Tổng Tài, Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 2207

Nguyệt Hạ

25/11/2022

Cô khẩn trương, khi nhìn thấy người đàn ông ấy, liền có chút chờ mong, và dũng khí, con đường ngắn này như một đời, cô muốn không màng tất cả mà chạy tới bên anh, cùng anh kề vai sát cánh.

“Hạ Hạ, đi thôi!” Bạch Thế Trạch nói với con gái.

Bạch Hạ gật đầu, âm nhạc thần thánh của lễ đường vang lên, cũng không phải âm thanh của loa, mà ngồi bên kia đài hoa, có mời một nhạc công tới đánh đàn piano.

Bạch Hạ không khỏi kinh hỉ, chuyện này Hình Nhất Phàm không hề nói với cô, Bạch Hạ kéo tay ba mình đi về phía thảm đỏ. Hình Nhất Phàm vẫn đang chờ cô dâu của mình, thân hình anh thon dài thẳng tắp, phía sau anh là Hạng Kình Hạo trong lớp tây trang màu xám, cạnh anh là cậu thiếu niên Hình Dĩ Hi mặc tây trang màu xanh, vốn dĩ cậu bé không định lên đài, nhưng Đường Tư Vũ bắt cậu lên, bởi vì chút nữa cậu còn phải đỡ em mình xuống đài cơ mài! Cho nên khi Hình Dĩ Hi đứng lên, mọi người nhìn thấy cậu bé đều không khỏi cảm thán, đây không phải là bản thu nhỏ của Hình Liệt Hàn sao? Quả thực là giống ba cậu bé như đúc.

Ánh mắt Hình Nhất Phàm dịu dàng nhìn cô gái đang đi về phía mình, nhu tình mật ý, lại vô cùng kiên định, tân khách bốn phía đều xoay người nhìn cô dâu trong bộ áo cưới màu hồng đi tới. Bạch Hạ không mang khăn trùm, nhìn cô rất thoải mái, mọi người nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, cần cổ như thiên nga, ánh mắt mang ý cười, cô dâu hôm nay nhất định sẽ khiến những người có mặt ở đây một đời khó quên.

Phía sau Bạch Hạ, Tưởng Hân Vy đã hết lo lắng, bởi tất cả sự chú ý của cô lúc này đều dồn lên người Bạch Hạ, cô cũng nhìn không chớp mắt cô dâu xinh đẹp, đến cả Hình Vũ Điềm cũng ngây người, cô của cô bé xinh đẹp quá!

Bạch Thế Trạch dẫn Bạch Hạ đến đài hoa, Hình Nhất Phàm đưa tay đón lấy, Bạch Hạ không do dự nắm lấy tay anh, được anh kéo lên.

Bạch Thế Trạch nở một nụ cười với Hình Nhất Phàm, ông quay về vị trí của mình, ông biết mình không cần nói thêm điều gì, người đàn ông này sẽ yêu thương con gái của ông. Hình Nhất Phàm nắm lấy tay Bạch Hạ trên đài, Tưởng Hân Vy đứng bên cạnh Hạng Kình Hạo, cô lơ đãng chạm đến một ánh mắt mê người, đáy mắt cô ý hiện lên ý cười mà cô không hiểu nồi.

Cô nghĩ, nhất định là có liên quan đến cái hôn kia! Anh vẫn còn nghĩ đến nó?

Hình Dĩ Hi nắm lấy tay em gái, cậu thấy ba mình làm một cái dấu tay, cậu bé liền nói với em gái: “Tới bên cạnh ba.”

Cô nhóc vẫn còn thích xem, cô gật gật đầu, nhưng lại lười đi, cô giơ tay muốn anh trai ôm mình, Hình Dĩ Hi chiều chuộng ôm lấy cô, theo xuống bên dưới đài, giao lại em gái cho ba.

Hình Liệt Hàn ôm con gái vào lòng, không nhịn được hôn lên mặt cô, cô nhóc liền an tâm nằm trong ngực ba.

Hình Nhất Phàm đưa tay nhận lấy micro, ánh mắt hạnh phúc: “Vô cùng cảm ơn những quan khách đã tới dự buổi lễ ngày hôm nay, cũng cảm ơn ơn dưỡng dục của ba mẹ tôi, tôi là người may mắn nhất trần đời này, bởi vì trong biển người mênh mông, tôi đã gặp được người mà tôi thương yêu nhất.”



Thanh âm Hình Nhất Phàm truyền đến trầm thấp mê người, có sự chân thành tha thiết chưa từng thấy, tay anh nắm chặt lấy tay Bạch Hạ.

Khóe mắt Bạch Hạ ẩm ướt, giờ khắc này, những khoảnh khắc khi anh và cô gặp nhau, ở gần nhau, yêu nhau xuyên vào trí óc cô, hóa ra trong biển người gặp được anh thực sự không phải một chuyện dễ dàng.

Hình Nhất Phàm nhẹ nhàng nở nụ cười, nhìn Bạch Hạ: “Thật ra chúng tôi có một bà mối, đó là một chú mèo tên Đóa Đóa, nhờ có nó, chúng tôi mới gặp được nhau, hiểu nhau, yêu nhau, gần nhau hơn hơn.” Bạch Hạ cũng cười rộ lên, giờ phút này tâm cô và Hình Nhất Phàm như dung nhập thành một, mặc dù bên dưới có rất nhiều tân khách cô cũng không sợ hãi, cô nguyện ý cùng anh thể hiện tình yêu của họ ở đây.

Dưới đài vang lên tiếng vỗ tay, họ đều bị câu chuyện tình yêu này cảm động, hóa ra bà mối lại là một con mèo.

Trong không khí này, mọi người đều có thể cảm nhận được tình yêu của hai người họ, tim như mềm đi, cảm nhận hòa mình vào tình yêu này.

Dù có vội đến đâu cũng không muốn dừng khoảnh khắc này lại, tình yêu, tình thân, tình bạn.

Trên tầng hai có một gia đình đang ngồi, họ không hề có ý định xuống phía dưới cùng tham dự, nhưng họ cũng cảm nhận được tình yêu đẹp đẽ ấy.

Tổng thống ngài Hiên Viên Thần cùng gia đình, còn có người nhà Ôn gia, họ không lộ diện nhưng nhất quyết không bỏ qua ngày hôm nay.

Hình Nhất Phàm nói xong, anh cười nói với cô gái bên cạnh: “Em có muốn nói gì không?”

Bạch Hạ cười: “Anh nói là được rồi.”

Hình Nhất Phàm cằm micro, nói với quan khách: “Hôm nay, dưới sự làm chứng của mọi người, tôi muốn dùng cả đời này để thương yêu vợ tôi, bảo vệ cô ấy, thay cô ấy che mưa tránh nắng, cho cô ấy một cuộc đời vô lo vô nghĩ.”

Tuy rằng không phải những từ ngữ quá hoa mĩ, nhưng vẫn cảm động lòng người, không vì điều gì khác mà chính bởi sự chân thành kiên định trong câu nói.

Cha sứ ở phía sau đã chuẩn bị xong, mà dưới đài cũng đưa nhẫn kim cương tới, Tưởng Hân Vy đi tới khay đựng, mỉm cười đưa cho hai người ở phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài, Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook