Tổng Tài, Anh Nhận Nhầm Người Rồi
Chương 2438
Nguyệt Hạ
25/11/2022
Hạng Kình Hạo không khỏi cong môi cười: “Đừng lo, cho dù chồng có đói bụng như thế nào, cũng đều sẽ nâng niu em nhẹ nhàng.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tưởng Hân Vy trong bóng tối trực tiếp đỏ bừng lên, nóng hừng hực.
Ngoài cửa sổ, bầu trời đầy sao sáng lấp lánh, Nghê Sơ Tuyết sau khi ăn xong liền trở về phòng dọn dẹp, mặc dù căn phòng này vô cùng xa lạ, nhưng trong lòng cô lại dần dần dâng lên một cảm giác ngọt ngào.
Lúc này đêm đã khuya, Nghê Sơ Tuyết bất giác ngắn người từ lúc nào, lúc nhìn lại thời gian mới nhận ra đã là mười giờ, cô nhìn về phía cửa phòng, Hạng Bạc Hàn nửa tiếng trước đến phòng làm việc để giải quyết công việc, giờ này không biết anh đã xong việc chưa.
Tối nay… tối nay cô có cần ngủ cùng với anh không?
Lúc cô đang ngắn người suy nghĩ thì dường như nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng bước chân, cô vội vàng đứng dậy đi ra cửa, mặc dù có chút ngượng ngùng nhưng cô vẫn mở cửa ra.
Vừa hay nhìn thấy ở ngay phía đầu cầu thang, một người đàn ông mặc áo sơ mi sẫm màu dáng vẻ biếng nhác đang bước lên.
Hạng Bạc Hàn ngước mắt lên nhìn thấy cô gái thanh lịch tao nhã trong bộ váy trắng, tim anh vì cô mà đập rộn ràng, anh đi thẳng về phía cửa phòng của cô.
“Anh xong việc rồi sao? Hay là về phòng ngủ sớm một chút đi?” Nghê Sơ Tuyết ngẳng đầu hỏi.
Hạng Bạc Hàn nắm lấy tay cô: “Em nói chuyện với anh một lát đi.”
Nói xong, anh dắt tay cô đi về phía phòng khách trên lầu hai, Nghê Sơ Tuyết ngồi xuống, nhìn người đàn ông trưởng thành ở đối diện, ánh mắt cô như bị mê hoặc, sáng ngời như sao.
Ngay khi Nghê Sơ Tuyết vừa ngồi xuống, Hạng Bạc Hàn liền đưa tay sang nhắc cô lên, Nghê Sơ Tuyết loạng choạng ngã vào lòng anh.
“Ưm…” Nghê Sơ Tuyết nằm trong vòng tay anh, ngẳng đầu lên, thở dốc.
Hạng Bạc Hàn cúi đầu, khẽ hôn lên trán cô, nhỏ giọng hỏi: “Sau khi kết hôn, em muốn sống ở đâu?”
Nghê Sơ Tuyết chớp chớp mắt, đầu óc cô nhất thời chưa phản ứng lại kịp.
“Em thấy định cư lại đây thế nào?” Anh hỏi lại, hơi thở bức.
người của anh vây lấy cô, cách cô rất gần.
Nghê Sơ Tuyết lúc này dường như không thể nào suy nghĩ được nữa rồi, chỉ có thể ngơ ngác đáp lại anh: “Dạ được!”
Người đàn ông cong môi cười, cách nhau gần đến vậy, anh không thể nào thoát khỏi sự mị hoặc quyền rũ từ cô, một nụ hôn nhẹ nhàng buông xuống. Từ ghé sô pha trỏ về phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nghê Sơ Tuyết đỏ bừng, Hạng Bạc Hàn không làm gì cô mà chỉ bảo cô về phòng nghỉ ngơi sớm. Nghê Sơ Tuyết cũng ngoan ngoãn trở về phòng của mình, nhưng cô phát hiện sao có thể nghỉ ngơi sớm được nữa cơ chứ?
