Tổng Tài, Anh Nhận Nhầm Người Rồi
Chương 1924
Nguyệt Hạ
25/11/2022
“Tôi là người vẽ hoạt hình.” Bạch Hạ cũng không giấu diếm.
Diệp Tiêu trong lòng đã khinh thầm, nhưng lại giả vờ kinh ngạc: “Vậy thì cô cũng khá đấy!” Nói xong, không khỏi thở: dài: “Tôi Ấy à! Tôi học ngành tài chính, sau này sẽ kế thừa công ty của gia đình tôi, bố tôi chỉ có một đứa con gái là tôi, sau này công ty của nhà tôi sẽ do tôi tiếp quản.”
Việc vô tình phô trương sự giàu có và gia cảnh này là do Diệp Tiêu có tình nói ra, cô ta muốn Bạch Hạ biết rằng cô ta có gia thế vững chắc.
Từ đầu đến chân của Bạch Hạ không có một thương hiệu mà cô ta nhận ra, cô ta liền biết Bạch Hạ chỉ là một người bình thường.
Bạch Hạ cười tự nhiên khen cô: “Cô thật lợi hại.”
Diệp Tiêu mím môi cười: “Thực ra tôi không thích chuyên ngành này, cũng không hứng thú với tài chính, may mà có anh Nhất Phàm ở nước ngoài chăm sóc và dạy dỗ tôi, khiến tôi dần dần yêu thích ngành này. “
Bạch Hạ tiếp tục giả bộ tự nhiê được, tôi rất đau đầu với con só.
“Thật sao? Tôi thì không “Anh Nhát Phàm là một thiên tài, được thiên tài chỉ bảo, tôi đương nhiên là học tốt rồi, hơn nữa, anh Nhất Phàm đã dạy tôi ba năm liền cơ đấy!” Diệp Tiêu vô tình khoe mối quan hệ của cô với Hình Nhất Phàm.
Con số ba năm đúng là vẫn đả kích được tới Bạch Hạ, phải biết rằng từ khi cô và Hình Nhất Phàm biết nhau tới giờ, cũng chỉ bằng thời gian từ thu sang đông.
“Thật sao?” Bạch Hạ cầm lấy tách trà uống cạn, che giấu tâm trạng thát thường trong lòng.
“Bạch tiểu thư, cô và Nhất Phàm quen nhau như thế nào?”
Diệp Tiêu thật sự không thể hình dung ra một người bình thường như Bạch Hạ sao lại có thể quen biết với người kiêu kỳ như Hình Nhất Phàm?
“Trước đây chúng tôi là hàng xóm của nhau.” Bạch Hạ cười nói.
Bạch Hạ không có ý định khoe khoang gì, nhưng trong lòng Diệp Tiêu có chút khó chịu, nếu Bạch Hạ có thể trở thành hàng xóm của Hình Nhất Phàm, thế không phải là đang tiết lộ cho cô ta biết gia đình cô cũng rất có điều kiện sao?
Đồng thời, cô ta cũng trở nên ghen tị, cô ta đã theo đuổi Hình Nhất Phàm ba năm ròng không thành công, cô chỉ là hàng xóm của anh mà có thể trở thành người yêu sao?
“Nghe nói anh Nhất Phàm mới về nước nửa năm trước!
Vậy thì quan hệ của hai người từ hàng xóm đến bây giờ chưa được bao lâu nhỉ?” Diệp Tiêu tính toán, nghĩ về mối quan hệ không ổn định của hai người.
Bạch Hạ chớp mắt, mím môi cười: “Vốn là hàng xóm, nhưng có một ngày, anh ấy đột nhiên tỏ tình với tôi, tôi cũng cảm thấy hơi đường đột, tình cờ tôi cũng thích anh ấy, cho nên chúng tôi đã bên nhau.”
Khoé mắt Diệp Tiêu lập tức đỏ lên, cô ta không thẻ tin được là Hình Nhất Phàm lại tỏ tình trước? Sao có thể như thế được? Lẽ nào không phải là cô đã bám lấy Hình Nhất Phàm sao?
Đúng lúc này, Hình Nhất Phàm mở cửa bước vào, Diệp Tiêu lập tức giỏ bộ mặt nhõng nhẹo cười nói: “Anh Nhất Phàm, anh gọi xong rồi sao?”
