Tổng Tài, Anh Nhận Nhầm Người Rồi
Chương 2648
Nguyệt Hạ
25/11/2022
“Anh tránh ral”
Nụ hôn của người đàn ông lại rơi xuống, lần này anh chỉ nhẹ nhàng an ủi cô, bởi vì anh cũng cảm thấy vừa rồi mình đã dùng sức quá nhiều, dày vò cô quá thê thảm rồi.
Dù không thể ở lại tận một tuần liền nhưng bọn họ cũng ở’ lại đó đến ba ngày. Ba ngày sau, Có Thừa Tiêu nhận được điện thoại của mẹ anh bảo Cố Dĩ Mục sốt cao, kêu anh về gấp.
Nghe được tin này, cả hai nhanh chóng rời khách sạn chạy thẳng về thành phố, cậu nhóc bị cảm lạnh khiến cả hai đều vô cùng lo lắng.
Đến trước lối vào trước cửa lớn nhà họ Cố, Hứa Tâm Duyệt lo lắng suốt chặng đường lúc này mới nhận ra cô không có thân phận nào để xuất hiện ở đây cả. Làm sao cô giải thích với Cố phu nhân chuyện cô và Cố Thừa Tiêu ở chung một chỗ đây? Cô đẩy đẩy người đàn ông bên cạnh nói: “Anh về nhà chăm sóc Tiểu Mục đi! Em… em không vào đâu.”
“Sao lại không vào?” Ánh mắt Cố Thừa Tiêu có chút bất lực: “Mẹ anh không đa nghi như vậy đâu, em cứ vào xem Tiểu Mục đi, thằng bé lúc này hẳn là rất muốn gặp em.”
Hứa Tâm Duyệt mím môi suy nghĩ một lúc, cũng không lo nghĩ nhiều nữa, cô thực sự rất lo lắng cho cậu nhóc. Cô gật đầu, theo Có Thừa Tiêu xuống xe, đi vào trong phòng khách. Vừa bước vào phòng khách, cô đã nhìn thấy cậu nhóc đang ngồi trên ghế sô pha, trên trán dán miếng dán hạ sốt, hai gò má nhỏ đỏ bừng.
“Sao lại đột ngột sốt cao như vậy?” Cố Thừa Tiêu hỏi bác sĩ bên cạnh.
“Tiểu thiếu gia chắc chỉ là đang ở tuổi phát triển cơ thể nên sốt thôi, chúng tôi vẫn đang quan sát.” Bác sĩ thận trọng nói.
“Áy, Tâm Duyệt, cháu cũng đến à, sao cháu lại đi chung với Thừa Tiêu vậy?” Cố phu nhân ngạc nhiên hỏi, không ngờ con trai bà lại đưa cô về đây.
“Dạ, chào dì, trùng hợp thôi ạ. Cháu đang đứng bắt xe bên đường, không ngờ gặp được Cố tiên sinh tốt bụng cho cháu đi nhờ xe. Nghe nói Tiểu Mục bị ốm nên cháu liền sang thăm cậu bé.”
“Chị Tâm Duyệt, chị đến thăm em, em rất vui.” Cậu nhóc vươn tay ra, Hứa Tâm Duyệt lập tức nắm lấy tay cậu, ngồi xuống bên cạnh cậu bé: “Em có không thoải mái ở đâu không?
“Dạ không, chị Tâm Duyệt, chị ở lại đây với em được không?” Cậu nhóc đáng thương nói.
“Chị… chị đương nhiên là có thể ở lại với em.” Hứa Tâm Duyệt đau lòng nhìn cậu nhóc.
“Tâm Duyệt, con ở lại ăn tối đi rồi hẳn về.” Cố phu nhân cũng hy vọng cô có thể ở lại. Bà nhìn thấy con trai mình đang nhìn Hứa Tâm Duyệt chăm chú, ánh mắt ấy tràn ngập dự dịu dàng, bà thực sự chưa từng thấy anh nhìn ai như vậy trước đây.
Con trai bà từ trước đến nay chưa bao giờ dùng ánh mắt này nhìn một người phụ nữ nào khác! Ngay cả Hứa An An cũng không được đối đãi như vậy, lẽ nào con trai bà thích Tâm Duyệt sao?
Có Thừa Tiêu ngồi xổm xuống, sờ nhẹ lên trán con trai.
Con sốt đã suy giảm thành, chỉ còn sốt nhẹ, trái tim anh lúc này cũng được buông xuống. Anh nhìn sang Hứa Tâm Duyệt, ánh mắt Hứa Tâm Duyệt lại đang đặt trên ngườ cậu bé, ánh mắt đầy sự quan tâm từ tận đáy lòng, như thể cô chính là mẹ ruột của cậu bé vậy.