Trong đầu cô lúc này đang nghĩ bậy bạ lung tung cả lên đây này!
Về phần vì sao Hạng Bạc Hàn lại bằng lòng để cô trở về phòng, bởi vì tối hôm qua anh ngủ không ngon, nếu để cô ở bên cạnh, thì vết thương của anh có lẽ sẽ càng thêm nghiêm trọng mát.
Sáng sớm, Tưởng Hân Vy đã hẹn chị em tốt của mình Hứa Tâm Duyệt đi đến tiệm váy cưới thử váy phù dâu, trang phục của phù dâu lần này cũng rất xinh đẹp, đó là một chiếc váy màu tím nhạt với hai dải khăn choàng, màu sắc nhẹ nhàng lại càng tôn thêm vẻ thanh lịch.
*Đẹp quá, rất hợp với khí chất của cậu đấy.” Tưởng Hân Vy cười choàng lấy tay cô ấy.
*Tưởng tiểu thư, Hứa tiểu thư, mời hai vị sang phòng VỊP uống cà phê ạ!” Người phục vụ đi tới mời hai người.
“Được!” Tưởng Hân Vy cười trả lời.
“Tớ đi thay váy ra trước đã.” Hứa Tâm Duyệt mỉm cười nói.
“Không cần đâu, chúng ta đã đi ra ngoài đâu, tớ nghĩ cậu mặc như vậy rất đẹp, đi thôi! Đi thưởng thức một tách cà phê nào!” Tưởng Hân Vy nắm tay kéo Hứa Tâm Duyệt đi, Hứa Tâm Duyệt cũng chỉ đành mỉm cười gật đầu. Hai người vừa đến cầu thang thì thấy một người phục vụ đang chào hỏi một người đàn ông trẻ tuổi đang đi lên hướng này, đây là một người đàn ông rất đẹp trai, ăn mặc rất thời trang, anh ngắng đầu lên, nhìn thẳng về phía cô gái trong bộ váy xinh đẹp Hứa Tâm Duyệt, ngắm đến ngắn người vài giây.
“Cậu là… Uy Vũ nhỉ?” Tưởng Hân Vy vừa nhìn đã nhận ra ngay anh chính là người được chọn làm phù rễ lần này.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tưởng Hân Vy trong bóng tối trực tiếp đỏ bừng lên, nóng hừng hực.
Ngoài cửa sổ, bầu trời đầy sao sáng lấp lánh, Nghê Sơ Tuyết sau khi ăn xong liền trở về phòng dọn dẹp, mặc dù căn phòng này vô cùng xa lạ, nhưng trong lòng cô lại dần dần dâng lên một cảm giác ngọt ngào.
Lúc này đêm đã khuya, Nghê Sơ Tuyết bất giác ngắn người từ lúc nào, lúc nhìn lại thời gian mới nhận ra đã là mười giờ, cô nhìn về phía cửa phòng, Hạng Bạc Hàn nửa tiếng trước đến phòng làm việc để giải quyết công việc, giờ này không biết anh đã xong việc chưa.
Tối nay… tối nay cô có cần ngủ cùng với anh không?
Lúc cô đang ngắn người suy nghĩ thì dường như nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng bước chân, cô vội vàng đứng dậy đi ra cửa, mặc dù có chút ngượng ngùng nhưng cô vẫn mở cửa ra.
Vừa hay nhìn thấy ở ngay phía đầu cầu thang, một người đàn ông mặc áo sơ mi sẫm màu dáng vẻ biếng nhác đang bước lên.
Hạng Bạc Hàn ngước mắt lên nhìn thấy cô gái thanh lịch tao nhã trong bộ váy trắng, tim anh vì cô mà đập rộn ràng, anh đi thẳng về phía cửa phòng của cô.
“Anh xong việc rồi sao? Hay là về phòng ngủ sớm một chút đi?” Nghê Sơ Tuyết ngẳng đầu hỏi.
Hạng Bạc Hàn nắm lấy tay cô: “Em nói chuyện với anh một lát đi.”
