Chương 39
Lena00
21/05/2021
"A~ sảng khoái ghê á"
Thiên Tuyết vươn vai ngả người vào gốc cây, cô trải một chiếc thảm ngay dưới bóng cây.
"Chị Thục Tâm, có những chuyện gì trong quá khứ đã không thể quay lại thì chị nên bỏ ở đây..."
"Ý em là sao"
"Anh Dạ nói với em người chị yêu... không phải anh ấy, có đúng không?"
"Anh ấy..."
Thục Tâm ngập ngừng một hồi...
"Em biết chị bị ép hôn"
"Ừ thì thực ra..."
Ép hôn cái nỗi gì, chị mới là người đề nghị kết hôn mới đúng.
"Thương chị Thục Tâm ghê í"
Thiên Tuyết đồng cảm vỗ vai Thục Tâm.
"Ừ này nhưng thực ra không phải do em nghĩ..."
Thục Tâm cười ngượng định nói thì bị Thiên Tuyết chen ngang.
"Chị đừng giấu em, làm con gái khổ lắm em biết mà"
Sau đó cô ôm chầm lấy Thục Tâm.
"Thực ra... chị mới là người đề nghị ép hôn"
"Thôi mà, chị không cần phải nói như vậy"
Thục Tâm bất lực, cái cô nàng này, sự thật là như vậy mà, hắn sao rảnh để ép cô kết hôn chứ.
"Là thật đó"
Thục Tâm mỉm cười.
"Vậy sao... lúc đầu em cứ tưởng chuyện tình hai người rất đẹp"
Thấy Thiên Tuyết có phần thất vọng, Thục Tâm liền nhanh miệng.
"Nhưng anh chị sống một thời gian thì đã... yêu nhau và giờ thì đã có con..."
"Không phải chứ, hôm đó rõ ràng chị còn không muốn có con với anh ta..."
"Giờ khác rồi, chị ... yêu anh ấy"
"Thật ngưỡng mộ"
Họ cười tươi, nụ cười như ánh dương ấm ban mai...
"Em... muốn tới đây để nói với chị một chuyện... nhưng mà chị phải giữ bí mật đấy"
"Tất nhiên tất nhiên"
"Em..." Hai gò má Tuyết bỗng đỏ lên.
"Em... đang thích một người..." Thiên Tuyết e thẹn nói.
"Chị tưởng gì, có sao đâu, em chỉ cần nói ra là được"
"Nhưng người đó chỉ xem em là em gái..."
"Người đó? Là anh chàng nào may mắn được cô công chúa nhà mình thích vậy?"
Thục Tâm mỉm cười xoa đầu cô.
"Chị Thục Tâm, em muốn hỏi làm thế nào mà chị thuần phụ được anh Dạ khiến anh ấy yêu chị tới như vậy?"
Thiên Tuyết nhiệt tình nắm lấy tay Thục Tâm, câu nói này khiến cô ngẩn người.
Hắn yêu cô? Nghe thật hoang đường, cô chỉ là con đầy tớ giúp hắn thỏa mãn nỗi dục vọng mà thôi, yêu cái khỉ gì chứ.
"Nhưng, thật ra anh ấy không yêu chị" Cô nói khẽ.
"Gì vậy, đúng là chị, thông minh như vậy đứng trước chuyện tình cảm lại ngốc nghếch thật, nếu anh ấy không yêu chị, sao anh ấy lại muốn có con với chị, sao anh ấy lại chăm sóc chị suốt quãng thời gian chị mang thai chứ, chưa kể em thấy anh ấy thay đổi rất nhiều, không còn ăn chơi như trước nữa đâu"
"..." Hắn vì cô? Trong lòng bỗng có chút vui thầm, cô vô thức mỉm cười, ánh mắt có chút mừng, gì thế, cô vui vì hắn quan tâm cô sao...
"Thôi được rồi, bỏ chuyện này đi, Thiên Tuyết em thích ai vậy"
Cô nhanh chóng chuyển chủ đề.
"Em thích..."
Thục Tâm tò mò vểnh tai lên nghe.
"Cao... Sâm..." Rồi cô im bặt, đỏ mặt dúi đầu vào đầu gối.
"Cao Sâm?"
