Tổng Tài, Anh Nhận Nhầm Người Rồi
Chương 2630
Nguyệt Hạ
25/11/2022
Hứa Tâm Duyệt muốn ngắt đến nơi rồi, cô hoàn toàn chưa chuẩn bị gì cho việc này cả! Với lại, cảm giác cô dành cho Lâm Tuấn Khâm chỉ là cảm giác giữa bạn bè với nhau thôi.
“Ba, mẹ, con đi vệ sinh.” Nói xong Hứa Tâm Duyệt trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài. Cô cần hít thở không khí trong lành, bình ổn lại tâm trạng của mình. Nhất là hôm nay cô đã gặp phải Cố Thừa Tiêu ở đây, việc này càng khiến cho đầu óc cô rồi rắm hơn.
Trong lúc đi tìm nhà vệ sinh, cô cố nghĩ xem nên giải thích chuyện này với người lớn của hai bên gia đình như thế nào, dù sao cô cũng không muốn bọn họ hiểu lầm rằng cô đồng ý việc xem mắt này!
Nếu như không giải thích rõ với bọn họ thì không phải cả hai nhà đều sẽ rất lúng túng sao? Hứa Tâm Duyệt đi về phía nhà vệ sinh thì nhìn thấy trên cửa nhà vệ sinh treo một tấm biển ghi: “Nhà vệ sinh tầng 5 đang được sửa chữa, xin hãy dùng nhà vệ sinh ở tầng 4.”
Hứa Tâm Duyệt cũng có chút mót rồi, cô bước đến cầu thang ở bên cạnh đi xuống tầng 4. Đúng lúc cô định rẽ vào một hành lang khác thì đột ngột đụng phải ai đó ở góc cua, cô chưa nhìn rõ là ai đã trực tiếp cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi. “
Dứt lời, cô muốn đi qua người đàn ông đó để vào nhà vệ sinh, nhưng nào ngờ một giọng nói lạnh lùng lại vang lên trên đỉnh đầu cô: “Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cô.”
Giọng nói này, giọng nói này…
Hứa Tâm Duyệt giật mình ngắng đầu lên. Trời ơi! Sao lại trùng hợp như vậy, cô lại đụng trúng Có Thừa Tiêu rồi.
Hứa Tâm Duyệt cũng không nói nên lời, nhà hàng lớn như vậy, sao mà cô cứ đụng phải anh mãi thế. Thấy anh nói không nhận lời xin lỗi, cô nháy mắt tò mò hỏi: “Cố tiên sinh, anh bị tôi đụng đau ở đâu sao?”
Cố Thừa Tiêu vòng tay lại nhìn chằm chằm cô: “Đúng vậy, mau đưa tôi đến bệnh viện đi!”
Hứa Tâm Duyệt không biết nên khóc hay nên cười, nghiêm trọng đến vậy sao? Cô nghiêm túc nói: “Cố tiên sinh, anh đừng đùa nữa được không? Vừa rồi tôi đụng anh cũng đâu có mạnh lắm đâu!”
Có Thừa Tiêu hỏi thẳng: “Hôm nay cô đến đây để xem mắt sao? Với người đàn ông tối hôm qua?”
Hứa Tâm Duyệt sững sờ, không ngờ rằng anh lại đoán đúng, cô đỏ mặt nói: “Không… không phải! Không phải là xem mắt đâu. Hơn nữa, chúng tôi chỉ là bạn bè thôi. Còn anh thì sao? Anh đến đây để hẹn hò à? “
Có Thừa Tiêu nhướng mày: “Đương nhiên. Sao? Cô có ý kiến gì à2”
Hứa Tâm Duyệt không khỏi cắn môi, lập tức sắp xếp lại câu chữ của mình: “À! Đương nhiên là tôi không có có ý kiến gì rồi. Vậy tôi cũng nói thật với anh nhé! Đúng vậy, tôi đến đây xem mắt đấy.”
Sắc mặt Cố Thừa Tiêu hơi tối đi: “Cô thích anh ta à? Khi nào đính hôn, để tôi chuẩn bị sẵn tiền mừng.”
Hứa Tâm Duyệt tức tối nói: “Không cần anh đến tham gia.”
