Chương 26
Lena00
21/05/2021
"Nhược Vy, đang hôn lễ mà em cứ chạy đi đâu vậy"
Hạ Vũ gắt giọng.
"Em xin lỗi, xin lỗi" Nhược Vy ngượng cười.
Bắt gắp ánh mắt của Thục Tâm, Hạ Vũ lởn tránh đi, anh nắm chặt lấy tay của Nhược Vy kéo cô lên cầu thang.
"Bọn em định lên ăn, chị đi cùng đi" Nhược Vy đứng trên cầu thang vui vẻ hét to, tay còn lại vẫy vẫy Thục Tâm.
"EM LÀM GÌ THẾ?" Hạ Vũ tay nắm chặt Nhược Vy cuống lên.
Thục Tâm thấy thế mỉm cười gật nhẹ đầu đồng ý.
Đây là một căn phòng ăn kiểu hoàng gia dành cho khách VIP, trong phòng chỉ có hai bên gia đình, Thục Tâm ngượng người, đây tốt nhất không phải dành cho cô, chuồn lẹ thì hơn.
"Ơ kìa chị phải ở lại chứ"
Cô rón rén định bước ra khỏi cửa thì bị Nhược Vy bắt quả tang.
"Nhược... Nhược Vy này, chị nghĩ chị ăn ở dưới kia được rồi, chỗ này..."
"Không lo, em bảo kê" Nhược Vy vui vẻ cười tươi, kéo ghế bên cạnh cho Thục Tâm ngồi.
"..." Cô trầm ngâm.
Trước mắt cô là mẹ của Hạ Vũ, bà biết cô và anh đã từng rất yêu nhau nhưng thật tội cho Thục Tâm, Hạ Vũ lại đã đính hôn với người khác rồi.
"Cô gái này là..." Một người phụ nữ ngoài năm mươi lên tiếng, đôi mắt bà hướng về phía Thục Tâm.
"Mẹ, đó là chị Thục Tâm, tỷ tỷ tốt của con đó"
Nhược Vy rạng rỡ đáp lại.
Không khí yên tĩnh, đa phần mọi người đều coi Thục Tâm như tâm điểm của sự chú ý, cũng đúng thôi, bữa ăn của nhà người ta mà cô lại xen vào, nếu được quay lại vài phút trước cô sẽ mạnh mẽ từ chối lời mời của Nhược Vy rồi. Nhưng em ấy lại nhiệt tình quá...
"Nhược Vy em ăn cái này"
Trên bàn là đủ loại món đồ ăn lạ có, quen có, Hạ Vũ không biết cố ý hay vô tình, anh gắp một con tôm cuối cùng vào bát của Nhược Vy, chứng kiến cảnh đó, Thục Tâm chỉ biết cắn môi. Tôm, là món cô thích nhất, anh biết rất rõ, dù có chết anh cũng không quên món cô thích ăn nhất là tôm chiên xù, Thục Tâm rưng rưng nước mắt cố nén lại.
Cả bữa ăn, Hạ Vũ liên tục cư xử rất thân mật với Nhược Vy, tâm trạng cô không biết nên buồn hay vui, cảm xúc rối bời, cuối cùng anh đặt nhẹ một nụ hôn dịu dàng lên trán của Nhược Vy rồi bỏ đi trước, coi Thục Tâm là người vô hình. Anh đâu biết, anh đã phá hủy một trái tim của một người con gái chứ...
Hạ Vũ không kìm chế được, anh chạy ra sân thượng, tay cuộn thành nắm đấm, vung tay đấm mạnh vào tường, tường không nứt nhưng tay anh lại rỉ máu, anh bật cười, cười rất to, nước mắt anh chảy xuống, đôi tay đấm vào bức tường nãy giờ cũng rơm rớm máu, anh cười thật to, cười trong sự đau khổ tột độ.
Anh không thể, không thể quên được Thục Tâm, người con gái anh một lòng yêu thương nhất.