Là anh trai của Dạ Phong, ôi vậy sau này phải đổi lại cách xưng mới được, chị dâu của cô vậy mà có khi lại là Thiên Tuyết, nghĩ đến việc hai người sống chung một nhà, cô phấn khích.
"Tuyết Tuyết nhà ta xinh đẹp vậy sao không thổ lộ?"
Cô vui vẻ thắc mắc, nếu ai được Thiên Tuyết yêu vậy thì số quá hưởng rồi còn gì.
"Anh ấy nói em còn nhỏ, chỉ luôn coi em là em gái..."
"Em muốn nhờ chị à?"
"Đúng là vợ của Dạ Phong, vừa nói hiểu liền hà"
Thiên Tuyết cười mỉm. Cô gái này cũng thật biết lấy lòng vừa chê Thục Tâm ngốc xong giờ quay sang kêu hiểu chuyện.
------------------
"Dạ Thần Phong!"
Cao Sâm hùng hổ bước vào dinh thự, hắn tìm kiếm khắp các căn phòng, tới phòng làm việc của Dạ Thần Phong.
Cánh cửa mở hé có thể thấy được khung cảnh bên trong, đồ đạc đổ nát, có những mảnh thủy tinh vỡ vụn trên sàn, Cao Sâm hoảng hốt mở cửa.
Bên trong là Dạ Thần Phong, tay hắn đang cầm điếu thuốc ngồi trầm ngâm trên ghế sofa.
"Chú sao thế này?"
"..."
"Đúng rồi chú có thấy Thiên Tuyết không, nó hay qua đây chơi lắm mà, hôm nay còn là sinh nhật mà con bé sao lại không thấy đâu"
Cao Sâm thở gấp.
"Thiên Tuyết? Vậy còn Thục Tâm cô ta ở đâu?"
"Anh đang hỏi chú đấy, anh không biết cô Thục Tâm của chú ở đâu chắc lại kề kề bên nhau rồi"
"..."
"Đồ đạc sao lại thế này?" Cao Sâm đảo mắt một vòng, không khí trở nên căng thẳng.
"Chết rồi, không lẽ bị bắt cóc" Cao Sâm bật dậy hoảng loạn.
Câu nói này khiến Thần Phong sững người, hắn cho người chuẩn bị xe.
Thiên Tuyết vươn vai ngả người vào gốc cây, cô trải một chiếc thảm ngay dưới bóng cây.
"Chị Thục Tâm, có những chuyện gì trong quá khứ đã không thể quay lại thì chị nên bỏ ở đây..."
"Ý em là sao"
"Anh Dạ nói với em người chị yêu... không phải anh ấy, có đúng không?"
"Anh ấy..."
Thục Tâm ngập ngừng một hồi...
"Em biết chị bị ép hôn"
"Ừ thì thực ra..."
Ép hôn cái nỗi gì, chị mới là người đề nghị kết hôn mới đúng.
"Thương chị Thục Tâm ghê í"
Thiên Tuyết đồng cảm vỗ vai Thục Tâm.
"Ừ này nhưng thực ra không phải do em nghĩ..."
Thục Tâm cười ngượng định nói thì bị Thiên Tuyết chen ngang.
"Chị đừng giấu em, làm con gái khổ lắm em biết mà"
Sau đó cô ôm chầm lấy Thục Tâm.
"Thực ra... chị mới là người đề nghị ép hôn"
"Thôi mà, chị không cần phải nói như vậy"
Thục Tâm bất lực, cái cô nàng này, sự thật là như vậy mà, hắn sao rảnh để ép cô kết hôn chứ.
"Là thật đó"
Thục Tâm mỉm cười.
"Vậy sao... lúc đầu em cứ tưởng chuyện tình hai người rất đẹp"
Thấy Thiên Tuyết có phần thất vọng, Thục Tâm liền nhanh miệng.
"Nhưng anh chị sống một thời gian thì đã... yêu nhau và giờ thì đã có con..."
"Không phải chứ, hôm đó rõ ràng chị còn không muốn có con với anh ta..."
"Giờ khác rồi, chị ... yêu anh ấy"
"Thật ngưỡng mộ"
Họ cười tươi, nụ cười như ánh dương ấm ban mai...
"Em... muốn tới đây để nói với chị một chuyện... nhưng mà chị phải giữ bí mật đấy"
"Tất nhiên tất nhiên"
"Em..." Hai gò má Tuyết bỗng đỏ lên.