“Sao được chứ? Quan hệ hai nhà chúng ta tốt như vậy, tôi đương nhiên phải chuẩn bị một phong bì thật lớn để khỏi bị nói là keo kiệt chứ.” Cố Thừa Tiêu dút lời thì cười lạnh nói: “Vậy vị hôn phu của cô có biết chuyện chúng ta đã ở bên nhau đêm qua không? Anh ta có biết chúng ta đã phát sinh chuyện gì trên xe không?”
Mặt Hứa Tâm Duyệt đỏ bừng đến tận mang tai, cô vội vàng chạy tới, che miệng anh lại cảnh cáo: “Anh… anh im đi!”
Vốn dĩ cô tưởng rằng anh sẽ né đi, tay cô cũng chỉ che nhẹ lại miệng của anh, thế nhưng nào ngờ người đàn ông này lại không hề tránh đi, thế nên lòng bàn tay của cô cứ thế mà áp sát vào đôi môi mỏng gợi cảm của anh, độ ấm của đôi môi anh khiến tay cô như bị bỏng. Cô nhanh chóng rút tay lại: “Xin… xin lỗi.”
Có Thừa Tiêu cắn môi mỏng, anh đột nhiên vươn tay nắm chặt lấy cổ tay cô, đẩy mở một cái kho không có người ra, kéo cô vào bên trong.
Hứa Tâm Duyệt sắp điên rồi, người đàn ông này định làm gì vậy? Không phải anh đang đi hẹn hò sao? Sao anh có thể làm vậy cơ chứ?
Lưng của Hứa Tâm Duyệt đụng vào tường, cô chưa kịp hoàn hồn thì một bàn tay to lớn đã bá đạo siết chặt lấy cằm cô, đôi môi mỏng nóng bỏng trực tiếp dán xuống.
“Ưm…” Hứa Tâm Duyệt trừng lớn mắt, không thể tin được hành vi của người đàn ông này, anh… anh vậy mà lại hôn cô ở đây?
Nụ hôn của Cố Thừa Tiêu có chút thô lỗ, như thể anh hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của cô, nụ hôn này còn mang theo lửa giận của anh.
Hứa Tâm Duyệt chỉ cảm thầy đôi môi của mình bị anh mút đến sưng đỏ, cô vô thức vươn tay muốn đẩy anh ra, nhưng không thể nào đầy ra cả. Cuối cùng, cô chỉ có thể cắn anh một cái, lúc này Cố Thừa Tiêu mới thở hỗn hển buông cô ra.
“Ba, mẹ, con đi vệ sinh.” Nói xong Hứa Tâm Duyệt trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài. Cô cần hít thở không khí trong lành, bình ổn lại tâm trạng của mình. Nhất là hôm nay cô đã gặp phải Cố Thừa Tiêu ở đây, việc này càng khiến cho đầu óc cô rồi rắm hơn.
Trong lúc đi tìm nhà vệ sinh, cô cố nghĩ xem nên giải thích chuyện này với người lớn của hai bên gia đình như thế nào, dù sao cô cũng không muốn bọn họ hiểu lầm rằng cô đồng ý việc xem mắt này!
Nếu như không giải thích rõ với bọn họ thì không phải cả hai nhà đều sẽ rất lúng túng sao? Hứa Tâm Duyệt đi về phía nhà vệ sinh thì nhìn thấy trên cửa nhà vệ sinh treo một tấm biển ghi: “Nhà vệ sinh tầng 5 đang được sửa chữa, xin hãy dùng nhà vệ sinh ở tầng 4.”
Hứa Tâm Duyệt cũng có chút mót rồi, cô bước đến cầu thang ở bên cạnh đi xuống tầng 4. Đúng lúc cô định rẽ vào một hành lang khác thì đột ngột đụng phải ai đó ở góc cua, cô chưa nhìn rõ là ai đã trực tiếp cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi. “
Dứt lời, cô muốn đi qua người đàn ông đó để vào nhà vệ sinh, nhưng nào ngờ một giọng nói lạnh lùng lại vang lên trên đỉnh đầu cô: “Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cô.”
Giọng nói này, giọng nói này…
Hứa Tâm Duyệt giật mình ngắng đầu lên. Trời ơi! Sao lại trùng hợp như vậy, cô lại đụng trúng Có Thừa Tiêu rồi.
