Tổng Tài, Anh Nhận Nhầm Người Rồi
Chương 685
Nguyệt Hạ
25/11/2022
Sắc mặt Hình Nhất Nặc khá khó coi. Cô có chút không cam tâm mà trả lời một câu: “Không thể nào.”
“Nhất Nặc, cậu tức giận gì chứ?”
“Mình đâu có.”
Hình Nhất Nặc nói xong thì có chút chột dạ mà tắt nhóm chat.
Cô chạy đi tắm rồi mặc một bộ đồ ngủ rồi lên giường. Vừa chuẩn bị lấy điện thoại xem nhật ký nói chuyện thì ipad bên cạnh truyền tới tiếng báo có cuộc gọi video. Cô nhìn một cái người gọi tới, tim liền đập nhanh lên mấy phần.
Là Ôn Lương Diệu gọi tới. Vì có hai ngày nghỉ cuối tuần nên cô đã hai ngày không thấy anh rồi.
Cô vươn tay nhắn nút nhận cuộc gọi. Đầu bên kia truyền tới tiếng lật sách. Một khuôn mặt tuần tú trắng trẻo liền xuất hiện dưới ánh đèn bàn. Ôn Lương Diệu giống như không nhìn thấy cuộc gọi đã kết nói, vươn tay viết gì đó lên sách giáo án của anh.
Lúc này Hình Nhất Nặc thật sự rất bội phục người đàn ông này. Rõ ràng không phải là người tốt nghiệp ngành giáo viên nhưng anh lại có thể dễ dàng ứng đối với bài học của mình. Nói làm giáo viên thì thật sự đã làm, hơn nữa còn dạy rất giỏi.
Ôn Lương Diệu ký chữ xong thì ngắng đầu nhìn vào ống kính. Nhìn thấy cô gái đang nhìn mình, anh ngắn ra mấy giây, cong môi cười: “Sao? Về rồi cũng không báo trước cho anh một tiếng?”
“Em quên mắt, vì sau đó vẫn luôn đi chơi ở ngoài, mỗi ngày đều chơi rất mệt, về đến khách sạn liền ngủ.”
Hình Nhất Nặc bĩu môi, cùng lúc lại có chút bức bối: “Dù sao hai ngày nghỉ em cũng không thể làm phiền anh yêu đương.”
Ôn Lương Diệu chau mày, có chút buồn cười mà nhìn cô: “Em lại nói bậy bạ gì đó?”
“Chẳng lẽ không phải sao? Tin tức anh và cô Đường yêu nhau, toàn trường đều biết rồi.”
Cô phồng má, vẻ mặt sớm đã nhìn thấu tất cả.
Ôn Lương Diệu nhìn cô mấy giây, nheo mắt cười một cái: “Không có chuyện này.”
Nói xong người dựa ra sau một cái, nhắc ly trà lên uống.
“Em mới không tin, có người nói sáng nay nhìn thấy cô Đường ngồi xe của anh đến trường. Hai người… hai người không phải là ở chung với nhau rồi chứ?”
Hình Nhất Nặc đem chuyện nhìn thấy trong nhóm chat ra mà đích thân trách hỏi anh.
Ôn Lương Diệu ở đối diện bị sặc nước, khuôn mặt anh tuấn có chút khó chịu, vội lấy một tờ giấy lau môi, mắt lại nhìn qua, âm thanh trầm đi mấy phần: “Ai nói?”
Hình Nhất Nặc đã nhận định tất cả đều là thật rồi. Cô sát lại mà trừng anh: “Nghe nói thôi, có phải là thật không?”
Cú sặc nước của Ôn Lương Diệu hơi dịu xuống, anh vô cùng chắc chắn mà trả lời cô: “Không phải! Lúc sáng xe của cô Đường không lên ga, gọi cho anh, đúng lúc anh ở đường gần nhà cô ấy liền thuận đường mà chở cô ấy tới trường. Bọn anh ngoài tình đồng nghiệp thì không có quan hệ gì khác.”
Ôn Lương Diệu cũng không biết tại sao lại phải giải thích nhiều như vậy với một cô bé.
Hình Nhất Nặc nheo đôi mắt to, con người đen nhánh liếc trái phải, vì để kiểm chứng, khuôn mặt nhỏ liền chiếm lấy cả màn hình: “Thật sao?”
Cho dù cả khuôn mặt dán lên màn hình nhưng mỗi một ngũ quan đều tỉnh xảo không có góc chết. Làn da non nớt trắng ngần như tuyết, không có khuyết điểm nào, ánh mắt mang vẻ ngây thơ đáng yêu.
Mắt Ôn Lương Diệu nheo lại, người lại hơi dựa về sau, giống như đang trốn khỏi khuôn mặt nhỏ của cô vậy.
“Anh không cần phải lừa em.”
Ôn Lương Diệu nghiêm túc trả lời.
Khóe miệng Hình Nhất Nặc không giấu được ý cười. Cô ngồi trở lại, nghĩ tới điều gì đó, cô nhanh chóng bước xuống giường: “Anh đợi đấy, em mua quà cho anh rồi, em lấy cho anh xem, ngày mai tặng cho anh.”
