, trên môi nở một nụ cười đắc ý rồi lái xe theo sự chỉ dẫn.
Nửa tiếng sau Bạch Thanh Dung đã lái xe đến cửa tập đoàn Lâm Thị. Bạch Thanh Dung xuống xe rồi xem xét cảnh vật xung quanh, một tòa nhà cao tầng đỉnh hình vòng cung, thân nhà đều là lắp đặt kính thủy tinh để làm tường, bầu trời và những đám mây có thể phản chiếu rõ ràng qua những ô cửa kính.
Bạch Thanh Dung vô cùng ngạc nhiên, cô gả cho người này đúng thật là không phải là người giàu có bình thường. Mấy tòa cao ốc cao chọc trời này đều là văn phòng làm việc của tập đoàn Lâm Thị, vậy thì tất cả nhân viên chẳng phải có mấy nghìn người hay sao.
Sau khi kinh ngạc xong Bạch Thanh Dung mới nhớ ra mình đến đây để tìm Lâm Thành Phong chứ không phải là đến để ngưỡng mộ tài lực của anh. Bạch Thanh Dung tìm đến cửa lớn của tập đoàn Lâm Thị rồi đi đến quầy lễ tân hỏi cô nhân viên lễ tân xinh đẹp rất lễ phép: “Xin chào! Cho hỏi phòng làm việc của chủ tịch Lâm ở tầng mấy vậy?”
Cô nhân viên lễ tân có khuôn mặt trang nhã, mặc một bộ đồ màu xám ngẩng đầu lên nhìn Bạch Thanh Dung rồi mỉm cười hỏi: “Chào cô, xin hỏi cô có hẹn trước không?”
Hẹn trước, gặp chồng mình mà cũng cần hẹn trước. Bạch Thanh Dung bỗng nhiên muốn đến nên đương nhiên là không hẹn trước nhưng cũng có thể hiểu được đây là quy định và quy trình của công ty: “Tôi không có hẹn trước, nhưng cô có thể gọi điện thoại...” Bạch Thanh Dung còn chưa nói hết câu thì đã bị cô lễ tân ngắt lời.
“Xin lỗi cô, không có hẹn trước thì cô không thể gặp chủ tịch được. Mời cô về cho.” Nhân viên lễ tân làm động tác mời, nhưng Bạch Thanh Dung đến cũng đã đến rồi nên đương nhiên sẽ không thể cứ thế mà đi về. Cô lái xe rất kém, khó khăn lắm mới lái được đến đây, không gặp được Lâm Thành Phong nói chuyện rõ ràng thì cô sẽ không quay về.
Thấy Bạch Thanh Dung không có ý định rời đi nên cô nhân viên lễ tân lại càng tin vào suy nghĩ trong lòng mình. Lễ tân thường thấy các cô gái nói đến tìm chủ tịch, nào là ngôi sao hay cô gái giàu có cô cũng nhìn thấy nhiều lần rồi.
Nhưng người có dáng vẻ xinh đẹp bình thường như Bạch Thanh Dung thì hôm nay là lần đầu tiên cô nhìn thấy, cô nhân viên lễ tân vừa nhìn Bạch Thanh Dung đánh giá thì đã có thể nhìn ra cái túi Bạch Thanh Dung đeo sau lưng không phải là hàng hiệu gì, trang sức trên người chắc chắn cũng chẳng phải cô chủ nhà giàu có.
“Cô này, nếu như không có việc gì thì xin mời cô ra ngoài để chúng tôi bắt đầu làm việc.” Nhân viên lễ tân không hề khách sáo mà ra lệnh đuổi khách, cô làm lễ tân ở Lâm Thị lâu như vậy không biết đuổi các cô gái muốn đến nịnh bợ chủ tịch của các cô.
Bạch Thanh Dung thấy nhân viên lễ tân đuổi mình đi như đuổi đồ rác rưởi, thái độ như vậy khiến Bạch Thanh Dung rất không vui. Nhưng cô cũng không giận, dù sao thì người ta cũng chỉ là làm theo quy định của công ty thôi mà, Bạch Thanh Dung xoay người cầm điện thoại lên bấm gọi cho Lâm Thành Phong, chuông đổ vài tiếng mà chẳng có ai nghe máy.
