Tổng Tài, Anh Nhận Nhầm Người Rồi
Chương 460
Nguyệt Hạ
25/11/2022
Đối diện với ánh mắt của bà Lý, Ôn Lệ Thâm mỉm cười một cách tự nhiên, để bà nhìn từ trên xuống dưới.
Khi bà Lý nghe lời khẳng định này, bà không khỏi đánh giá Ôn Lệ Thâm, bà cũng đã gặp qua rất nhiều nam thanh niên, nhưng bà chưa bao giờ gặp được một người đàn ông nào đẹp hơn người trước mặt.
Tuy nhiên, nghĩ đến việc con gái bà làm trong làng giải trí, bạn bè bên cạnh ai chẳng là trai xinh gái đẹp. Bà còn đang nghĩ, người thanh niên này đã đóng bộ phim truyền hình nào? Tại sao bà không thấy cậu trên T?
vĐối diện với ánh mắt của bà Lý, Ôn Lệ Thâm mỉm cười một cách tự nhiên, để bà nhìn từ trên xuống dưới.
Bà Lý càng nhìn càng cảm thấy người thanh niên này thật tuần tú, xứng đôi vừa lứa với con gái bà.
“Lệ Thâm à! Có phải cậu giống Hi Hi, đều là nghệ sĩ không?” Bà Lý tò mò hỏi.
Ôn Lệ Thâm nghĩ đến thân phận của anh, anh lắc đầu: “Không, cháu là dân kinh doanh ạ.”
“ÒI Tôi cứ tưởng rằng cậu đóng cùng phim với Hi Hi. Dù gì thì cậu cũng khá đẹp trai đấy!”
Bà Lý cảm thấy rất vừa mắt.
Ôn Lệ Thâm bật cười, anh cảm thấy rất hài lòng khi nhận được lời khen ngợi như vậy của mẹ vợ tương lai.
Bà Lý nhìn cậu, nghĩ chắc cậu còn chưa ăn sáng, cũng may bà đã mua nhiều một chút, bà nói với anh: “Lệ Thâm, cô dọn bữa sáng ở đây rồi. Cháu mau ăn một chút đi. Đừng đề bụng đói.”
“Cám ơn bác gái.” Ôn Lệ Thâm không khách khí, ngồi ở trên sô pha chuẩn bị ăn sáng.
Tô Hi vừa ngủ dậy, đang mơ mơ màng màng, nhìn thấy bố trí ở phòng khách, cô mới nhớ ra Ôn Lệ Thâm đang ở nhà mình, cô lập tức bừng tỉnh, nhìn thời gian, đã chín giò, cô lập tức nghĩ có phải anh đã rời đi rồi không.
Tô Hi thản nhiên khoác một chiếc áo choàng bên ngoài bộ đồ ngủ rồi vội lao ra ngoài xác định cho chắc chắn, song, vừa mở cửa ra đã nghe thấy tiếng động trong phòng khách.
Cô không khỏi sửng sốt, anh còn chưa rời đi sao?
Tô Hi nhanh chóng xoay người khỏi hành lang, tưởng rằng Ôn Lệ Thâm vẫn còn ở trong đại sảnh, cô thất thần bước ra ngoài, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra phía đại sảnh.
Cái nhìn này trực tiếp làm cô chết lặng người, trên ghế sô pha trong đại sảnh, Ôn Lệ Thâm đang ăn một cái bánh quấy, còn ngồi bên cạnh anh, rõ ràng là mẹ cô.
“Mẹ…” Đầu óc của Tô Hi như muốn nỗ tung, mẹ đến khi nào vậy?
“Mẹ chỉ vừa mới tới thôi.” Bà Lý đáp, vừa nhìn thấy con gái mình chỉ mặc áo choàng với bộ đồ ngủ bên trong, bà lập tức đỏ mặt: “Còn không thay quần áo mà đã đi ra đây rồi, ra cái thể thống gì nữa?”
Tô Hi vội vàng vòng tay quấn áo lại, sau đó quay đầu lao thẳng về phòng, mặc chiếc áo phông dài vào bằng tốc độ nhanh nhất, mặt cô đỏ bừng, trời ạ! Là Ôn Lệ Thâm mở cửa cho mẹ sao?
Trong trường hợp đó, mẹ đã hiểu lầm điều gì rồi? Hiểu lầm rằng cô ngủ với Ôn Lệ Thâm?