------------
Chiều tối, Thục Tâm mới vác cái xác hồn bay phách tán về tới dinh thự, cô mệt lả người, ngửa đầu vào ghế. Mọi chuyện kết thúc rồi, tất cả đều kết thúc, cô đã chính thức không gặp lại anh nữa rồi... Anh là người luôn chăm sóc cho cô chu đáo mọi thứ, đôi lúc còn hay ghen, chỉ cần một thằng con trai nào dám động vào một sợi tóc của cô thằng đấy coi như tới số với anh, hơn nữa cô đặc biệt nghiện nhất mấy món anh nấu...
Thục Tâm cười mỉm, lòng cô có buồn nhưng cũng chẳng làm được gì.
Nãy giờ không để í, Thục Tâm bật dậy chạy loanh quanh đi kiếm Dạ Thần Phong, nghe nói hôm nay sẽ quay lại Paris mà giờ này còn chưa thấy hắn đâu.
"Hủy mọi hồ sơ" Tiếng nói lạnh lùng phát ra từ căn phòng.
"Dạ..." Một giọng người đàn ông khác vang lên.
Đó là Dạ Thần Phong cái giọng lạnh lùng thế chỉ có mỗi anh ta thôi, Thục Tâm bước vào mỉm cười tươi.
"Anh hủy hết hồ sơ của mấy công ty kia rồi sao" Cô cười thích thú, đôi mắt lộ rõ vẻ vui sướng.
"Giờ mới vác mặt về?"
"Sớm mà, mới có sáu giờ chứ mấy" Cô cười híp mắt với hắn.
"Cô chuẩn bị đi, bay sang Paris lúc bảy giờ tối"
"Tất nhiên rồi, anh có chuẩn bị gì không, tôi giúp anh nhé?"
Cô gái này hôm nay thật kì lạ, bỗng dưng lại nổi hứng sao?
"Cô hôm nay gặp gì vui à?"
Hắn đột nhiên hỏi khiến cô có phần bối rối, vui cái đầu nhà anh ấy, ngày hôm nay phải gọi là thảm họa mới đúng.
Hạ Vũ gắt giọng.
"Em xin lỗi, xin lỗi" Nhược Vy ngượng cười.
Bắt gắp ánh mắt của Thục Tâm, Hạ Vũ lởn tránh đi, anh nắm chặt lấy tay của Nhược Vy kéo cô lên cầu thang.
"Bọn em định lên ăn, chị đi cùng đi" Nhược Vy đứng trên cầu thang vui vẻ hét to, tay còn lại vẫy vẫy Thục Tâm.
"EM LÀM GÌ THẾ?" Hạ Vũ tay nắm chặt Nhược Vy cuống lên.
Thục Tâm thấy thế mỉm cười gật nhẹ đầu đồng ý.
Đây là một căn phòng ăn kiểu hoàng gia dành cho khách VIP, trong phòng chỉ có hai bên gia đình, Thục Tâm ngượng người, đây tốt nhất không phải dành cho cô, chuồn lẹ thì hơn.
"Ơ kìa chị phải ở lại chứ"
Cô rón rén định bước ra khỏi cửa thì bị Nhược Vy bắt quả tang.
"Nhược... Nhược Vy này, chị nghĩ chị ăn ở dưới kia được rồi, chỗ này..."
"Không lo, em bảo kê" Nhược Vy vui vẻ cười tươi, kéo ghế bên cạnh cho Thục Tâm ngồi.
"..." Cô trầm ngâm.
Trước mắt cô là mẹ của Hạ Vũ, bà biết cô và anh đã từng rất yêu nhau nhưng thật tội cho Thục Tâm, Hạ Vũ lại đã đính hôn với người khác rồi.
"Cô gái này là..." Một người phụ nữ ngoài năm mươi lên tiếng, đôi mắt bà hướng về phía Thục Tâm.
"Mẹ, đó là chị Thục Tâm, tỷ tỷ tốt của con đó"
Nhược Vy rạng rỡ đáp lại.