Hứa Tâm Duyệt cũng không nói nên lời, nhà hàng lớn như vậy, sao mà cô cứ đụng phải anh mãi thế. Thấy anh nói không nhận lời xin lỗi, cô nháy mắt tò mò hỏi: “Cố tiên sinh, anh bị tôi đụng đau ở đâu sao?”
Cố Thừa Tiêu vòng tay lại nhìn chằm chằm cô: “Đúng vậy, mau đưa tôi đến bệnh viện đi!”
Hứa Tâm Duyệt không biết nên khóc hay nên cười, nghiêm trọng đến vậy sao? Cô nghiêm túc nói: “Cố tiên sinh, anh đừng đùa nữa được không? Vừa rồi tôi đụng anh cũng đâu có mạnh lắm đâu!”
Có Thừa Tiêu hỏi thẳng: “Hôm nay cô đến đây để xem mắt sao? Với người đàn ông tối hôm qua?”
Hứa Tâm Duyệt sững sờ, không ngờ rằng anh lại đoán đúng, cô đỏ mặt nói: “Không… không phải! Không phải là xem mắt đâu. Hơn nữa, chúng tôi chỉ là bạn bè thôi. Còn anh thì sao? Anh đến đây để hẹn hò à? “
Có Thừa Tiêu nhướng mày: “Đương nhiên. Sao? Cô có ý kiến gì à2”
Hứa Tâm Duyệt không khỏi cắn môi, lập tức sắp xếp lại câu chữ của mình: “À! Đương nhiên là tôi không có có ý kiến gì rồi. Vậy tôi cũng nói thật với anh nhé! Đúng vậy, tôi đến đây xem mắt đấy.”
Sắc mặt Cố Thừa Tiêu hơi tối đi: “Cô thích anh ta à? Khi nào đính hôn, để tôi chuẩn bị sẵn tiền mừng.”
Hứa Tâm Duyệt tức tối nói: “Không cần anh đến tham gia.”
“Sao được chứ? Quan hệ hai nhà chúng ta tốt như vậy, tôi đương nhiên phải chuẩn bị một phong bì thật lớn để khỏi bị nói là keo kiệt chứ.” Cố Thừa Tiêu dút lời thì cười lạnh nói: “Vậy vị hôn phu của cô có biết chuyện chúng ta đã ở bên nhau đêm qua không? Anh ta có biết chúng ta đã phát sinh chuyện gì trên xe không?”
Mặt Hứa Tâm Duyệt đỏ bừng đến tận mang tai, cô vội vàng chạy tới, che miệng anh lại cảnh cáo: “Anh… anh im đi!”
Vốn dĩ cô tưởng rằng anh sẽ né đi, tay cô cũng chỉ che nhẹ lại miệng của anh, thế nhưng nào ngờ người đàn ông này lại không hề tránh đi, thế nên lòng bàn tay của cô cứ thế mà áp sát vào đôi môi mỏng gợi cảm của anh, độ ấm của đôi môi anh khiến tay cô như bị bỏng. Cô nhanh chóng rút tay lại: “Xin… xin lỗi.”
Có Thừa Tiêu cắn môi mỏng, anh đột nhiên vươn tay nắm chặt lấy cổ tay cô, đẩy mở một cái kho không có người ra, kéo cô vào bên trong.
Hứa Tâm Duyệt sắp điên rồi, người đàn ông này định làm gì vậy? Không phải anh đang đi hẹn hò sao? Sao anh có thể làm vậy cơ chứ?
Lưng của Hứa Tâm Duyệt đụng vào tường, cô chưa kịp hoàn hồn thì một bàn tay to lớn đã bá đạo siết chặt lấy cằm cô, đôi môi mỏng nóng bỏng trực tiếp dán xuống.
“Ưm…” Hứa Tâm Duyệt trừng lớn mắt, không thể tin được hành vi của người đàn ông này, anh… anh vậy mà lại hôn cô ở đây?
Nụ hôn của Cố Thừa Tiêu có chút thô lỗ, như thể anh hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của cô, nụ hôn này còn mang theo lửa giận của anh.
Hứa Tâm Duyệt chỉ cảm thầy đôi môi của mình bị anh mút đến sưng đỏ, cô vô thức vươn tay muốn đẩy anh ra, nhưng không thể nào đầy ra cả. Cuối cùng, cô chỉ có thể cắn anh một cái, lúc này Cố Thừa Tiêu mới thở hỗn hển buông cô ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.