Ôi trời! Không! Cô vẫn còn trong sạch mài Tô Hi rửa mặt bằng nước lạnh, buộc tóc cao lên, vừa đánh răng vừa cảm thấy đau khổ.
Khi Tô Hi quay trở lại đại sảnh, cô suýt chút nữa đã cười nhạo Ôn Lệ Thâm khi anh đang ăn bánh quầy, người đàn ông này rất kén chọn đồ ăn,vậy mà đã thay đổi từ khi nào vậy?
“Mẹ, sao mẹ đến mà không gọi trước cho con?” Tô Hi cầm một lọ sữa chua mẹ mang đến, chọc ống vào rồi bắt đầu uống.
Bà Lý nhìn cô, tức giận nói: “Mỗi ngày con đều ngủ muộn như vậy, buổi sáng có dậy nổi không? Mẹ đã gọi điện cho Annie, nó nói con đang ở nhà nên mẹ mới đến đây.”
Trong khi nhìn Tô Hi với ánh mắt trách móc, thì khi nhìn Ôn Lệ Thâm, trong mắt bà Lý lại ánh lên niềm vui: “Lệ Thâm, cháu ăn trước đi. Nếu không đủ, cô sẽ nấu cho Tô Hi.”
“Không cần đâu ạ, bác gái, cháu no rồi!”
Ôn Lệ Thâm lắc đầu cười, đứng dậy cầm ly của Tô Hi đi lấy nước.
Khuôn mặt xinh xắn của Tô Hi ửng hồng, không thể giải thích được, trước mặt mẹ cô, thân với một người đàn ông như vậy, cô rõ ràng không thoải mái.
Bà Lý cũng nhận ra mình ở đây không tiện, bà đứng dậy nói: “Mẹ có việc phải đi rồi, con xem khi nào về nhà ăn tối nhé!”
Sau khi nói xong, bà Lý lại nói với Lệ Thâm: “Lệ Thâm! Khi nào rảnh thì cùng Hi Hi về nhà cô ăn cơm, gặp cả bác trai nữa.
Ôn Lệ Thâm cười nói: “Vâng ạ! Cháu cũng rất muốn gặp bác trai ạ.”
Tô Hi khẽ trừng mắt, mẹ cô hiểu lầm rồi sao? Bằng không, tại sao bà lại nhiệt tình với Ôn Lệ Thâm như vậy?
“Mẹ đi cẩn thận nhé, chú Lý có đợi mẹ không?”
“Có, xe ở dưới lầu rồi!”
Khi bà Lý nghe lời khẳng định này, bà không khỏi đánh giá Ôn Lệ Thâm, bà cũng đã gặp qua rất nhiều nam thanh niên, nhưng bà chưa bao giờ gặp được một người đàn ông nào đẹp hơn người trước mặt.
Tuy nhiên, nghĩ đến việc con gái bà làm trong làng giải trí, bạn bè bên cạnh ai chẳng là trai xinh gái đẹp. Bà còn đang nghĩ, người thanh niên này đã đóng bộ phim truyền hình nào? Tại sao bà không thấy cậu trên T?
vĐối diện với ánh mắt của bà Lý, Ôn Lệ Thâm mỉm cười một cách tự nhiên, để bà nhìn từ trên xuống dưới.
Bà Lý càng nhìn càng cảm thấy người thanh niên này thật tuần tú, xứng đôi vừa lứa với con gái bà.
“Lệ Thâm à! Có phải cậu giống Hi Hi, đều là nghệ sĩ không?” Bà Lý tò mò hỏi.
Ôn Lệ Thâm nghĩ đến thân phận của anh, anh lắc đầu: “Không, cháu là dân kinh doanh ạ.”
“ÒI Tôi cứ tưởng rằng cậu đóng cùng phim với Hi Hi. Dù gì thì cậu cũng khá đẹp trai đấy!”
Bà Lý cảm thấy rất vừa mắt.
Ôn Lệ Thâm bật cười, anh cảm thấy rất hài lòng khi nhận được lời khen ngợi như vậy của mẹ vợ tương lai.
Bà Lý nhìn cậu, nghĩ chắc cậu còn chưa ăn sáng, cũng may bà đã mua nhiều một chút, bà nói với anh: “Lệ Thâm, cô dọn bữa sáng ở đây rồi. Cháu mau ăn một chút đi. Đừng đề bụng đói.”
“Cám ơn bác gái.” Ôn Lệ Thâm không khách khí, ngồi ở trên sô pha chuẩn bị ăn sáng.
