Tổng Tài, Anh Nhận Nhầm Người Rồi
Chương 319
Nguyệt Hạ
25/11/2022
Dưới ánh đèn mờ trong xe, dáng người thon gọn của người đàn ông ngồi ở đó, khí chất rất mạnh mẽ.
Đường Tư Vũ nghiêng người sang nhìn anh, nhẹ nhàng trách móc: “Đã bảo anh đừng đến rồi mà.”
“Đến cũng đến rồi, có phải là nên thưởng cho tôi cái gì đó không?”
“Hửm?”
Đường Tư Vũ chớp chớp mắt, chưa hiểu gì thì ngón tay thon dài của anh đã đưa qua ôm vai cô rồi.
Cơ thể của Đường Tư Vũ bị anh ôm sát vào người, cô giương mắt lên nhìn.
Người đàn ông dùng tay còn lại giữ lấy gáy cô. Cô nhìn lên, còn người đàn ông thì nghiêng người xuống.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ánh sáng rất mờ, nhưng ánh mắt đầy sự nhẫn nhịn và khắc chế của anh thì cô vẫn nhìn rất rõ.
Cô không nhịn được nuốt nước bọt, cắn môi dưới.
Động tác này của cô khiến ánh mắt của cô nghiêm trọng hơn, nguy hiểm hơn.
“Tôi muốn được thưởng.”
Người đàn ông thở dốc. Một giây sau đó, anh chặn môi cô lại một cách rất nóng bỏng.
Phần thưởng mà anh cần đó.
Đường Tư Vũ trợn to mắt, cô đồng ý cho anh phần thưởng lúc nào vậy?
Sau đó, trên đôi môi ấy là hơi thở rất sảng khoái của người đàn ông, điều này khiến đầu óc của Đường Tư Vũ chỉ còn một mảng trống không.
Còn chưa xác nhận quan hệ với anh, vậy mà đã bị anh “chiếm tiện ích” không ít rồi. . Truyện Mạt Thế
Đường Tư Vũ thấy mình rất oan, nhưng lại phải nhận cái mà anh cho là phần thưởng một cách ảo não. Trong xe yên tính quá, nụ hôn này làm bầu không khí trở nên kỳ lạ hơn rất nhiều.
Xung quanh đều bị bao vây bởi màn đêm, điều này cũng khiến người khác bỏ sự đề phòng xuống, trở nên điên cuồng hơn.
Nụ hôn này như không có giới hạn vậy.
Lông mi của Đường Tư Vũ run lên, cả người mềm nhữn ra. Chỉ là, hôn xong, người đàn ông đột nhiên thở mạnh rồi bỏ CÔ ra.
Hình Liệt Hàn khó chịu, tay chống lên vô lăng, tay còn lại vẫn ôm cô. Trong đôi mắt ấy là dục vọng không dập nổi. Chỉ cần anh hôn một cái nữa thì cả người anh sẽ nôn ra mất Chương 203: Cùng Đi Bộ
Đường Tư Vũ thực sự rất lo lắng, cha có ý muốn lập di chúc liệu có phải là ông giấu cô điều gì về sức khỏe không?
“Cha chỉ nói để đề phòng chút thôi, công ty này có một nửa là của con, sau này con muốn xử lý cổ phần của con thế nào thì cứ tự làm thôi, dù sao sau này công ty cũng sẽ là củlcl9404009/50)5) Đường Tư Vũ nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng ạ.
Đi ra từ phòng của cha, Đường Tư Vũ vẫn chưa có dự định gì cho tương lai. Trong thế giới của cô, con trai luôn là quan trọng nhất, cô không có hứng thú gì với quyền lực và tiền bạc.
Muộn hơn một chút là thời gian dùng bữa tối, Khưu Lâm về. Bà ta vừa vào cửa thì thấy chồng và Đường Tư Vũ vừa ăn vừa nói chuyện gì đó, chắc là nói đến chuyện gì buồn cười, làm Đường Hùng cười rất Vui vẻ.
Điều này làm Khưu Lâm thấy hơi chán ghét, Đường Tư Vũ nói là chăm sóc cha nhưng thực ra cũng chỉ muốn để chồng bà nhớ đến thôi.
“Tiểu Lâm, về rồi à? Ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa, tôi đi tắm rồi ăn, hai người cứ ăn trước đi.”
Khưu Lâm nói xong, thay giày rồi đi lên tầng.
Khưu Lâm vừa vào phòng thì sắc mặt đã rất khó coi, gọi điện cho Đường Y Y. Bà nghe thấy tiếng ồn ào ở đầu kia điện thoại, tức giận nói: “Y Y, lúc này con còn chạy ra ngoài chơi gì nữa?”
“Mẹ, con ra ngoài chơi một chút, sẽ về sớm thôi.”
Ở đầu bên kia Đường Y Y nũng nịu nói.
“Con không biết Đường Tư Vũ làm cha con vui đến mức nào à? Mau về đây.”
Khưu Lâm gọi điện xong, thấy ảo não vô cùng, vung tay ra đẩy. Hai quyển sách để trên bàn bị đây rơi xuống đắt.
Xem ra Khưu Lâm rất tức giận, lập tức đá cuốn sách ra xa thêm chút nữa. Một tờ giấy rơi từ trong cuốn sách ra.
Khưu Lâm kinh ngạc, bà cúi người xuống nhặt tờ giấy, vốn bà tưởng chỉ là tớ giấy vớ vẫn nhưng đến lúc bà ta nhìn kĩ thì trợn tròn mắt ra, đây là bản di chúc, nhìn chữ thì có vẻ là của chồng bà.
