Tổng Tài, Anh Nhận Nhầm Người Rồi
Chương 2289
Nguyệt Hạ
25/11/2022
“Về sau không được như vậy nữa.” Hạng Kình Hạo lập tức trầm thấp bá đạo ra lệnh.
Tưởng Hân Vy ngạc nhiên, ngoại trừ ba mẹ chăm sóc cô, lúc này lại có thêm một người nữa.
Cô bật cười: “Được! Em sẽ tận lực không thích đêm nữa.”
Ánh mắt Hạng Kình Hạo gắt gao dừng trên gương mặt trắng nõn của cô, xung quanh im lặng, tình cảm tràn ngập khắp nơi, ánh mắt Hạng Kình Hạo hiện lên một tia khát vọng.
Tưởng Hân Vy đối mặt với không khí yên tĩnh như vậy, cô có chút khẩn trương, đối với việc cùng anh thân mật, cô thực sự không có chút kinh nghiệm gì.
“Anh… anh đang nhìn cái gì vậy?”
Tưởng Hân Vy không dám nhìn vào đôi mắt sâu như biển kia.
“Nhìn eml”
Hạng Kình Hạ cũng vừa biết được, anh của trước đây, không phải là người chủ động, mà từ sau khi gặp cô, anh liền vứt bỏ hết thảy kiêu ngạo tự tôn. Hiện tại, anh mới biết được, tình yêu sẽ đến một cách tự nhiên như vậy. Anh nghĩ làm sao có thể hấp dẫn sự chú ý của cô, để có thể đến gần cô.
Tưởng Hân Vy có chút xấu hỗ không biết phải làm sao, đôi mắt trong như nước khẽ chớp, hàng mi như hai cánh quạt nhỏ khẽ phẩy, tản ra thần sắc xinh đẹp.
Hạng Kình Hạo vươn tay đến, nắm lấy tay cô: “Hân Vy, anh thật sự thích em.”
Tưởng Hân Vy gật đầu, cô biết cô cũng thích anh, nhưng mà tiếp xúc thân mật như vậy, cô vẫn có chút không thẻ thích ứng.
“Chờ lần này quay về, anh sẽ cầu hôn với ba mẹ em, anh muốn lấy em làm vợ.” Hạng Kình Hạo trầm thấp nói, thật sự chân thành tha thiết.
Tưởng Hân Vy lập tức hoảng sợ: “Nhanh như vậy? Chúng ta chờ thêm một chút được không?”
Hạng Kình Hạo liền nở nụ cười: “Là anh quá gấp gáp, không nghĩ đến cảm nhận của em. Được! Chúng bồi dưỡng thêm tình cảm.”
Tưởng Hân Vy gật gật đầu, tình cảm đến quá nhanh khiến cô có chút cảm giác không chân thật, không có cảm giác an toàn. Cho nên có thể tiếp tục tìm hiểu nhau một thời gian, nếu thật sự yêu nhau, còn sợ tương lai sao?
Đúng lúc này, một con đom đóm lạc đường từ cửa sổ bay.
vào, lóe lên ánh sáng, Tưởng Hân Vy liền vui vẻ: “ÐĐom đóm.”
Cô từ nhỏ đến lớn đều sống ở thành phó, chưa từng nhìn thấy đom đóm bao giờ! Tưởng Hân Vy đưa hai bàn tay ra, muốn đem đom đóm thu vào bàn tay, thưởng thức một phen.
Nhưng mà thời điểm cô bắt lấy, đom đóm lại đột nhiên bay về phía Hạng Kình Hạo, Tưởng Hân Vy cả người mắt thăng bằng, nhào vào lòng ngực anh.
Hai tay cô gắt gao ôm chặt lấy cổ anh, Hạng Kình Hạo thấy cô nhào đến, hai tay vươn lên đón lấy cô.
Hô hấp Tưởng Hân Vy cứng lại, nhìn thấy đom đóm biến mắt, cô có chút xấu hổ, giống như cô chủ động nhào vào.
yêu thương của anh.
Hai gương mặt lúc này chỉ cách nhau một khoảng nhỏ, dưới ánh đèn mờ ảo, hô hấp dây dưa, một loại hơi thở vi diệu nháy mắt vây quanh hai người.
Tưởng Hân Vy có chút hoảng hốt đẩy anh ra, Hạng Kình Hạo cũng không giữ lại, ánh mắt anh dừng lại trên đôi môi đỏ mọng nước của cô, một loại xúc động dâng trào khiến anh vươn tay đến sau gáy cô.
Tưởng Hân Vy ý thức được anh muốn làm gì, cô lập tức nhắm mắt nín thở, thẳng đến khi trên môi của cô cảm nhận được một đôi môi lạnh cùng hơi thở ôn nhu mát lạnh làm cô chậm rãi mở mắt.
Trước mắt là đôi mắt thâm trằm giống như màn đêm, cô khẽ run lên, nhưng lại không chán ghét nụ hôn này, thâm chí cô mới biết được, hôn chính là ngọt ngào cùng rung động đến vậy.
Hạng Kình Hạo cũng không hôn sâu, anh chỉ dừng lại một chút liền buông cô ra, mà cô gái vừa được buông ra gương mặt đã đỏ ửng.
“Đi ngủ sớm một chút đi!”
Hạng Kình Hạo vươn tay vuốt ve sau gáy cô.
“Vâng.”
Tưởng Hân Vy rồi không buồn ngủ, nhưng cái hôn này liền đầu óc cô thiếu dưỡng khí, cơn buồn ngủ cũng kéo đến.
