Tổng Tài, Anh Nhận Nhầm Người Rồi
Chương 2283
Nguyệt Hạ
25/11/2022
Nhưng mà, anh không thể để cô phát hiện ra tình cảnh bối rối này. Hai người ngâm chân hơn mười phút, Hạng Kình Hạo lấy một chiếc khăn sạch, Tưởng Hân Vy muốn nhận lấy tự lâu thì người đàn ông đã đỡ lấy bàn chân nhỏ của cô và nói: “Để tôi. “
Lúc này, khuôn mặt xinh đẹp của Tưởng Hân Vy đỏ đến tận mang tai, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ khi được người đàn ông lau chân cho mình, cô ngồi trên giường, ôm đầu gối, nhìn anh lau khô nước trên chân mình.
Trong không gian nhỏ bé yên tĩnh, nhịp tim cô đập loạn cả lên, hô hắp có chút khó khăn, cô ôm khuôn mặt nhỏ nhắn, trong đầu chỉ toàn là động tác dịu dàng cùng biểu cảm vừa rồi của anh.
Ôi trời! Xáu hỗ quá đi!
Một lúc sau, Hạng Kình Hạo. đẩy cửa bước vào, anh mặc một chiếc áo sơ mi sẫm màu. Hai chiếc giường được kê cạnh nhau, chỉ cách nhau một gang tay.
Nhìn thấy cô đã chọn được giường, Hạng Kình Hạo bèn ngồi lền chiếc giường còn lại, anh nhìn cô gái đang ôm gối áp mặt vào gối, ánh mắt anh bổng trở nên nghiêm túc: “Em đừng lo, tuy rằng ở chung một phòng nhưng tôi tuyệt đối sẽ không tổn thương em.”
Tưởng Hân Vy gật đầu, cô cũng vô cùng tin tưởng anh mới đồng ý ở cùng với anh.
“Vậy, anh ngủ ngon!” Tưởng Hân Vy nói xong, cũng không cởi bớt quần áo ra, cô đắp chăn lên, nằm xuống quay lưng lại với anh.
Hạng Kình Hạo nhìn bóng dáng mảnh mai dưới tắm chăn kia, anh có chút thát thần, nhưng đáy lòng lại có cảm giác thỏa mãn khó tả. Đêm nay, thật là một đêm có ý nghĩa.
Đi một đường đến đây, Tưởng Hân Vy đã rất mệt rồi, gần như chỉ vừa đặt đầu xuống gối cô đã tiến ngay vào trong mộng.
Ngược lại, người đàn ông trên chiếc giường nhỏ bên cạnh, gói đầu lên cánh tay, vẫn chưa ngủ.
Anh tắt đèn đi, không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô gái bên cạnh, ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên thấu như nước chiếu rọi vào trong phòng.
Tưởng Hân Vy trở mình, gối đầu vào lòng bàn tay, mặt cô quay sang phía người đàn ông.
Ánh trăng vừa vặn chiều vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, làn da trắng như tuyết, dưới ánh trăng lại càng thêm trong suốt trắng ngần như pha lê.
Ánh mắt của Hạng Kình Hạo sáng như sao nhìn cô chăm chú, trong lúc nhát thời, anh ngắm cô đến say mê, nhập tâm.
Dưới cảm xúc như vậy, không biết từ lúc nào anh như bị lây nhiễm sự buồn ngủ của cô, anh nhắm mắt chìm vào giấc ngủ yên bình.
Ánh trăng ngoài cửa sổ bao phủ toàn bộ ngôi làng yên tĩnh huyền bí, ánh sáng bạc chiều toả cả một vùng.
Sáng sớm.
Khi Tưởng Hân Vy tỉnh dậy, tiếng chim ngoài cửa sổ vang lên du dương, rất vui tai.
Cô hé mở mát ra, không khỏi quay đâu nhìn vê phía giường bên cạnh, Hạng Kình Hạo đã rời giường từ sớm.