“Cô là thực tập sinh đến ứng tuyển sao?” Một người phụ nữ già giặn mặc váy kiểu tây mắt đeo kính bước đến vỗ vào vai Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung còn đang nghĩ phải làm sao thì mới vào được Lâm Thị để tìm Lâm Thành Phong thì lại gặp được người phụ nữ nhận nhầm người này.
Bạch Thanh Dung dứt khoát phóng lao phải theo lao nên vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, đúng là tôi.” Vẻ mặt nữ nhân viên kinh doanh không vui nhìn Bạch Thanh Dung: “Chờ cô cả buổi sáng sao đến bây giờ mới đến!”
Đây không phải là lần đầu Lâm Thành Phong nói những lời nóng bỏng này với cô, nhưng mỗi lần nghe những lời này thì trái tim Bạch Thanh Dung lại như bị điện giật vậy, không biết nên đáp lại như thế nào, cách trả lời tốt nhất chính là không trả lời gì hết, Bạch Thanh Dung vẫn cúi đầu xuống cắm mặt vào uống bát nước đường đỏ.
Lâm Thành Phong thấy Bạch Thanh Dung sắp uống đến đáy bát rồi mà vẫn chưa uống xong, trên người vẫn mặc bộ đồ dính máu chưa thay. Bàn tay to lớn của Lâm Thành Phong đặt lên vai Bạch Thanh Dung rồi cởi bộ đồ ngủ trên người Bạch Thanh Dung từ vai xuống dưới. Bởi vì là đồ ngủ nên bên trong Bạch Thanh Dung không mặc thứ gì khác.
Bạch Thanh Dung bị động tác bất ngờ của Lâm Thành Phong dọa cho hết hồn, cô ném bát về phía Lâm Thành Phong như là phản xạ có điều kiện: “A! Anh muốn làm gì!” Bạch Thanh Dung hai tay ôm trước ngực, vẻ mặt sợ hãi nhìn Lâm Thành Phong, người đàn ông này sao đến cả kỳ kinh nguyệt của cô cũng không buông tha, chắc không phải là có sở thích đặc biết đấy chứ.
Bộ quần áo ngủ bằng tơ của Lâm Thành Phong dính đầy nước đường đỏ, cái bát không ném trúng vào Lâm Thành Phong nên rơi xuống đất. Tiếng choang vang lên, bát đựng nước đường đỏ kia đã vỡ tan tành.
“Em định mặc bộ đồ ngủ bẩn này để rồi biến cái giường thành hiện trường án mạng hay sao?” Lâm Thành Phong buồn cười nhìn Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung bị Lâm Thành Phong nhìn vốn đã đỏ mặt, bây giờ mặt lại càng đỏ hơn nữa.
“Ồ! Thì ra là anh muốn giúp em thay quần áo sao, em tự thay là được rồi.” Bạch Thanh Dung cúi đầu khẽ gật đầu nói.
“Sao vậy? Nghe giọng của em có vẻ như đang thấy rất mất mát thì phải, lẽ nào anh không làm gì thì em sẽ không vui à?” Lâm Thành Phong nói đùa.
Bạch Thanh Dung im lặng liếc nhìn Lâm Thành Phong, ôm lấy áo ngủ rồi dứng dậy chạy về phía phòng thay đồ nhanh chóng thay một bộ ngủ sạch sẽ mặc vào. Lúc đi ra thì nhìn thấy Lâm Thành Phong đang ngồi xổm dưới đất nhặt những mảnh bát vỡ.
Ngón tay nhặt từng mảnh bát vỡ rõ ràng rất tao nhã, Bạch Thanh Dung đi lên phía trước ngồi xổm xuống rồi cùng nhặt những mảnh bát vỡ. Liền bị Lâm Thành Phong trách mằng: “Em đừng động vào, lên giường nằm đi!”
Lâm Thành Phong cẩn thận từng li từng tí một cầm mảnh bát vỡ trong tay Bạch Thanh Dung, chỉ sợ người con gái bé nhỏ này sẽ bị đứt tay, kỳ kinh nguyệt của cô vốn đã bị mất nhiều máu rồi, anh không muốn để cô phải mất thêm một chút máu nào nữa. Những lời như vậy chứng tỏ anh đang rất thương xót cho cô.
Thấy Bạch Thanh Dung không phản ứng lại, Lâm Thành Phong lấy hết chỗ mảnh vỡ trong tay Bạch Thanh Dung rồi vứt hết vào thùng rác, sau đó bế Bạch Thanh Dung đặt lên giường, còn mình thì nằm bên kia. Cánh tay to lớn đặt trên hông Bạch Thanh Dung đè xuống làm theo cách trước đây nhẹ nhàng mát xa cho Bạch Thanh Dung.
Thân thể Bạch Thanh Dung dường như đã bắt đầu không chối bỏ Lâm Thành Phong nữa rồi, ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng Lâm Thành Phong hưởng thụ những động tác xoa bóp của Lâm Thành Phong, trong lòng cảm thấy ngọt ngào giống như đang ăn kẹo vậy.
Lâm Thành Phong hôn nhẹ lên trán Bạch Thanh Dung rồi nói nhỏ: “Ngủ đi.” Anh biết người bị mất nhiều máu cần phải nghỉ ngơi thật tốt, mặc dù anh vẫn còn rất nhiều lời muốn nói với Bạch Thanh Dung.
Bạch Thanh Dung nằm trong lòng Lâm Thành Phong khẽ gật đầu, cô quả thực buồn ngủ quá rồi nên nằm trong lòng Lâm Thành Phong cảm nhận nhiệt độ cơ thể ấm áp của Lâm Thành Phong rồi cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Lúc Bạch Thanh Dung tỉnh dậy thì bên cạnh đã trống không, thì ra Lâm Thành Phong sáng sớm đã phải đến công ty rồi. Đầu giường để một chiếc hộp đựng điện thoại, bên trên dán lời nhắn Lâm Thành Phong để lại cho cô: “Nhớ anh thì gọi điện thoại cho anh.”
Thấy chữ như thấy người, nhìn nội dung dòng chữ trên giấy nhớ Bạch Thanh Dung có thể hình dung ngay ra được vẻ mặt tự luyến và của Lâm Thành Phong khi nói ra những câu này. Bạch Thanh Dung xé tờ giấy nhớ đi rồi ném vào thùng rác, ngoài người để lại lời nhắn khiến người khác ghét bỏ ra thì Bạch Thanh Dung vẫn rất thích chiếc điện thoại đó.
Bởi vì Bạch Thanh Dung thực sự rất cần một chiếc điện thoại, nếu như có điện thoại thì cô có thể liên lạc với thế giới bên ngoài, không cần phải sống mãi dưới nanh vuốt của Lâm Thành Phong nữa.
Bạch Thanh Dung mở máy lên rồi nhanh chóng tải Wechat với một số phần mềm đơn giản khác, sau khi đăng nhập Wechat của mình xong, Bạch Thanh Dung mở trang cá nhân của Hạ Dũng ra rồi xem dòng thời gian của Hạ Dũng.
Trang cá nhân lẫn dòng thời gian của Hạ Dũng giống như người chưa từng sử dụng Wechat vậy, trống không chẳng có gì hết. Bạch Thanh Dung nhìn khung cuộc nói chuyện trên điện thoại, lưỡng lự viết vài chữ nhưng cuối cùng thì vẫn xóa nó đi.
“Cốc cốc cốc!” Cúc đứng bên ngoài gõ cửa phòng Bạch Thanh Dung: “Cô chủ, nhà thiết kế quần áo đến rồi.”
Bạch Thanh Dung nhăn mày mở cửa ra hỏi: “Nhà thiết kế? Nhà thiết kế cái gì?” Nhìn cô chủ nhà mình hoàn toàn không biết gì về chuyện này nên Cúc cũng có chút nghi ngờ: “Cô chủ, cô với chủ tịch không phải sẽ kết hôn hay sao? Đương nhiên là nhà thiết kế váy cưới rồi!”
