Tổng Tài, Anh Nhận Nhầm Người Rồi
Chương 2592
Nguyệt Hạ
25/11/2022
“Bà ngoại, bà nói đi đâu vậy? Có thể ở bên cạnh bà và dì nhỏ, sao cháu lại chịu khổ chứ?” Hứa Tâm Duyệt biết trong lòng bà ngoại suy nghĩ nhiều, cô nắm tay bà: “Bà ngoại, mặc kệ cháu là con của ai, đời này cháu luôn là cháu gái của bà.”
Bà cụ lập tức đỏ bừng hai mắt, đôi mắt vẫn đục lộ ra sự: kích động cùng vui mừng.
Lúc này điện thoại của Hứa Tâm Duyệt vang lên, cô nghe máy: “Alol”
*Tâm Duyệt, là anh hai, bây giờ anh đến đón em. Trưa nay về nhà ăn cơm.” Bên kia truyền đến tiếng của Bùi Thần Hạo.
“Vâng, bây giờ em chuẩn bị một chút.” Hứa Tâm Duyệt mỉm cười, ngắt điện thoại, nói với bà ngoại: “Bà ngoại, anh trai cháu lái xe đến đón chúng ta, hôm nay chúng ta sẽ ăn cơm cùng ba mẹ cháu.”
“Được! Bà cũng muốn gặp họ.” Bà cụ vui vẻ nói. Hứa Tâm Duyệt gọi cho Thiệu Cô, để bà nhanh chóng trở về.
Khoảng 10 giờ rưỡi, xe của Bùi Thần Hạo đã đến nơi.
Hứa Tâm Duyệt dìu bà ngoại xuống lầu, bà cụ đã thay một bộ quần áo mới, tinh thần cũng rất tốt. Thiệu Cô cũng rất coi trong buổi gặp mặt này, ăn mặc thật đẹp đi ra. Bùi Thần Hạo đích thân lái xe, trên đường đi lúc trò chuyện với bọn họ về quá trình trưởng thành của Hứa Tâm Duyệt, anh không khỏi vừa thấy vui mừng vừa thấy xót xa cho cô.
Khi em gái chào đời thì anh đã sáu tuổi rồi, trong trí nhớ vẫn còn một vài ký ức về em ấy. Mà trong những tắm ảnh chụp của anh, cũng có rất nhiều tắm là cảnh anh đang ôm em gái trong lòng.
Đến nay, bọn họ đã cách biệt đằng đẳng 24 năm rồi.
Lúc xe lái đến biệt thự nhà họ Bùi, Thiệu Cô và bà cụ đứng trước cửa, cả hai đều vô cùng sửng sốt. Không ngờ nhà họ Bùi còn giàu có hơn cả tưởng tượng của bọn họ, đây rõ ràng là một gia đình vô cùng giàu có, phú quý!
“Không ngờ Tâm Duyệt lại là tiểu thư nhà giàu, cháu đi theo chúng ta thật đúng là đã chịu khổ rồi.” Bà cụ đau lòng lau nước mắt.
Hứa Tâm Duyệt an ủi bà: “Bà ngoại, bà đừng nghĩ như vậy, có thể sống với mọi người là niềm may mắn của cháu.”
Hơn nữa, Hứa Tâm Duyệt rất biết ơn ba mẹ nuôi đã mang cô từ nước ngoài về, nếu không thì cô đã bị bán cho người khác, cả đời này sẽ không bao giờ có thể về với ba mẹ ruột của mình nữa. Vợ chồng nhà họ Bùi rất nhiệt tình chào đón bọn họ. Bùi phu nhân dang tay đỡ lấy bà cụ, dáng vẻ vô cùng tôn kính bà cụ. Thiệu Cô cũng đỡ mẹ cùng đi tham quan căn dinh thự của nhà họ Bùi. Hứa Tâm Duyệt được Bùi Thần Hạo gọi vào phòng của anh, anh lầy ra những bức ảnh của mình, những tắm ảnh này đều là ảnh của 24 năm trước, là cảnh lúc anh 6 tuổi ôm Hứa Tâm Duyệt trong lòng.
Còn có rất nhiều tắm hình chụp cận mặt, hình thôi nôi 100 ngày của Tâm Duyệt lúc nhỏ, đôi mắt của Hứa Tâm Duyệt đã đỏ bừng, cô không ngờ lúc nhỏ cô lại dễ thương như: vậy.
“Mấy năm nay ba mẹ lúc nào cũng nhớ đến em, bọn họ tự trách trong đau đớn. Đối với họ, việc em có thể trở lại chín là niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời họ.” Bùi Thần Hạo trằm giọng nói.
Hứa Tâm Duyệt cố kìm lại nước mắt, gật gật đầu: “Về sau em sẽ ở bên cạnh ba mẹ, bù đắp lại những năm tháng đã tách biệt đầy tiếc nuối này.”