Tưởng Hân Vy quơ tay lấy điện thoại di động trên bàn nhỏ, 7h30 sáng, cô vuốt sơ mái tóc ngồi dậy, từng bước đi tới bên cửa sổ, cảnh thôn quê đẹp tuyệt hiện ra trước mắt cô, nhướng mày đầy phán khích.
Đẹp quá, đây quả thật là một chuyến đi đáng giá!
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa khe khẽ, Tưởng Hân Vy quay lại xem, Hạng Kình Hạo đang nhẹ nhàng đầy cửa đi vào, thấy cô đã dậy, anh cong môi cười: “Em dậy rồi à?”
“Ừm! Chào buổi sáng.” Tưởng Hân Vy có chút xấu hồ vuốt lại mái tóc dài của mình, tối qua lúc ngủ cô đã xoã tóc.
Mái tóc được xoã, buông dài sau đâu, tóc mềm như tơ, dài đến thắt lưng.
Dáng người cô cao 1m6, thân hình lại mảnh mai, trông cô xinh đẹp giống như một nàng tiên dáng trần.
Trái tìm của Hạng Kình Hạo vì cô mà hết lần này đến lần khác trật nhịp, cuối cùng anh cũng biết tại sao anh lại không kìm được muốn tiếp cận cô.
Bởi vì ở cô có một loại ma lực, khiến anh không có cách nào từ chối, anh muôn nâng niu, bảo vệ cô ở bên cạnh mình cả đời.
“Tôi đã bao toàn bộ căn nhà trọ này rồi, em không cần lo bị người khác làm phiền.” Hạng Kình Hạo nói với cô.
Tưởng Hân Vy gật đầu, cô nói xong có chút xấu hỗ nói: “Tôi cần lầy khăn và bàn chải đánh răng.”
Hạng Kình Hạo đương nhiên hiểu, trong vali của con gái rất dễ có thể thấy được những vật phẩm riêng tư của con gái, anh quay người mở cửa đi ra ngoài.
Tưởng Hân Vy lấy ra khăn, kem đánh răng và bàn chải đánh răng mới mà cô đã chuẩn bị từ trước, đây đều là đồ dùng để đi du lịch, không chiếm nhiều diện tích.
Lúc này, khuôn mặt xinh đẹp của Tưởng Hân Vy đỏ đến tận mang tai, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ khi được người đàn ông lau chân cho mình, cô ngồi trên giường, ôm đầu gối, nhìn anh lau khô nước trên chân mình.
Trong không gian nhỏ bé yên tĩnh, nhịp tim cô đập loạn cả lên, hô hắp có chút khó khăn, cô ôm khuôn mặt nhỏ nhắn, trong đầu chỉ toàn là động tác dịu dàng cùng biểu cảm vừa rồi của anh.
Ôi trời! Xáu hỗ quá đi!
Một lúc sau, Hạng Kình Hạo. đẩy cửa bước vào, anh mặc một chiếc áo sơ mi sẫm màu. Hai chiếc giường được kê cạnh nhau, chỉ cách nhau một gang tay.
Nhìn thấy cô đã chọn được giường, Hạng Kình Hạo bèn ngồi lền chiếc giường còn lại, anh nhìn cô gái đang ôm gối áp mặt vào gối, ánh mắt anh bổng trở nên nghiêm túc: “Em đừng lo, tuy rằng ở chung một phòng nhưng tôi tuyệt đối sẽ không tổn thương em.”
Tưởng Hân Vy gật đầu, cô cũng vô cùng tin tưởng anh mới đồng ý ở cùng với anh.
“Vậy, anh ngủ ngon!” Tưởng Hân Vy nói xong, cũng không cởi bớt quần áo ra, cô đắp chăn lên, nằm xuống quay lưng lại với anh.
Hạng Kình Hạo nhìn bóng dáng mảnh mai dưới tắm chăn kia, anh có chút thát thần, nhưng đáy lòng lại có cảm giác thỏa mãn khó tả. Đêm nay, thật là một đêm có ý nghĩa.