Nói xong, anh dắt tay cô đi về phía phòng khách trên lầu hai, Nghê Sơ Tuyết ngồi xuống, nhìn người đàn ông trưởng thành ở đối diện, ánh mắt cô như bị mê hoặc, sáng ngời như sao.
Ngay khi Nghê Sơ Tuyết vừa ngồi xuống, Hạng Bạc Hàn liền đưa tay sang nhắc cô lên, Nghê Sơ Tuyết loạng choạng ngã vào lòng anh.
“Ưm…” Nghê Sơ Tuyết nằm trong vòng tay anh, ngẳng đầu lên, thở dốc.
Hạng Bạc Hàn cúi đầu, khẽ hôn lên trán cô, nhỏ giọng hỏi: “Sau khi kết hôn, em muốn sống ở đâu?”
Nghê Sơ Tuyết chớp chớp mắt, đầu óc cô nhất thời chưa phản ứng lại kịp.
“Em thấy định cư lại đây thế nào?” Anh hỏi lại, hơi thở bức.
người của anh vây lấy cô, cách cô rất gần.
Nghê Sơ Tuyết lúc này dường như không thể nào suy nghĩ được nữa rồi, chỉ có thể ngơ ngác đáp lại anh: “Dạ được!”
Người đàn ông cong môi cười, cách nhau gần đến vậy, anh không thể nào thoát khỏi sự mị hoặc quyền rũ từ cô, một nụ hôn nhẹ nhàng buông xuống. Từ ghé sô pha trỏ về phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nghê Sơ Tuyết đỏ bừng, Hạng Bạc Hàn không làm gì cô mà chỉ bảo cô về phòng nghỉ ngơi sớm. Nghê Sơ Tuyết cũng ngoan ngoãn trở về phòng của mình, nhưng cô phát hiện sao có thể nghỉ ngơi sớm được nữa cơ chứ?
Trong đầu cô lúc này đang nghĩ bậy bạ lung tung cả lên đây này!
Về phần vì sao Hạng Bạc Hàn lại bằng lòng để cô trở về phòng, bởi vì tối hôm qua anh ngủ không ngon, nếu để cô ở bên cạnh, thì vết thương của anh có lẽ sẽ càng thêm nghiêm trọng mát.
Sáng sớm, Tưởng Hân Vy đã hẹn chị em tốt của mình Hứa Tâm Duyệt đi đến tiệm váy cưới thử váy phù dâu, trang phục của phù dâu lần này cũng rất xinh đẹp, đó là một chiếc váy màu tím nhạt với hai dải khăn choàng, màu sắc nhẹ nhàng lại càng tôn thêm vẻ thanh lịch.
*Đẹp quá, rất hợp với khí chất của cậu đấy.” Tưởng Hân Vy cười choàng lấy tay cô ấy.
*Tưởng tiểu thư, Hứa tiểu thư, mời hai vị sang phòng VỊP uống cà phê ạ!” Người phục vụ đi tới mời hai người.
“Được!” Tưởng Hân Vy cười trả lời.
“Tớ đi thay váy ra trước đã.” Hứa Tâm Duyệt mỉm cười nói.
“Không cần đâu, chúng ta đã đi ra ngoài đâu, tớ nghĩ cậu mặc như vậy rất đẹp, đi thôi! Đi thưởng thức một tách cà phê nào!” Tưởng Hân Vy nắm tay kéo Hứa Tâm Duyệt đi, Hứa Tâm Duyệt cũng chỉ đành mỉm cười gật đầu. Hai người vừa đến cầu thang thì thấy một người phục vụ đang chào hỏi một người đàn ông trẻ tuổi đang đi lên hướng này, đây là một người đàn ông rất đẹp trai, ăn mặc rất thời trang, anh ngắng đầu lên, nhìn thẳng về phía cô gái trong bộ váy xinh đẹp Hứa Tâm Duyệt, ngắm đến ngắn người vài giây.
“Cậu là… Uy Vũ nhỉ?” Tưởng Hân Vy vừa nhìn đã nhận ra ngay anh chính là người được chọn làm phù rễ lần này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.