“Váy cưới? Kết hôn?” Bạch Thanh Dung hỏi, không phải cô không đồng ý với Lâm Thành Phong hay sao? Lâm Thành Phong lại tự mình đưa ra quyết định. Phổi Bạch Thanh Dung như muốn nổ tung ra: “Bảo anh ta về đi, tôi không đo.”
“Nhưng mà cô chủ, chủ tịch nói hôm nay cô phải đo.” Vẻ mặt Cúc khó xử nói, “Cô bảo nhà thiết kế về đi, còn về phía chủ tịch cô không cần lo.” Nói xong Bạch Thanh Dung đóng sầm cửa lại.
Với sự độc tài của Lâm Thành Phong, Bạch Thanh Dung không sao nói nổi, cô quyết định phải đi tìm người đàn ông kia nói cho rõ ràng, để anh tôn trọng mình, không được ngang ngược như vậy nữa. Nếu cô cứ tiếp tục im lặng không làm gì thì nhất định Lâm Thành Phong sẽ một tay che trời mà tiến hành hôn lễ này đến cùng.
Bạch Thanh Dung dọn dẹp rồi trang điểm một chút, cầm theo túi xách rồi ra ngoài. Cô kết hôn với Lâm Thành Phong lâu như vậy rồi vậy mà đây vẫn là lần đầu tiên cô đến tập đoàn Lâm Thị, thậm chí cô còn không biết tập đoàn Lâm Thị ở đâu.
Thím Trương đang làm việc ở phòng khách thấy Bạch Thanh Dung muốn ra ngoài nên đột nhiên nhớ ra hôm nay tài xế của nhà họ Lâm không có ở nhà, Cường là trợ lý bên cạnh của Lâm Thành Phong còn những tài xế khác trùng hợp thế nào hôm nay lại xin nghỉ hết.
“Cô chủ, cô muốn ra ngoài sao?” Thím Trương lễ độ hỏi, Bạch Thanh Dung gật đầu: “Vâng, thím Trương à, tôi đến công ty một lát.” Thím Trương không khỏi bùi ngùi, mực dù ông Lâm đã mất nhưng cuộc sống của chủ tịch và vợ cậu vẫn rất hòa hợp với nhau.
Cô chủ lúc rảnh rỗi còn chu đáo nghĩ đến việc đi thăm chủ tịch, người đàn ông nào mà cưới được được người vợ như vậy thì cũng quá đủ rồi. Nếu như thím Trương biết Bạch Thanh Dung đi tìm Lâm Thành Phong để cãi nhau thì bà cũng sẽ không nghĩ như vậy.
“Cô chủ, hôm nay không có tài xế ở nhà. Phải chờ Tiểu Kiệt chiều nay về thì mới có người lái xe.” Thím Trương nói. Bạch Thanh Dung khẽ cười: “Không sao, tôi tự lái cũng được.”
Thím Trương gọi nam quản gia ở bên ngoài vào dẫn Bạch Thanh Dung đến ga-ra chọn xe, sau khi Bạch Thanh Dung đến nhà xe lập tức kinh ngạc. Cô nhìn ga-ra này giống như nhà trưng bày 4s vậy, bên trong toàn là những chiếc xe sang trọng như Bugatti, Lamborghini, Aston Martin.
“Cô chủ, cô xem xem cô muốn đi loại xe nào.” Quản gia lễ phép hỏi ý của Bạch Thanh Dung. Nhìn những chiếc xe sang trọng này, trong lòng Bạch Thanh Dung lại cảm nhận được tài lực hùng hậu của nhà họ Lâm, đến xe trong nhà dùng mà cũng vô cùng sang trọng.
“Có chiếc xe nào loại bình thường một chút không?” Bạch Thanh Dung hỏi, những chiếc xe sang trọng như vậy cô không dám lái, hơn nữa cô còn trẻ như vậy mà lại lái một chiếc xe sang trọng ra đường không bị người ta nghi ngờ là được bao nuôi mới là lạ.