“Ừ!” Khi Hình Nhất Phàm vừa đi ra ngoài, anhkhông biết rằng Lam Thiên Thần cũng đã ra ngoài, anh thấy Lam Thiên Thần không ở đó, liền hỏi Bạch Hạ: “Thiên Thần đâu?”
“Anh ấy cũng đi nghe điện thoại.” Bạch Hạ đáp.
Hình Nhất Phàm lập tức lo lắng nhìn Bạch Hạ, Bạch Hạ chống cằm nhìn anh: “Chuyện liên quan đến công việc sao anh?”
*Ừ!” Hình Nhất Phàm mỉm cười, quay lại ngồi bên cạnh cô.
Diệp Tiêu đối diện vuốt vuốt vái tóc dài, lập tức mỉm cười nhìn sang: “Anh Nhất Phàm, sách lần trước em mượn sách của anh, em không trả lại cho anh được không? Em thấy nó rất có ích với em!”
“Là Thiên Thần chưa được sự đồng ý của tôi đã đưa cho cô rồi, nên néu cô thích thì cứ giữ lấy!” Hình Nhất Phàm hơi ngước mắt lên, rồi nói thêm: “Dù sao thì tôi cũng sẽ vứt nó đi.”
Diệp Tiêu đối diện nụ cười cứng đờ, sau đó hỏi: “Tại sao anh lại ném đi chứ?”
Hình Nhất Phàm thờ ơ trả lời: “Không cần nữa.”
Lời nói của Hình Nhất Phàm cũng là để nói cho Bạch Hạ, Diệp Tiêu luôn dùng những cuốn sách đó làm cái cớ, vì vậy Hình Nhất Phàm đã ẳn ý nói với Bạch Hạ rằng những cuốn sách đó là do Lam Thiên Thần cho cô ta mượn.
Bạch Hạ nghe vậy trong lòng thật sự thoải mái hơn rất nhiều, nhưng lại nhìn thấy nụ cười cứng ngắc của Diệp Tiêu ở đối diện.
Hình Nhất Phàm nghĩ đến điều gì đó, liền nói với Bạch Hạ bên cạnh: “Ba mẹ anh đã ra nước ngoài đón tết rồi, Đoá Đoá đã được gửi đến cửa hàng thú cưng để chăm sóc.
Diệp Tiêu trong lòng đã khinh thầm, nhưng lại giả vờ kinh ngạc: “Vậy thì cô cũng khá đấy!” Nói xong, không khỏi thở: dài: “Tôi Ấy à! Tôi học ngành tài chính, sau này sẽ kế thừa công ty của gia đình tôi, bố tôi chỉ có một đứa con gái là tôi, sau này công ty của nhà tôi sẽ do tôi tiếp quản.”
Việc vô tình phô trương sự giàu có và gia cảnh này là do Diệp Tiêu có tình nói ra, cô ta muốn Bạch Hạ biết rằng cô ta có gia thế vững chắc.
Từ đầu đến chân của Bạch Hạ không có một thương hiệu mà cô ta nhận ra, cô ta liền biết Bạch Hạ chỉ là một người bình thường.
Bạch Hạ cười tự nhiên khen cô: “Cô thật lợi hại.”
Diệp Tiêu mím môi cười: “Thực ra tôi không thích chuyên ngành này, cũng không hứng thú với tài chính, may mà có anh Nhất Phàm ở nước ngoài chăm sóc và dạy dỗ tôi, khiến tôi dần dần yêu thích ngành này. “
Bạch Hạ tiếp tục giả bộ tự nhiê được, tôi rất đau đầu với con só.
“Thật sao? Tôi thì không “Anh Nhát Phàm là một thiên tài, được thiên tài chỉ bảo, tôi đương nhiên là học tốt rồi, hơn nữa, anh Nhất Phàm đã dạy tôi ba năm liền cơ đấy!” Diệp Tiêu vô tình khoe mối quan hệ của cô với Hình Nhất Phàm.
Con số ba năm đúng là vẫn đả kích được tới Bạch Hạ, phải biết rằng từ khi cô và Hình Nhất Phàm biết nhau tới giờ, cũng chỉ bằng thời gian từ thu sang đông.
“Thật sao?” Bạch Hạ cầm lấy tách trà uống cạn, che giấu tâm trạng thát thường trong lòng.