Ngay cả Hứa An An cũng không thể có bộ dạng này.
Hứa Tâm Duyệt cùng cậu nhóc ngồi chơi lego cho đỡ trán.
Buổi trưa, cô ở lại nhà họ Cố ăn cơm, buồi chiều cậu nhóc muốn đi sang công viên gần đó chơi, cô và Cố Thừa Tiêu cùng nhau dắt cậu nhóc ra ngoài đi dạo.
Nhìn thấy cậu nhóc đang chạy nhảy tung tăng trước mặt, tâm trạng Hứa Tâm Duyệt không hiểu sao lại cảm thấy rất tốt, đột nhiên cô vô tình đụng phải người đàn ông bên cạnh, cô không khỏi xấu hổ khẽ cúi đầu.
Có Thừa Tiêu nhìn cô chăm chú, ánh mắt của anh nóng rực, trải qua ba ngày vừa rồi cùng cô, anh càng mê đắm cô mãnh liệt hơn, chưa từng có người phụ nữ nào lại hấp dẫn được anh đến thé.
Ánh mắt anh bắt giác rơi vào bụng dưới của cô, tuy rằng vùng bụng dứoi của cô rất bằng phẳng, gần như không nhìn ra là có sẹo. Nhưng trong đêm tối, cho dù cô vô thức lấy tay che lại máy lần, nhưng nhờ có ánh trăng anh vẫn có thể nhìn rõ được.
Vậy nên, đây chính là lý do tại sao suốt ba ngày mỗi lần bọn họ “yêu” cô đều bảo anh phải tắt đèn sao?
Nhưng cho dù vết sẹo này từ đâu mà có, anh cũng không muốn tìm tìm hiểu rõ, bởi vì chỉ mỗi việc theo đuổi cô, làm sao cho cô đồng ý anh thồi cũng đã tốn hết bao nhiêu tâm tư rồi. Anh không hề để tâm đến quá khứ của cô thế nào.
Hứa Tâm Duyệt ở lại nhà Gu ăn tối và cơn sốt của anh chàng nhỏ đã giảm bớt, và cô cảm thấy nhẹ nhõm khi có bác sĩ đồng hành trong suốt quá trình.
Nụ hôn của người đàn ông lại rơi xuống, lần này anh chỉ nhẹ nhàng an ủi cô, bởi vì anh cũng cảm thấy vừa rồi mình đã dùng sức quá nhiều, dày vò cô quá thê thảm rồi.
Dù không thể ở lại tận một tuần liền nhưng bọn họ cũng ở’ lại đó đến ba ngày. Ba ngày sau, Có Thừa Tiêu nhận được điện thoại của mẹ anh bảo Cố Dĩ Mục sốt cao, kêu anh về gấp.
Nghe được tin này, cả hai nhanh chóng rời khách sạn chạy thẳng về thành phố, cậu nhóc bị cảm lạnh khiến cả hai đều vô cùng lo lắng.
Đến trước lối vào trước cửa lớn nhà họ Cố, Hứa Tâm Duyệt lo lắng suốt chặng đường lúc này mới nhận ra cô không có thân phận nào để xuất hiện ở đây cả. Làm sao cô giải thích với Cố phu nhân chuyện cô và Cố Thừa Tiêu ở chung một chỗ đây? Cô đẩy đẩy người đàn ông bên cạnh nói: “Anh về nhà chăm sóc Tiểu Mục đi! Em… em không vào đâu.”
“Sao lại không vào?” Ánh mắt Cố Thừa Tiêu có chút bất lực: “Mẹ anh không đa nghi như vậy đâu, em cứ vào xem Tiểu Mục đi, thằng bé lúc này hẳn là rất muốn gặp em.”
Hứa Tâm Duyệt mím môi suy nghĩ một lúc, cũng không lo nghĩ nhiều nữa, cô thực sự rất lo lắng cho cậu nhóc. Cô gật đầu, theo Có Thừa Tiêu xuống xe, đi vào trong phòng khách. Vừa bước vào phòng khách, cô đã nhìn thấy cậu nhóc đang ngồi trên ghế sô pha, trên trán dán miếng dán hạ sốt, hai gò má nhỏ đỏ bừng.
“Sao lại đột ngột sốt cao như vậy?” Cố Thừa Tiêu hỏi bác sĩ bên cạnh.