Khưu Lâm che miệng, cẩn thận chạy ra đóng cửa phòng lại, khóa trong. Sau đó bà mới ngồi lên sô pha đọc thật kĩ bản di chúc đó.
Đường Tư Vũ nghiêng người sang nhìn anh, nhẹ nhàng trách móc: “Đã bảo anh đừng đến rồi mà.”
“Đến cũng đến rồi, có phải là nên thưởng cho tôi cái gì đó không?”
“Hửm?”
Đường Tư Vũ chớp chớp mắt, chưa hiểu gì thì ngón tay thon dài của anh đã đưa qua ôm vai cô rồi.
Cơ thể của Đường Tư Vũ bị anh ôm sát vào người, cô giương mắt lên nhìn.
Người đàn ông dùng tay còn lại giữ lấy gáy cô. Cô nhìn lên, còn người đàn ông thì nghiêng người xuống.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ánh sáng rất mờ, nhưng ánh mắt đầy sự nhẫn nhịn và khắc chế của anh thì cô vẫn nhìn rất rõ.
Cô không nhịn được nuốt nước bọt, cắn môi dưới.
Động tác này của cô khiến ánh mắt của cô nghiêm trọng hơn, nguy hiểm hơn.
“Tôi muốn được thưởng.”
Người đàn ông thở dốc. Một giây sau đó, anh chặn môi cô lại một cách rất nóng bỏng.
Phần thưởng mà anh cần đó.
Đường Tư Vũ trợn to mắt, cô đồng ý cho anh phần thưởng lúc nào vậy?
Sau đó, trên đôi môi ấy là hơi thở rất sảng khoái của người đàn ông, điều này khiến đầu óc của Đường Tư Vũ chỉ còn một mảng trống không.
Còn chưa xác nhận quan hệ với anh, vậy mà đã bị anh “chiếm tiện ích” không ít rồi. . Truyện Mạt Thế
Đường Tư Vũ thấy mình rất oan, nhưng lại phải nhận cái mà anh cho là phần thưởng một cách ảo não. Trong xe yên tính quá, nụ hôn này làm bầu không khí trở nên kỳ lạ hơn rất nhiều.
Xung quanh đều bị bao vây bởi màn đêm, điều này cũng khiến người khác bỏ sự đề phòng xuống, trở nên điên cuồng hơn.
Nụ hôn này như không có giới hạn vậy.
Lông mi của Đường Tư Vũ run lên, cả người mềm nhữn ra. Chỉ là, hôn xong, người đàn ông đột nhiên thở mạnh rồi bỏ CÔ ra.
Hình Liệt Hàn khó chịu, tay chống lên vô lăng, tay còn lại vẫn ôm cô. Trong đôi mắt ấy là dục vọng không dập nổi. Chỉ cần anh hôn một cái nữa thì cả người anh sẽ nôn ra mất Chương 203: Cùng Đi Bộ
Đường Tư Vũ thực sự rất lo lắng, cha có ý muốn lập di chúc liệu có phải là ông giấu cô điều gì về sức khỏe không?
“Cha chỉ nói để đề phòng chút thôi, công ty này có một nửa là của con, sau này con muốn xử lý cổ phần của con thế nào thì cứ tự làm thôi, dù sao sau này công ty cũng sẽ là củlcl9404009/50)5) Đường Tư Vũ nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng ạ.
Đi ra từ phòng của cha, Đường Tư Vũ vẫn chưa có dự định gì cho tương lai. Trong thế giới của cô, con trai luôn là quan trọng nhất, cô không có hứng thú gì với quyền lực và tiền bạc.
Muộn hơn một chút là thời gian dùng bữa tối, Khưu Lâm về. Bà ta vừa vào cửa thì thấy chồng và Đường Tư Vũ vừa ăn vừa nói chuyện gì đó, chắc là nói đến chuyện gì buồn cười, làm Đường Hùng cười rất Vui vẻ.
Điều này làm Khưu Lâm thấy hơi chán ghét, Đường Tư Vũ nói là chăm sóc cha nhưng thực ra cũng chỉ muốn để chồng bà nhớ đến thôi.
“Tiểu Lâm, về rồi à? Ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa, tôi đi tắm rồi ăn, hai người cứ ăn trước đi.”
Khưu Lâm nói xong, thay giày rồi đi lên tầng.
Khưu Lâm vừa vào phòng thì sắc mặt đã rất khó coi, gọi điện cho Đường Y Y. Bà nghe thấy tiếng ồn ào ở đầu kia điện thoại, tức giận nói: “Y Y, lúc này con còn chạy ra ngoài chơi gì nữa?”
“Mẹ, con ra ngoài chơi một chút, sẽ về sớm thôi.”
Ở đầu bên kia Đường Y Y nũng nịu nói.
“Con không biết Đường Tư Vũ làm cha con vui đến mức nào à? Mau về đây.”
Khưu Lâm gọi điện xong, thấy ảo não vô cùng, vung tay ra đẩy. Hai quyển sách để trên bàn bị đây rơi xuống đắt.
Xem ra Khưu Lâm rất tức giận, lập tức đá cuốn sách ra xa thêm chút nữa. Một tờ giấy rơi từ trong cuốn sách ra.
Khưu Lâm kinh ngạc, bà cúi người xuống nhặt tờ giấy, vốn bà tưởng chỉ là tớ giấy vớ vẫn nhưng đến lúc bà ta nhìn kĩ thì trợn tròn mắt ra, đây là bản di chúc, nhìn chữ thì có vẻ là của chồng bà.
Khưu Lâm che miệng, cẩn thận chạy ra đóng cửa phòng lại, khóa trong. Sau đó bà mới ngồi lên sô pha đọc thật kĩ bản di chúc đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.