“Bạch tiểu thư, cô và Nhất Phàm quen nhau như thế nào?”
Diệp Tiêu thật sự không thể hình dung ra một người bình thường như Bạch Hạ sao lại có thể quen biết với người kiêu kỳ như Hình Nhất Phàm?
“Trước đây chúng tôi là hàng xóm của nhau.” Bạch Hạ cười nói.
Bạch Hạ không có ý định khoe khoang gì, nhưng trong lòng Diệp Tiêu có chút khó chịu, nếu Bạch Hạ có thể trở thành hàng xóm của Hình Nhất Phàm, thế không phải là đang tiết lộ cho cô ta biết gia đình cô cũng rất có điều kiện sao?
Đồng thời, cô ta cũng trở nên ghen tị, cô ta đã theo đuổi Hình Nhất Phàm ba năm ròng không thành công, cô chỉ là hàng xóm của anh mà có thể trở thành người yêu sao?
“Nghe nói anh Nhất Phàm mới về nước nửa năm trước!
Vậy thì quan hệ của hai người từ hàng xóm đến bây giờ chưa được bao lâu nhỉ?” Diệp Tiêu tính toán, nghĩ về mối quan hệ không ổn định của hai người.
Bạch Hạ chớp mắt, mím môi cười: “Vốn là hàng xóm, nhưng có một ngày, anh ấy đột nhiên tỏ tình với tôi, tôi cũng cảm thấy hơi đường đột, tình cờ tôi cũng thích anh ấy, cho nên chúng tôi đã bên nhau.”
Khoé mắt Diệp Tiêu lập tức đỏ lên, cô ta không thẻ tin được là Hình Nhất Phàm lại tỏ tình trước? Sao có thể như thế được? Lẽ nào không phải là cô đã bám lấy Hình Nhất Phàm sao?
Đúng lúc này, Hình Nhất Phàm mở cửa bước vào, Diệp Tiêu lập tức giỏ bộ mặt nhõng nhẹo cười nói: “Anh Nhất Phàm, anh gọi xong rồi sao?”
“Ừ!” Khi Hình Nhất Phàm vừa đi ra ngoài, anhkhông biết rằng Lam Thiên Thần cũng đã ra ngoài, anh thấy Lam Thiên Thần không ở đó, liền hỏi Bạch Hạ: “Thiên Thần đâu?”
“Anh ấy cũng đi nghe điện thoại.” Bạch Hạ đáp.
Hình Nhất Phàm lập tức lo lắng nhìn Bạch Hạ, Bạch Hạ chống cằm nhìn anh: “Chuyện liên quan đến công việc sao anh?”
*Ừ!” Hình Nhất Phàm mỉm cười, quay lại ngồi bên cạnh cô.
Diệp Tiêu đối diện vuốt vuốt vái tóc dài, lập tức mỉm cười nhìn sang: “Anh Nhất Phàm, sách lần trước em mượn sách của anh, em không trả lại cho anh được không? Em thấy nó rất có ích với em!”
“Là Thiên Thần chưa được sự đồng ý của tôi đã đưa cho cô rồi, nên néu cô thích thì cứ giữ lấy!” Hình Nhất Phàm hơi ngước mắt lên, rồi nói thêm: “Dù sao thì tôi cũng sẽ vứt nó đi.”
Diệp Tiêu đối diện nụ cười cứng đờ, sau đó hỏi: “Tại sao anh lại ném đi chứ?”
Hình Nhất Phàm thờ ơ trả lời: “Không cần nữa.”
Lời nói của Hình Nhất Phàm cũng là để nói cho Bạch Hạ, Diệp Tiêu luôn dùng những cuốn sách đó làm cái cớ, vì vậy Hình Nhất Phàm đã ẳn ý nói với Bạch Hạ rằng những cuốn sách đó là do Lam Thiên Thần cho cô ta mượn.
Bạch Hạ nghe vậy trong lòng thật sự thoải mái hơn rất nhiều, nhưng lại nhìn thấy nụ cười cứng ngắc của Diệp Tiêu ở đối diện.
Hình Nhất Phàm nghĩ đến điều gì đó, liền nói với Bạch Hạ bên cạnh: “Ba mẹ anh đã ra nước ngoài đón tết rồi, Đoá Đoá đã được gửi đến cửa hàng thú cưng để chăm sóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.