Hai vợ chồng họ Bùi đang ngồi trên sofa nói chuyện phiếm với bà cụ, bọn họ cùng nhau nói về con gái và con rễ đã chết của bà, lúc Bùi Hoa nghe thấy tên của Hứa Đào Dương thì ngạc nhiên nói: “Hứa Đào Dương là bác cả của Tâm Duyệt sao?”
“Ngài quen ông ta sao?” Thiệu Cô hỏi.
“Tôi có quen, có nói chuyện qua. Bởi vì gia đình chúng tôi mỗi năm đều sẽ tổ chức lễ từ thiện, vậy nên chỉ cần là người có tiếng trong giới kinh doanh, chúng tôi hầu như đều quen biết cả.” Bùi Hoa nói.
“Thật sao? Thật là trùng hợp! Tâm Duyệt là con cái nhà họ Hứa sao? Tôi với A Hoa đang bàn lúc nào tổ chức một bữa tiệc mừng Tâm Duyệt quay vê, nói với người thân và bạn bè của chúng tôi biết rằng con bé đã về lại bên chúng tôi.”
Trên gương mặt của Thiệu Cô thoáng qua vẻ lo lắng, bà ngẫm nghĩ một lúc thì nói: “Bùi phu nhân, thực ra sau khi chị và anh rễ của tôi mất, Tâm Duyệt từ nhỏ đã được gửi cho chúng tôi nuôi dưỡng. Con bé từ lâu đã không còn thân cận với nhà họ Hứa rồi. “
Nhà họ Hứa bây giờ sớm đã không công nhận Tâm Duyệt là thành viên của gia đình họ.
Bùi phu nhân và chồng nhìn nhau, bọn họ vừa nghe thấy bà nói vậy đã hiểu ngay, bọn họ chỉ thấy đau lòng khi con gái đã phải chịu khổ ở nhà họ Hứa, Bùi phu nhân gật đầu nói: “Được, vậy chúng tôi sẽ bàn bạc lại chuyện này sau.”
Buổi trưa, nhà họ Bùi rất ân cần chiêu đãi bọn họ, bà cụ và Thiệu Cô cũng rất vui, một nhà bọn họ vốn không nơi nương tựa, thế mà bây giờ lại được nhà họ Bùi nhiệt tình chăm sóc như vậy, khiến họ cảm thấy rất ám lòng, vợ chồng Bùi Hoa thật sự coi họ như người trong nhà.
“Thiệu Cô, mọi người đều đã sống một đời khổ cực rồi. Tôi với A Hoa đã đặt cho mọi người một ngôi nhà ở một tiểu khu gần đây. Đợi khi nào ngôi nhà được trang hoàng xong thì mọi người chuyển đến nhà mới sống đi nhé!” Bùi phu nhân nói.
Bà cụ lập tức đỏ bừng hai mắt, đôi mắt vẫn đục lộ ra sự: kích động cùng vui mừng.
Lúc này điện thoại của Hứa Tâm Duyệt vang lên, cô nghe máy: “Alol”
*Tâm Duyệt, là anh hai, bây giờ anh đến đón em. Trưa nay về nhà ăn cơm.” Bên kia truyền đến tiếng của Bùi Thần Hạo.
“Vâng, bây giờ em chuẩn bị một chút.” Hứa Tâm Duyệt mỉm cười, ngắt điện thoại, nói với bà ngoại: “Bà ngoại, anh trai cháu lái xe đến đón chúng ta, hôm nay chúng ta sẽ ăn cơm cùng ba mẹ cháu.”
“Được! Bà cũng muốn gặp họ.” Bà cụ vui vẻ nói. Hứa Tâm Duyệt gọi cho Thiệu Cô, để bà nhanh chóng trở về.
Khoảng 10 giờ rưỡi, xe của Bùi Thần Hạo đã đến nơi.
Hứa Tâm Duyệt dìu bà ngoại xuống lầu, bà cụ đã thay một bộ quần áo mới, tinh thần cũng rất tốt. Thiệu Cô cũng rất coi trong buổi gặp mặt này, ăn mặc thật đẹp đi ra. Bùi Thần Hạo đích thân lái xe, trên đường đi lúc trò chuyện với bọn họ về quá trình trưởng thành của Hứa Tâm Duyệt, anh không khỏi vừa thấy vui mừng vừa thấy xót xa cho cô.
Khi em gái chào đời thì anh đã sáu tuổi rồi, trong trí nhớ vẫn còn một vài ký ức về em ấy. Mà trong những tắm ảnh chụp của anh, cũng có rất nhiều tắm là cảnh anh đang ôm em gái trong lòng.
Đến nay, bọn họ đã cách biệt đằng đẳng 24 năm rồi.
Lúc xe lái đến biệt thự nhà họ Bùi, Thiệu Cô và bà cụ đứng trước cửa, cả hai đều vô cùng sửng sốt. Không ngờ nhà họ Bùi còn giàu có hơn cả tưởng tượng của bọn họ, đây rõ ràng là một gia đình vô cùng giàu có, phú quý!