Không khí yên tĩnh, đa phần mọi người đều coi Thục Tâm như tâm điểm của sự chú ý, cũng đúng thôi, bữa ăn của nhà người ta mà cô lại xen vào, nếu được quay lại vài phút trước cô sẽ mạnh mẽ từ chối lời mời của Nhược Vy rồi. Nhưng em ấy lại nhiệt tình quá...
"Nhược Vy em ăn cái này"
Trên bàn là đủ loại món đồ ăn lạ có, quen có, Hạ Vũ không biết cố ý hay vô tình, anh gắp một con tôm cuối cùng vào bát của Nhược Vy, chứng kiến cảnh đó, Thục Tâm chỉ biết cắn môi. Tôm, là món cô thích nhất, anh biết rất rõ, dù có chết anh cũng không quên món cô thích ăn nhất là tôm chiên xù, Thục Tâm rưng rưng nước mắt cố nén lại.
Cả bữa ăn, Hạ Vũ liên tục cư xử rất thân mật với Nhược Vy, tâm trạng cô không biết nên buồn hay vui, cảm xúc rối bời, cuối cùng anh đặt nhẹ một nụ hôn dịu dàng lên trán của Nhược Vy rồi bỏ đi trước, coi Thục Tâm là người vô hình. Anh đâu biết, anh đã phá hủy một trái tim của một người con gái chứ...
Hạ Vũ không kìm chế được, anh chạy ra sân thượng, tay cuộn thành nắm đấm, vung tay đấm mạnh vào tường, tường không nứt nhưng tay anh lại rỉ máu, anh bật cười, cười rất to, nước mắt anh chảy xuống, đôi tay đấm vào bức tường nãy giờ cũng rơm rớm máu, anh cười thật to, cười trong sự đau khổ tột độ.
Anh không thể, không thể quên được Thục Tâm, người con gái anh một lòng yêu thương nhất.
------------
Chiều tối, Thục Tâm mới vác cái xác hồn bay phách tán về tới dinh thự, cô mệt lả người, ngửa đầu vào ghế. Mọi chuyện kết thúc rồi, tất cả đều kết thúc, cô đã chính thức không gặp lại anh nữa rồi... Anh là người luôn chăm sóc cho cô chu đáo mọi thứ, đôi lúc còn hay ghen, chỉ cần một thằng con trai nào dám động vào một sợi tóc của cô thằng đấy coi như tới số với anh, hơn nữa cô đặc biệt nghiện nhất mấy món anh nấu...
Thục Tâm cười mỉm, lòng cô có buồn nhưng cũng chẳng làm được gì.
Nãy giờ không để í, Thục Tâm bật dậy chạy loanh quanh đi kiếm Dạ Thần Phong, nghe nói hôm nay sẽ quay lại Paris mà giờ này còn chưa thấy hắn đâu.
"Hủy mọi hồ sơ" Tiếng nói lạnh lùng phát ra từ căn phòng.
"Dạ..." Một giọng người đàn ông khác vang lên.
Đó là Dạ Thần Phong cái giọng lạnh lùng thế chỉ có mỗi anh ta thôi, Thục Tâm bước vào mỉm cười tươi.
"Anh hủy hết hồ sơ của mấy công ty kia rồi sao" Cô cười thích thú, đôi mắt lộ rõ vẻ vui sướng.
"Giờ mới vác mặt về?"
"Sớm mà, mới có sáu giờ chứ mấy" Cô cười híp mắt với hắn.
"Cô chuẩn bị đi, bay sang Paris lúc bảy giờ tối"
"Tất nhiên rồi, anh có chuẩn bị gì không, tôi giúp anh nhé?"
Cô gái này hôm nay thật kì lạ, bỗng dưng lại nổi hứng sao?
"Cô hôm nay gặp gì vui à?"
Hắn đột nhiên hỏi khiến cô có phần bối rối, vui cái đầu nhà anh ấy, ngày hôm nay phải gọi là thảm họa mới đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.