Lời của Bạch Thanh Dung khiến cho quản gia có chút kinh ngạc, trong lòng thầm đoán: Chẳng lẽ cô chủ không thích những chiếc xe này sao? Không phải chứ, cho dù là con gái thì nhìn thấy những chiếc xe sang trọng này thì cũng phải đứng sững lại giống như nhìn thấy những chiếc túi xách hàng hiệu chứ, ở nhà họ Lâm lâu như vậy, những loại con gái như vậy anh thấy nhiều rồi.
Thấy quản gia không nói gì nên Bạch Thanh Dung hiểu ra quản gia đang không hiểu ý của mình nên Bạch Thanh Dung cười rồi nói lại một lần nữa: “Có loại xe nào phổ biến một chút không, không gây sự chú ý của người khác là được.”
Sau khi quản gia xác nhận mình không nghe nhầm xong thì trong lòng cũng lờ mờ hiểu ra ý của cô chủ là gì. “Có, cô chủ đi theo tôi.” Quản gia dẫn Bạch Thanh Dung đến một góc của ga-ra, ở đây có một chiếc xe màu trắng bình thường.
“Lấy chiếc này đi, đưa chìa khóa cho tôi.” Bạch Thanh Dung vui mừng vì vẫn còn một chiếc xe khá phổ biến, thực sự cô rất lo con người Lâm Thành Phong này quá xa xỉ đến nỗi đến cả một chiếc xe bình thường cũng không có.
“Nhưng cô chủ, chiếc xe này bình thường là xe để cho người làm của nhà họ Lâm đi chợ mua đồ ăn.” Quản gia nhắc nhở Bạch Thanh Dung, trong lòng anh vẫn luôn cảm thấy Bạch Thanh Dung không nên lái chiếc xe như vậy ra ngoài.
“Vậy thì hôm nay lái chiếc khác đi mua, tôi phải lái chiếc xe này.” Không để quản gia nói thêm lời nào, Bạch Thanh Dung đã mở cửa xe rồi ngồi vào ghế lái. Quản gia đành phải đưa chìa khóa cho cô, sau khi cầm lấy chìa khóa, Bạch Thanh Dung khỏi động xe rồi đạp chân ga lái xe ra khỏi nhà họ Lâm.
Quản gia nhìn bóng dáng chiếc xe Bạch Thanh Dung lái đi xa dần mà trong lòng không khỏi cảm khái: Rốt cuộc thì người phụ nữ hợp ý với chủ tịch dường như cũng có chút gì đó không giống so với những người khác.
Trên đường đi Bạch Thanh Dung mới phát hiện ra thực ra cô không biết nên lái đi về đâu. Cô muốn đến tìm Lâm Thành Phong, nhưng đến bây giờ cô cũng mới phát hiện ra cô và Lâm Thành Phong kết hôn lâu như vậy, nhưng cô lại không hề hay biết công ty của Lâm Thành Phong ở đâu.
Lúc này Bạch Thanh Dung mới phát hiện ra tuy khoảng cách giữa cô và Lâm Thành Phong gần là như vậy, nhưng những vấn đề bình thường nhất cô lại chẳng hề hay biết một chút gì. Bạch Thanh Dung vội vàng lấy điện thoại ra: “May mà vẫn có hướng dẫn.”
Tầm ảnh hưởng của tập đoàn Lâm Thị ở thành phố X không hề tầm thường, vì thế mà muốn tìm vị trí của tập đoàn Lâm Thị cũng chẳng khó khăn gì. Không lâu sau Bạch Thanh Dung quả nhiên đã tìm thấy vị trí tập đoàn Lâm Thị ở trên bản đồ, trên môi nở một nụ cười đắc ý rồi lái xe theo sự chỉ dẫn.
Nửa tiếng sau Bạch Thanh Dung đã lái xe đến cửa tập đoàn Lâm Thị. Bạch Thanh Dung xuống xe rồi xem xét cảnh vật xung quanh, một tòa nhà cao tầng đỉnh hình vòng cung, thân nhà đều là lắp đặt kính thủy tinh để làm tường, bầu trời và những đám mây có thể phản chiếu rõ ràng qua những ô cửa kính.
Bạch Thanh Dung vô cùng ngạc nhiên, cô gả cho người này đúng thật là không phải là người giàu có bình thường. Mấy tòa cao ốc cao chọc trời này đều là văn phòng làm việc của tập đoàn Lâm Thị, vậy thì tất cả nhân viên chẳng phải có mấy nghìn người hay sao.