“Không ngờ Tâm Duyệt lại là tiểu thư nhà giàu, cháu đi theo chúng ta thật đúng là đã chịu khổ rồi.” Bà cụ đau lòng lau nước mắt.
Hứa Tâm Duyệt an ủi bà: “Bà ngoại, bà đừng nghĩ như vậy, có thể sống với mọi người là niềm may mắn của cháu.”
Hơn nữa, Hứa Tâm Duyệt rất biết ơn ba mẹ nuôi đã mang cô từ nước ngoài về, nếu không thì cô đã bị bán cho người khác, cả đời này sẽ không bao giờ có thể về với ba mẹ ruột của mình nữa. Vợ chồng nhà họ Bùi rất nhiệt tình chào đón bọn họ. Bùi phu nhân dang tay đỡ lấy bà cụ, dáng vẻ vô cùng tôn kính bà cụ. Thiệu Cô cũng đỡ mẹ cùng đi tham quan căn dinh thự của nhà họ Bùi. Hứa Tâm Duyệt được Bùi Thần Hạo gọi vào phòng của anh, anh lầy ra những bức ảnh của mình, những tắm ảnh này đều là ảnh của 24 năm trước, là cảnh lúc anh 6 tuổi ôm Hứa Tâm Duyệt trong lòng.
Còn có rất nhiều tắm hình chụp cận mặt, hình thôi nôi 100 ngày của Tâm Duyệt lúc nhỏ, đôi mắt của Hứa Tâm Duyệt đã đỏ bừng, cô không ngờ lúc nhỏ cô lại dễ thương như: vậy.
“Mấy năm nay ba mẹ lúc nào cũng nhớ đến em, bọn họ tự trách trong đau đớn. Đối với họ, việc em có thể trở lại chín là niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời họ.” Bùi Thần Hạo trằm giọng nói.
Hứa Tâm Duyệt cố kìm lại nước mắt, gật gật đầu: “Về sau em sẽ ở bên cạnh ba mẹ, bù đắp lại những năm tháng đã tách biệt đầy tiếc nuối này.”
Hai vợ chồng họ Bùi đang ngồi trên sofa nói chuyện phiếm với bà cụ, bọn họ cùng nhau nói về con gái và con rễ đã chết của bà, lúc Bùi Hoa nghe thấy tên của Hứa Đào Dương thì ngạc nhiên nói: “Hứa Đào Dương là bác cả của Tâm Duyệt sao?”
“Ngài quen ông ta sao?” Thiệu Cô hỏi.
“Tôi có quen, có nói chuyện qua. Bởi vì gia đình chúng tôi mỗi năm đều sẽ tổ chức lễ từ thiện, vậy nên chỉ cần là người có tiếng trong giới kinh doanh, chúng tôi hầu như đều quen biết cả.” Bùi Hoa nói.
“Thật sao? Thật là trùng hợp! Tâm Duyệt là con cái nhà họ Hứa sao? Tôi với A Hoa đang bàn lúc nào tổ chức một bữa tiệc mừng Tâm Duyệt quay vê, nói với người thân và bạn bè của chúng tôi biết rằng con bé đã về lại bên chúng tôi.”
Trên gương mặt của Thiệu Cô thoáng qua vẻ lo lắng, bà ngẫm nghĩ một lúc thì nói: “Bùi phu nhân, thực ra sau khi chị và anh rễ của tôi mất, Tâm Duyệt từ nhỏ đã được gửi cho chúng tôi nuôi dưỡng. Con bé từ lâu đã không còn thân cận với nhà họ Hứa rồi. “
Nhà họ Hứa bây giờ sớm đã không công nhận Tâm Duyệt là thành viên của gia đình họ.
Bùi phu nhân và chồng nhìn nhau, bọn họ vừa nghe thấy bà nói vậy đã hiểu ngay, bọn họ chỉ thấy đau lòng khi con gái đã phải chịu khổ ở nhà họ Hứa, Bùi phu nhân gật đầu nói: “Được, vậy chúng tôi sẽ bàn bạc lại chuyện này sau.”
Buổi trưa, nhà họ Bùi rất ân cần chiêu đãi bọn họ, bà cụ và Thiệu Cô cũng rất vui, một nhà bọn họ vốn không nơi nương tựa, thế mà bây giờ lại được nhà họ Bùi nhiệt tình chăm sóc như vậy, khiến họ cảm thấy rất ám lòng, vợ chồng Bùi Hoa thật sự coi họ như người trong nhà.
“Thiệu Cô, mọi người đều đã sống một đời khổ cực rồi. Tôi với A Hoa đã đặt cho mọi người một ngôi nhà ở một tiểu khu gần đây. Đợi khi nào ngôi nhà được trang hoàng xong thì mọi người chuyển đến nhà mới sống đi nhé!” Bùi phu nhân nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.