“Tiểu thiếu gia chắc chỉ là đang ở tuổi phát triển cơ thể nên sốt thôi, chúng tôi vẫn đang quan sát.” Bác sĩ thận trọng nói.
“Áy, Tâm Duyệt, cháu cũng đến à, sao cháu lại đi chung với Thừa Tiêu vậy?” Cố phu nhân ngạc nhiên hỏi, không ngờ con trai bà lại đưa cô về đây.
“Dạ, chào dì, trùng hợp thôi ạ. Cháu đang đứng bắt xe bên đường, không ngờ gặp được Cố tiên sinh tốt bụng cho cháu đi nhờ xe. Nghe nói Tiểu Mục bị ốm nên cháu liền sang thăm cậu bé.”
“Chị Tâm Duyệt, chị đến thăm em, em rất vui.” Cậu nhóc vươn tay ra, Hứa Tâm Duyệt lập tức nắm lấy tay cậu, ngồi xuống bên cạnh cậu bé: “Em có không thoải mái ở đâu không?
“Dạ không, chị Tâm Duyệt, chị ở lại đây với em được không?” Cậu nhóc đáng thương nói.
“Chị… chị đương nhiên là có thể ở lại với em.” Hứa Tâm Duyệt đau lòng nhìn cậu nhóc.
“Tâm Duyệt, con ở lại ăn tối đi rồi hẳn về.” Cố phu nhân cũng hy vọng cô có thể ở lại. Bà nhìn thấy con trai mình đang nhìn Hứa Tâm Duyệt chăm chú, ánh mắt ấy tràn ngập dự dịu dàng, bà thực sự chưa từng thấy anh nhìn ai như vậy trước đây.
Con trai bà từ trước đến nay chưa bao giờ dùng ánh mắt này nhìn một người phụ nữ nào khác! Ngay cả Hứa An An cũng không được đối đãi như vậy, lẽ nào con trai bà thích Tâm Duyệt sao?
Có Thừa Tiêu ngồi xổm xuống, sờ nhẹ lên trán con trai.
Con sốt đã suy giảm thành, chỉ còn sốt nhẹ, trái tim anh lúc này cũng được buông xuống. Anh nhìn sang Hứa Tâm Duyệt, ánh mắt Hứa Tâm Duyệt lại đang đặt trên ngườ cậu bé, ánh mắt đầy sự quan tâm từ tận đáy lòng, như thể cô chính là mẹ ruột của cậu bé vậy.
Ngay cả Hứa An An cũng không thể có bộ dạng này.
Hứa Tâm Duyệt cùng cậu nhóc ngồi chơi lego cho đỡ trán.
Buổi trưa, cô ở lại nhà họ Cố ăn cơm, buồi chiều cậu nhóc muốn đi sang công viên gần đó chơi, cô và Cố Thừa Tiêu cùng nhau dắt cậu nhóc ra ngoài đi dạo.
Nhìn thấy cậu nhóc đang chạy nhảy tung tăng trước mặt, tâm trạng Hứa Tâm Duyệt không hiểu sao lại cảm thấy rất tốt, đột nhiên cô vô tình đụng phải người đàn ông bên cạnh, cô không khỏi xấu hổ khẽ cúi đầu.
Có Thừa Tiêu nhìn cô chăm chú, ánh mắt của anh nóng rực, trải qua ba ngày vừa rồi cùng cô, anh càng mê đắm cô mãnh liệt hơn, chưa từng có người phụ nữ nào lại hấp dẫn được anh đến thé.
Ánh mắt anh bắt giác rơi vào bụng dưới của cô, tuy rằng vùng bụng dứoi của cô rất bằng phẳng, gần như không nhìn ra là có sẹo. Nhưng trong đêm tối, cho dù cô vô thức lấy tay che lại máy lần, nhưng nhờ có ánh trăng anh vẫn có thể nhìn rõ được.
Vậy nên, đây chính là lý do tại sao suốt ba ngày mỗi lần bọn họ “yêu” cô đều bảo anh phải tắt đèn sao?
Nhưng cho dù vết sẹo này từ đâu mà có, anh cũng không muốn tìm tìm hiểu rõ, bởi vì chỉ mỗi việc theo đuổi cô, làm sao cho cô đồng ý anh thồi cũng đã tốn hết bao nhiêu tâm tư rồi. Anh không hề để tâm đến quá khứ của cô thế nào.
Hứa Tâm Duyệt ở lại nhà Gu ăn tối và cơn sốt của anh chàng nhỏ đã giảm bớt, và cô cảm thấy nhẹ nhõm khi có bác sĩ đồng hành trong suốt quá trình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.