Đi một đường đến đây, Tưởng Hân Vy đã rất mệt rồi, gần như chỉ vừa đặt đầu xuống gối cô đã tiến ngay vào trong mộng.
Ngược lại, người đàn ông trên chiếc giường nhỏ bên cạnh, gói đầu lên cánh tay, vẫn chưa ngủ.
Anh tắt đèn đi, không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô gái bên cạnh, ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên thấu như nước chiếu rọi vào trong phòng.
Tưởng Hân Vy trở mình, gối đầu vào lòng bàn tay, mặt cô quay sang phía người đàn ông.
Ánh trăng vừa vặn chiều vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, làn da trắng như tuyết, dưới ánh trăng lại càng thêm trong suốt trắng ngần như pha lê.
Ánh mắt của Hạng Kình Hạo sáng như sao nhìn cô chăm chú, trong lúc nhát thời, anh ngắm cô đến say mê, nhập tâm.
Dưới cảm xúc như vậy, không biết từ lúc nào anh như bị lây nhiễm sự buồn ngủ của cô, anh nhắm mắt chìm vào giấc ngủ yên bình.
Ánh trăng ngoài cửa sổ bao phủ toàn bộ ngôi làng yên tĩnh huyền bí, ánh sáng bạc chiều toả cả một vùng.
Sáng sớm.
Khi Tưởng Hân Vy tỉnh dậy, tiếng chim ngoài cửa sổ vang lên du dương, rất vui tai.
Cô hé mở mát ra, không khỏi quay đâu nhìn vê phía giường bên cạnh, Hạng Kình Hạo đã rời giường từ sớm.
Tưởng Hân Vy quơ tay lấy điện thoại di động trên bàn nhỏ, 7h30 sáng, cô vuốt sơ mái tóc ngồi dậy, từng bước đi tới bên cửa sổ, cảnh thôn quê đẹp tuyệt hiện ra trước mắt cô, nhướng mày đầy phán khích.
Đẹp quá, đây quả thật là một chuyến đi đáng giá!
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa khe khẽ, Tưởng Hân Vy quay lại xem, Hạng Kình Hạo đang nhẹ nhàng đầy cửa đi vào, thấy cô đã dậy, anh cong môi cười: “Em dậy rồi à?”
“Ừm! Chào buổi sáng.” Tưởng Hân Vy có chút xấu hồ vuốt lại mái tóc dài của mình, tối qua lúc ngủ cô đã xoã tóc.
Mái tóc được xoã, buông dài sau đâu, tóc mềm như tơ, dài đến thắt lưng.
Dáng người cô cao 1m6, thân hình lại mảnh mai, trông cô xinh đẹp giống như một nàng tiên dáng trần.
Trái tìm của Hạng Kình Hạo vì cô mà hết lần này đến lần khác trật nhịp, cuối cùng anh cũng biết tại sao anh lại không kìm được muốn tiếp cận cô.
Bởi vì ở cô có một loại ma lực, khiến anh không có cách nào từ chối, anh muôn nâng niu, bảo vệ cô ở bên cạnh mình cả đời.
“Tôi đã bao toàn bộ căn nhà trọ này rồi, em không cần lo bị người khác làm phiền.” Hạng Kình Hạo nói với cô.
Tưởng Hân Vy gật đầu, cô nói xong có chút xấu hỗ nói: “Tôi cần lầy khăn và bàn chải đánh răng.”
Hạng Kình Hạo đương nhiên hiểu, trong vali của con gái rất dễ có thể thấy được những vật phẩm riêng tư của con gái, anh quay người mở cửa đi ra ngoài.
Tưởng Hân Vy lấy ra khăn, kem đánh răng và bàn chải đánh răng mới mà cô đã chuẩn bị từ trước, đây đều là đồ dùng để đi du lịch, không chiếm nhiều diện tích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.