Tô Hi vừa ngủ dậy, đang mơ mơ màng màng, nhìn thấy bố trí ở phòng khách, cô mới nhớ ra Ôn Lệ Thâm đang ở nhà mình, cô lập tức bừng tỉnh, nhìn thời gian, đã chín giò, cô lập tức nghĩ có phải anh đã rời đi rồi không.
Tô Hi thản nhiên khoác một chiếc áo choàng bên ngoài bộ đồ ngủ rồi vội lao ra ngoài xác định cho chắc chắn, song, vừa mở cửa ra đã nghe thấy tiếng động trong phòng khách.
Cô không khỏi sửng sốt, anh còn chưa rời đi sao?
Tô Hi nhanh chóng xoay người khỏi hành lang, tưởng rằng Ôn Lệ Thâm vẫn còn ở trong đại sảnh, cô thất thần bước ra ngoài, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra phía đại sảnh.
Cái nhìn này trực tiếp làm cô chết lặng người, trên ghế sô pha trong đại sảnh, Ôn Lệ Thâm đang ăn một cái bánh quấy, còn ngồi bên cạnh anh, rõ ràng là mẹ cô.
“Mẹ…” Đầu óc của Tô Hi như muốn nỗ tung, mẹ đến khi nào vậy?
“Mẹ chỉ vừa mới tới thôi.” Bà Lý đáp, vừa nhìn thấy con gái mình chỉ mặc áo choàng với bộ đồ ngủ bên trong, bà lập tức đỏ mặt: “Còn không thay quần áo mà đã đi ra đây rồi, ra cái thể thống gì nữa?”
Tô Hi vội vàng vòng tay quấn áo lại, sau đó quay đầu lao thẳng về phòng, mặc chiếc áo phông dài vào bằng tốc độ nhanh nhất, mặt cô đỏ bừng, trời ạ! Là Ôn Lệ Thâm mở cửa cho mẹ sao?
Trong trường hợp đó, mẹ đã hiểu lầm điều gì rồi? Hiểu lầm rằng cô ngủ với Ôn Lệ Thâm?
Ôi trời! Không! Cô vẫn còn trong sạch mài Tô Hi rửa mặt bằng nước lạnh, buộc tóc cao lên, vừa đánh răng vừa cảm thấy đau khổ.
Khi Tô Hi quay trở lại đại sảnh, cô suýt chút nữa đã cười nhạo Ôn Lệ Thâm khi anh đang ăn bánh quầy, người đàn ông này rất kén chọn đồ ăn,vậy mà đã thay đổi từ khi nào vậy?
“Mẹ, sao mẹ đến mà không gọi trước cho con?” Tô Hi cầm một lọ sữa chua mẹ mang đến, chọc ống vào rồi bắt đầu uống.
Bà Lý nhìn cô, tức giận nói: “Mỗi ngày con đều ngủ muộn như vậy, buổi sáng có dậy nổi không? Mẹ đã gọi điện cho Annie, nó nói con đang ở nhà nên mẹ mới đến đây.”
Trong khi nhìn Tô Hi với ánh mắt trách móc, thì khi nhìn Ôn Lệ Thâm, trong mắt bà Lý lại ánh lên niềm vui: “Lệ Thâm, cháu ăn trước đi. Nếu không đủ, cô sẽ nấu cho Tô Hi.”
“Không cần đâu ạ, bác gái, cháu no rồi!”
Ôn Lệ Thâm lắc đầu cười, đứng dậy cầm ly của Tô Hi đi lấy nước.
Khuôn mặt xinh xắn của Tô Hi ửng hồng, không thể giải thích được, trước mặt mẹ cô, thân với một người đàn ông như vậy, cô rõ ràng không thoải mái.
Bà Lý cũng nhận ra mình ở đây không tiện, bà đứng dậy nói: “Mẹ có việc phải đi rồi, con xem khi nào về nhà ăn tối nhé!”
Sau khi nói xong, bà Lý lại nói với Lệ Thâm: “Lệ Thâm! Khi nào rảnh thì cùng Hi Hi về nhà cô ăn cơm, gặp cả bác trai nữa.
Ôn Lệ Thâm cười nói: “Vâng ạ! Cháu cũng rất muốn gặp bác trai ạ.”
Tô Hi khẽ trừng mắt, mẹ cô hiểu lầm rồi sao? Bằng không, tại sao bà lại nhiệt tình với Ôn Lệ Thâm như vậy?
“Mẹ đi cẩn thận nhé, chú Lý có đợi mẹ không?”
“Có, xe ở dưới lầu rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.