Tổng Tài, Anh Nhận Nhầm Người Rồi
Chương 1337
Nguyệt Hạ
25/11/2022
Trái tim của anh siết mạnh một hồi, giờ phút này, Kỷ An Tâm đang trò chuyện với một người đàn ông khác. Trong lúc cô đang chăm chú nghe người khác nói chuyện, Hoắc Kỳ Ngang chỉ nhìn thấy gương mặt mỉm cười của cô.
Anh khẽ chỉnh lại âu phục, nhận một chén rượu đỏ từ tay phục vụ, đi về phía Kỷ An Tâm.
Giờ phút này, vệ sĩ của anh đứng cách đó không xa, ánh mắt _ như điện bắn vê phía mỗi người ở đây, bảo đảm an toàn cho anh.
Giờ phút này, có mấy người chú ý tới Hoắc Kỳ Ngang, có mấy người cũng nhận ra anh, chỉ là sợ quá cho nên họ còn chưa kịp phản ứng gì.
Nhìn dáng người cao thẳng mê hồn của Hoắc Kỳ Ngang đi thẳng tới phía Kỷ An Tâm.
Kỷ An Tâm đang trò chuyện, bỗng nhiên trên bả vai của cô có một cái tay khoác ngang qua, cô khiếp sợ ngẳắng đầu, muốn xem thử ai lại to gan như vậy.
Nhưng vừa mới ngẳng mắt, cô đã bị dọa sợ rồi, sao anh lại xuất hiện ở đây?
“Phó tổng thống, hân hạnh, hân hạnh, sao anh cũng tới rồi.”
Trần tổng lập tức nhiệt tình lại gần đón tiếp.
Hoắc Kỳ Ngang mỉm cười bắt tay anh ta một lát, vô cùng tự nhiên đáp: “À! Tôi tới đón một người.”
Dứt lời, anh cầm tay người phụ nữ bên cạnh, nồng nàn hỏi: “Vợ, đi được chưa?”
Tiếng vợ này khiến người có mặt ở đây đều vô cùng kinh ngạc, ngay cả Phùng Nghiêm trong nháy mắt cũng thấy đổ mồ hôi lạnh. Thế mà Kỷ An Tâm lại là vợ của phó tổng thống?
Trên người Kỷ An Tâm lập tức tập hợp đầy ánh mắt đố kị của hết thảy người phụ nữ ở đây. Tuy rằng cô bị người đàn ông đột nhiên xuất hiện này làm cho tay chân luống cuống, có điều cô | vân bình tính mỉm cười nói: “Sao anh lại tới đột ngột thê?
Không phải bảo anh về nhà trước à?”
Ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang có ý như không bắn về phía Phùng Nghiêm, sự nhắc nhở trong ánh mắt là cây kiếm vô hình.
“Nhớ em nên tới.” Hoắc Kỳ Ngang cong môi nở nụ cười, khoe ân ái quá rồi.
Gương mặt nở nụ cười của Kỷ An Tâm có hơi ửng đỏ, cô không muốn một đám người nghe anh tán tỉnh cô đây.
Phùng Nghiêm đón nhận ánh mắt của Hoắc Kỳ Ngang, phó tổng thống trẻ tuổi này mang theo lực sát thương mãnh liệt, anh ta lập tức thầm rùng mình, khẽ lau mồ hôi lạnh.
“Phó tổng thống không uống một chén rồi mới đi sao?” Trần tổng mong Hoắc Kỳ Ngang cho chút thể diện, nếu như có thể ở lại tiệc rượu của anh ta lâu hơn chút, uống thêm chén rượu thì anh ta vinh hạnh vô cùng rồi.
Nhưng mà người ở đây đều hiểu, hóa ra ở sau lưng Kỷ An Tâm còn có một người chồng là phó tổng thống.
Những người đàn ông tơ tưởng tới cô đêm nay không chỉ có mình Phùng Nghiêm. Những người đàn ông ở đây hoặc nhiều hoặc ít đều có ý nghĩ với Kỷ An Tâm.
Bây giờ bọn họ cảm thấy trên lưng lạnh buốt, người phụ nữ của phó tổng thống, bọn họ chỉ có thể nói là không động vào được rồi.
Kỷ An Tâm còn muốn khiêm tốn chút trong giới kinh doanh, hơn nữa cô cũng không muốn dựa vào đàn ông.
Bây giờ, cô thấy muốn khiêm tốn chút cũng khó rồi.
“Trần tổng, đêm nay cảm ơn sự tiếp đãi của ngài, tôi vô cùng vui vẻ, hôm nào gặp sau.” Kỷ An Tâm lễ phép cảm ơn với Trần tổng, quay đầu lại chào hỏi với vài vị khách quen: “Tôi đi trước nhé.”
Nói xong, vai Kỷ An Tâm lại bị một cánh tay khoác qua, thân thiết kéo cô đi về phía cửa.
Kỷ An Tâm chỉ thấy đằm chìm trong một đống ánh mắt phức tạp, áp lực không nhỏ, lúc đi ra cửa, cô mới thở ra một hơi.
“Sao tự nhiên anh lại tới? Sao lại không nói trước cho em biết?”
Kỷ An Tâm lập tức hỏi người đàn ông bên cạnh.
Hoắc Kỳ Ngang vừa nãy còn là phó tổng thống uy nghiêm, bây giờ ý cười ở khóe miệng anh lại có vẻ lấy lòng: “Không phải nhớ em à?”
“Em thấy là anh không yên tâm về em nên tới kiểm tra thì có.”
Kỷ An Tâm liếc mắt nhìn thấu suy nghĩ của anh.