"Em... đang thích một người..." Thiên Tuyết e thẹn nói.
"Chị tưởng gì, có sao đâu, em chỉ cần nói ra là được"
"Nhưng người đó chỉ xem em là em gái..."
"Người đó? Là anh chàng nào may mắn được cô công chúa nhà mình thích vậy?"
Thục Tâm mỉm cười xoa đầu cô.
"Chị Thục Tâm, em muốn hỏi làm thế nào mà chị thuần phụ được anh Dạ khiến anh ấy yêu chị tới như vậy?"
Thiên Tuyết nhiệt tình nắm lấy tay Thục Tâm, câu nói này khiến cô ngẩn người.
Hắn yêu cô? Nghe thật hoang đường, cô chỉ là con đầy tớ giúp hắn thỏa mãn nỗi dục vọng mà thôi, yêu cái khỉ gì chứ.
"Nhưng, thật ra anh ấy không yêu chị" Cô nói khẽ.
"Gì vậy, đúng là chị, thông minh như vậy đứng trước chuyện tình cảm lại ngốc nghếch thật, nếu anh ấy không yêu chị, sao anh ấy lại muốn có con với chị, sao anh ấy lại chăm sóc chị suốt quãng thời gian chị mang thai chứ, chưa kể em thấy anh ấy thay đổi rất nhiều, không còn ăn chơi như trước nữa đâu"
"..." Hắn vì cô? Trong lòng bỗng có chút vui thầm, cô vô thức mỉm cười, ánh mắt có chút mừng, gì thế, cô vui vì hắn quan tâm cô sao...
"Thôi được rồi, bỏ chuyện này đi, Thiên Tuyết em thích ai vậy"
Cô nhanh chóng chuyển chủ đề.
"Em thích..."
Thục Tâm tò mò vểnh tai lên nghe.
"Cao... Sâm..." Rồi cô im bặt, đỏ mặt dúi đầu vào đầu gối.
"Cao Sâm?"
Là anh trai của Dạ Phong, ôi vậy sau này phải đổi lại cách xưng mới được, chị dâu của cô vậy mà có khi lại là Thiên Tuyết, nghĩ đến việc hai người sống chung một nhà, cô phấn khích.
"Tuyết Tuyết nhà ta xinh đẹp vậy sao không thổ lộ?"
Cô vui vẻ thắc mắc, nếu ai được Thiên Tuyết yêu vậy thì số quá hưởng rồi còn gì.
"Anh ấy nói em còn nhỏ, chỉ luôn coi em là em gái..."
"Em muốn nhờ chị à?"
"Đúng là vợ của Dạ Phong, vừa nói hiểu liền hà"
Thiên Tuyết cười mỉm. Cô gái này cũng thật biết lấy lòng vừa chê Thục Tâm ngốc xong giờ quay sang kêu hiểu chuyện.
------------------
"Dạ Thần Phong!"
Cao Sâm hùng hổ bước vào dinh thự, hắn tìm kiếm khắp các căn phòng, tới phòng làm việc của Dạ Thần Phong.
Cánh cửa mở hé có thể thấy được khung cảnh bên trong, đồ đạc đổ nát, có những mảnh thủy tinh vỡ vụn trên sàn, Cao Sâm hoảng hốt mở cửa.
Bên trong là Dạ Thần Phong, tay hắn đang cầm điếu thuốc ngồi trầm ngâm trên ghế sofa.
"Chú sao thế này?"
"..."
"Đúng rồi chú có thấy Thiên Tuyết không, nó hay qua đây chơi lắm mà, hôm nay còn là sinh nhật mà con bé sao lại không thấy đâu"
Cao Sâm thở gấp.
"Thiên Tuyết? Vậy còn Thục Tâm cô ta ở đâu?"
"Anh đang hỏi chú đấy, anh không biết cô Thục Tâm của chú ở đâu chắc lại kề kề bên nhau rồi"
"..."
"Đồ đạc sao lại thế này?" Cao Sâm đảo mắt một vòng, không khí trở nên căng thẳng.
"Chết rồi, không lẽ bị bắt cóc" Cao Sâm bật dậy hoảng loạn.
Câu nói này khiến Thần Phong sững người, hắn cho người chuẩn bị xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.