Tưởng Hân Vy nằm xuống, Hạng Kình Hạo ngồi bên giường cô, anh vươn tay thay cô dịch chăn: “Cần thận cảm lạnh, ban đêm gió lớn.”
Tưởng Hân Vy ngạc nhiên, ngoại trừ ba mẹ chăm sóc cô, lúc này lại có thêm một người nữa.
Cô bật cười: “Được! Em sẽ tận lực không thích đêm nữa.”
Ánh mắt Hạng Kình Hạo gắt gao dừng trên gương mặt trắng nõn của cô, xung quanh im lặng, tình cảm tràn ngập khắp nơi, ánh mắt Hạng Kình Hạo hiện lên một tia khát vọng.
Tưởng Hân Vy đối mặt với không khí yên tĩnh như vậy, cô có chút khẩn trương, đối với việc cùng anh thân mật, cô thực sự không có chút kinh nghiệm gì.
“Anh… anh đang nhìn cái gì vậy?”
Tưởng Hân Vy không dám nhìn vào đôi mắt sâu như biển kia.
“Nhìn eml”
Hạng Kình Hạ cũng vừa biết được, anh của trước đây, không phải là người chủ động, mà từ sau khi gặp cô, anh liền vứt bỏ hết thảy kiêu ngạo tự tôn. Hiện tại, anh mới biết được, tình yêu sẽ đến một cách tự nhiên như vậy. Anh nghĩ làm sao có thể hấp dẫn sự chú ý của cô, để có thể đến gần cô.
Tưởng Hân Vy có chút xấu hỗ không biết phải làm sao, đôi mắt trong như nước khẽ chớp, hàng mi như hai cánh quạt nhỏ khẽ phẩy, tản ra thần sắc xinh đẹp.
Hạng Kình Hạo vươn tay đến, nắm lấy tay cô: “Hân Vy, anh thật sự thích em.”
Tưởng Hân Vy gật đầu, cô biết cô cũng thích anh, nhưng mà tiếp xúc thân mật như vậy, cô vẫn có chút không thẻ thích ứng.
“Chờ lần này quay về, anh sẽ cầu hôn với ba mẹ em, anh muốn lấy em làm vợ.” Hạng Kình Hạo trầm thấp nói, thật sự chân thành tha thiết.
Tưởng Hân Vy lập tức hoảng sợ: “Nhanh như vậy? Chúng ta chờ thêm một chút được không?”
Hạng Kình Hạo liền nở nụ cười: “Là anh quá gấp gáp, không nghĩ đến cảm nhận của em. Được! Chúng bồi dưỡng thêm tình cảm.”
Tưởng Hân Vy gật gật đầu, tình cảm đến quá nhanh khiến cô có chút cảm giác không chân thật, không có cảm giác an toàn. Cho nên có thể tiếp tục tìm hiểu nhau một thời gian, nếu thật sự yêu nhau, còn sợ tương lai sao?
Đúng lúc này, một con đom đóm lạc đường từ cửa sổ bay.
vào, lóe lên ánh sáng, Tưởng Hân Vy liền vui vẻ: “ÐĐom đóm.”
Cô từ nhỏ đến lớn đều sống ở thành phó, chưa từng nhìn thấy đom đóm bao giờ! Tưởng Hân Vy đưa hai bàn tay ra, muốn đem đom đóm thu vào bàn tay, thưởng thức một phen.
Nhưng mà thời điểm cô bắt lấy, đom đóm lại đột nhiên bay về phía Hạng Kình Hạo, Tưởng Hân Vy cả người mắt thăng bằng, nhào vào lòng ngực anh.
Hai tay cô gắt gao ôm chặt lấy cổ anh, Hạng Kình Hạo thấy cô nhào đến, hai tay vươn lên đón lấy cô.
Hô hấp Tưởng Hân Vy cứng lại, nhìn thấy đom đóm biến mắt, cô có chút xấu hổ, giống như cô chủ động nhào vào.
yêu thương của anh.
Hai gương mặt lúc này chỉ cách nhau một khoảng nhỏ, dưới ánh đèn mờ ảo, hô hấp dây dưa, một loại hơi thở vi diệu nháy mắt vây quanh hai người.
Tưởng Hân Vy có chút hoảng hốt đẩy anh ra, Hạng Kình Hạo cũng không giữ lại, ánh mắt anh dừng lại trên đôi môi đỏ mọng nước của cô, một loại xúc động dâng trào khiến anh vươn tay đến sau gáy cô.
Tưởng Hân Vy ý thức được anh muốn làm gì, cô lập tức nhắm mắt nín thở, thẳng đến khi trên môi của cô cảm nhận được một đôi môi lạnh cùng hơi thở ôn nhu mát lạnh làm cô chậm rãi mở mắt.
Trước mắt là đôi mắt thâm trằm giống như màn đêm, cô khẽ run lên, nhưng lại không chán ghét nụ hôn này, thâm chí cô mới biết được, hôn chính là ngọt ngào cùng rung động đến vậy.
Hạng Kình Hạo cũng không hôn sâu, anh chỉ dừng lại một chút liền buông cô ra, mà cô gái vừa được buông ra gương mặt đã đỏ ửng.
“Đi ngủ sớm một chút đi!”
Hạng Kình Hạo vươn tay vuốt ve sau gáy cô.
“Vâng.”
Tưởng Hân Vy rồi không buồn ngủ, nhưng cái hôn này liền đầu óc cô thiếu dưỡng khí, cơn buồn ngủ cũng kéo đến.
Tưởng Hân Vy nằm xuống, Hạng Kình Hạo ngồi bên giường cô, anh vươn tay thay cô dịch chăn: “Cần thận cảm lạnh, ban đêm gió lớn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.