Hoắc Kỳ Ngang thấy kế vặt của mình bị phát hiện, anh cười ôm chằm lấy, trầm giọng dụ dỗ: “Vợ à, đừng giận, anh tin em mà.”
Anh khẽ chỉnh lại âu phục, nhận một chén rượu đỏ từ tay phục vụ, đi về phía Kỷ An Tâm.
Giờ phút này, vệ sĩ của anh đứng cách đó không xa, ánh mắt _ như điện bắn vê phía mỗi người ở đây, bảo đảm an toàn cho anh.
Giờ phút này, có mấy người chú ý tới Hoắc Kỳ Ngang, có mấy người cũng nhận ra anh, chỉ là sợ quá cho nên họ còn chưa kịp phản ứng gì.
Nhìn dáng người cao thẳng mê hồn của Hoắc Kỳ Ngang đi thẳng tới phía Kỷ An Tâm.
Kỷ An Tâm đang trò chuyện, bỗng nhiên trên bả vai của cô có một cái tay khoác ngang qua, cô khiếp sợ ngẳắng đầu, muốn xem thử ai lại to gan như vậy.
Nhưng vừa mới ngẳng mắt, cô đã bị dọa sợ rồi, sao anh lại xuất hiện ở đây?
“Phó tổng thống, hân hạnh, hân hạnh, sao anh cũng tới rồi.”
Trần tổng lập tức nhiệt tình lại gần đón tiếp.
Hoắc Kỳ Ngang mỉm cười bắt tay anh ta một lát, vô cùng tự nhiên đáp: “À! Tôi tới đón một người.”
Dứt lời, anh cầm tay người phụ nữ bên cạnh, nồng nàn hỏi: “Vợ, đi được chưa?”
Tiếng vợ này khiến người có mặt ở đây đều vô cùng kinh ngạc, ngay cả Phùng Nghiêm trong nháy mắt cũng thấy đổ mồ hôi lạnh. Thế mà Kỷ An Tâm lại là vợ của phó tổng thống?
Trên người Kỷ An Tâm lập tức tập hợp đầy ánh mắt đố kị của hết thảy người phụ nữ ở đây. Tuy rằng cô bị người đàn ông đột nhiên xuất hiện này làm cho tay chân luống cuống, có điều cô | vân bình tính mỉm cười nói: “Sao anh lại tới đột ngột thê?
Không phải bảo anh về nhà trước à?”
Ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang có ý như không bắn về phía Phùng Nghiêm, sự nhắc nhở trong ánh mắt là cây kiếm vô hình.
“Nhớ em nên tới.” Hoắc Kỳ Ngang cong môi nở nụ cười, khoe ân ái quá rồi.
Gương mặt nở nụ cười của Kỷ An Tâm có hơi ửng đỏ, cô không muốn một đám người nghe anh tán tỉnh cô đây.
Phùng Nghiêm đón nhận ánh mắt của Hoắc Kỳ Ngang, phó tổng thống trẻ tuổi này mang theo lực sát thương mãnh liệt, anh ta lập tức thầm rùng mình, khẽ lau mồ hôi lạnh.
“Phó tổng thống không uống một chén rồi mới đi sao?” Trần tổng mong Hoắc Kỳ Ngang cho chút thể diện, nếu như có thể ở lại tiệc rượu của anh ta lâu hơn chút, uống thêm chén rượu thì anh ta vinh hạnh vô cùng rồi.
Nhưng mà người ở đây đều hiểu, hóa ra ở sau lưng Kỷ An Tâm còn có một người chồng là phó tổng thống.
Những người đàn ông tơ tưởng tới cô đêm nay không chỉ có mình Phùng Nghiêm. Những người đàn ông ở đây hoặc nhiều hoặc ít đều có ý nghĩ với Kỷ An Tâm.
Bây giờ bọn họ cảm thấy trên lưng lạnh buốt, người phụ nữ của phó tổng thống, bọn họ chỉ có thể nói là không động vào được rồi.
Kỷ An Tâm còn muốn khiêm tốn chút trong giới kinh doanh, hơn nữa cô cũng không muốn dựa vào đàn ông.
Bây giờ, cô thấy muốn khiêm tốn chút cũng khó rồi.
“Trần tổng, đêm nay cảm ơn sự tiếp đãi của ngài, tôi vô cùng vui vẻ, hôm nào gặp sau.” Kỷ An Tâm lễ phép cảm ơn với Trần tổng, quay đầu lại chào hỏi với vài vị khách quen: “Tôi đi trước nhé.”
Nói xong, vai Kỷ An Tâm lại bị một cánh tay khoác qua, thân thiết kéo cô đi về phía cửa.
Kỷ An Tâm chỉ thấy đằm chìm trong một đống ánh mắt phức tạp, áp lực không nhỏ, lúc đi ra cửa, cô mới thở ra một hơi.
“Sao tự nhiên anh lại tới? Sao lại không nói trước cho em biết?”
Kỷ An Tâm lập tức hỏi người đàn ông bên cạnh.
Hoắc Kỳ Ngang vừa nãy còn là phó tổng thống uy nghiêm, bây giờ ý cười ở khóe miệng anh lại có vẻ lấy lòng: “Không phải nhớ em à?”
“Em thấy là anh không yên tâm về em nên tới kiểm tra thì có.”
Kỷ An Tâm liếc mắt nhìn thấu suy nghĩ của anh.
Hoắc Kỳ Ngang thấy kế vặt của mình bị phát hiện, anh cười ôm chằm lấy, trầm giọng dụ dỗ: “Vợ à, đừng giận, anh tin em mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.