Sau khi kinh ngạc xong Bạch Thanh Dung mới nhớ ra mình đến đây để tìm Lâm Thành Phong chứ không phải là đến để ngưỡng mộ tài lực của anh. Bạch Thanh Dung tìm đến cửa lớn của tập đoàn Lâm Thị rồi đi đến quầy lễ tân hỏi cô nhân viên lễ tân xinh đẹp rất lễ phép: “Xin chào! Cho hỏi phòng làm việc của chủ tịch Lâm ở tầng mấy vậy?”
Cô nhân viên lễ tân có khuôn mặt trang nhã, mặc một bộ đồ màu xám ngẩng đầu lên nhìn Bạch Thanh Dung rồi mỉm cười hỏi: “Chào cô, xin hỏi cô có hẹn trước không?”
Hẹn trước, gặp chồng mình mà cũng cần hẹn trước. Bạch Thanh Dung bỗng nhiên muốn đến nên đương nhiên là không hẹn trước nhưng cũng có thể hiểu được đây là quy định và quy trình của công ty: “Tôi không có hẹn trước, nhưng cô có thể gọi điện thoại...” Bạch Thanh Dung còn chưa nói hết câu thì đã bị cô lễ tân ngắt lời.
“Xin lỗi cô, không có hẹn trước thì cô không thể gặp chủ tịch được. Mời cô về cho.” Nhân viên lễ tân làm động tác mời, nhưng Bạch Thanh Dung đến cũng đã đến rồi nên đương nhiên sẽ không thể cứ thế mà đi về. Cô lái xe rất kém, khó khăn lắm mới lái được đến đây, không gặp được Lâm Thành Phong nói chuyện rõ ràng thì cô sẽ không quay về.
Thấy Bạch Thanh Dung không có ý định rời đi nên cô nhân viên lễ tân lại càng tin vào suy nghĩ trong lòng mình. Lễ tân thường thấy các cô gái nói đến tìm chủ tịch, nào là ngôi sao hay cô gái giàu có cô cũng nhìn thấy nhiều lần rồi.
Nhưng người có dáng vẻ xinh đẹp bình thường như Bạch Thanh Dung thì hôm nay là lần đầu tiên cô nhìn thấy, cô nhân viên lễ tân vừa nhìn Bạch Thanh Dung đánh giá thì đã có thể nhìn ra cái túi Bạch Thanh Dung đeo sau lưng không phải là hàng hiệu gì, trang sức trên người chắc chắn cũng chẳng phải cô chủ nhà giàu có.
“Cô này, nếu như không có việc gì thì xin mời cô ra ngoài để chúng tôi bắt đầu làm việc.” Nhân viên lễ tân không hề khách sáo mà ra lệnh đuổi khách, cô làm lễ tân ở Lâm Thị lâu như vậy không biết đuổi các cô gái muốn đến nịnh bợ chủ tịch của các cô.
Bạch Thanh Dung thấy nhân viên lễ tân đuổi mình đi như đuổi đồ rác rưởi, thái độ như vậy khiến Bạch Thanh Dung rất không vui. Nhưng cô cũng không giận, dù sao thì người ta cũng chỉ là làm theo quy định của công ty thôi mà, Bạch Thanh Dung xoay người cầm điện thoại lên bấm gọi cho Lâm Thành Phong, chuông đổ vài tiếng mà chẳng có ai nghe máy.
“Cô là thực tập sinh đến ứng tuyển sao?” Một người phụ nữ già giặn mặc váy kiểu tây mắt đeo kính bước đến vỗ vào vai Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung còn đang nghĩ phải làm sao thì mới vào được Lâm Thị để tìm Lâm Thành Phong thì lại gặp được người phụ nữ nhận nhầm người này.
Bạch Thanh Dung dứt khoát phóng lao phải theo lao nên vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, đúng là tôi.” Vẻ mặt nữ nhân viên kinh doanh không vui nhìn Bạch Thanh Dung: “Chờ cô cả buổi sáng sao đến bây giờ mới đến!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.