Một lúc sau, cô đến trước video, trên tay cầm một cây bút máy rất tinh xảo, cô lắc lắc trước màn hình: “Đây này, cái này tặng cho anh, em đã chọn rất kỹ đó. Sau này anh có thể dùng cây bút máy này ký tên.
Ôn Lương Diệu quan sát cây bút máy, gật đầu: “Được! Sau này sẽ dùng nó.”
“Ừ ừ!”
Hình Nhất Nặc ngay lập tức có một loại cảm giác thành tựu.
“Đi ngủ sớm một chút, sáng sớm ngày mai còn phải đi học. Em còn rất nhiều bài tập, anh lại dạy kèm cho eml”
Hình Nhất Nặc gật đầu, người đàn ông toàn năng này có thể dạy kèm cô tất cả các môn học, bao gồm ngữ văn, toán số, tiếng Anh, vật lý, còn cả lịch sử… Trong biệt thự lưng chừng núi, khoảng mười giờ, Tô Hi ngồi ở ban công phòng ngủ chính để hóng gió. Cô cũng không buồn ngủ chút nào, có lẽ mỗi ngày đều quá thoải mái, không có mệt mỏi, trong lòng trừ bỏ ăn uống chơi đùa thì chính là không còn gì có thể làm. Cho nên, đến buổi tối cô càng có tỉnh thần.
“Nhất Nặc, cậu tức giận gì chứ?”
“Mình đâu có.”
Hình Nhất Nặc nói xong thì có chút chột dạ mà tắt nhóm chat.
Cô chạy đi tắm rồi mặc một bộ đồ ngủ rồi lên giường. Vừa chuẩn bị lấy điện thoại xem nhật ký nói chuyện thì ipad bên cạnh truyền tới tiếng báo có cuộc gọi video. Cô nhìn một cái người gọi tới, tim liền đập nhanh lên mấy phần.
Là Ôn Lương Diệu gọi tới. Vì có hai ngày nghỉ cuối tuần nên cô đã hai ngày không thấy anh rồi.
Cô vươn tay nhắn nút nhận cuộc gọi. Đầu bên kia truyền tới tiếng lật sách. Một khuôn mặt tuần tú trắng trẻo liền xuất hiện dưới ánh đèn bàn. Ôn Lương Diệu giống như không nhìn thấy cuộc gọi đã kết nói, vươn tay viết gì đó lên sách giáo án của anh.
Lúc này Hình Nhất Nặc thật sự rất bội phục người đàn ông này. Rõ ràng không phải là người tốt nghiệp ngành giáo viên nhưng anh lại có thể dễ dàng ứng đối với bài học của mình. Nói làm giáo viên thì thật sự đã làm, hơn nữa còn dạy rất giỏi.
Ôn Lương Diệu ký chữ xong thì ngắng đầu nhìn vào ống kính. Nhìn thấy cô gái đang nhìn mình, anh ngắn ra mấy giây, cong môi cười: “Sao? Về rồi cũng không báo trước cho anh một tiếng?”
“Em quên mắt, vì sau đó vẫn luôn đi chơi ở ngoài, mỗi ngày đều chơi rất mệt, về đến khách sạn liền ngủ.”
Hình Nhất Nặc bĩu môi, cùng lúc lại có chút bức bối: “Dù sao hai ngày nghỉ em cũng không thể làm phiền anh yêu đương.”
Ôn Lương Diệu chau mày, có chút buồn cười mà nhìn cô: “Em lại nói bậy bạ gì đó?”
“Chẳng lẽ không phải sao? Tin tức anh và cô Đường yêu nhau, toàn trường đều biết rồi.”
Cô phồng má, vẻ mặt sớm đã nhìn thấu tất cả.
Ôn Lương Diệu nhìn cô mấy giây, nheo mắt cười một cái: “Không có chuyện này.”
Nói xong người dựa ra sau một cái, nhắc ly trà lên uống.
“Em mới không tin, có người nói sáng nay nhìn thấy cô Đường ngồi xe của anh đến trường. Hai người… hai người không phải là ở chung với nhau rồi chứ?”
Hình Nhất Nặc đem chuyện nhìn thấy trong nhóm chat ra mà đích thân trách hỏi anh.
Ôn Lương Diệu ở đối diện bị sặc nước, khuôn mặt anh tuấn có chút khó chịu, vội lấy một tờ giấy lau môi, mắt lại nhìn qua, âm thanh trầm đi mấy phần: “Ai nói?”
Hình Nhất Nặc đã nhận định tất cả đều là thật rồi. Cô sát lại mà trừng anh: “Nghe nói thôi, có phải là thật không?”
Cú sặc nước của Ôn Lương Diệu hơi dịu xuống, anh vô cùng chắc chắn mà trả lời cô: “Không phải! Lúc sáng xe của cô Đường không lên ga, gọi cho anh, đúng lúc anh ở đường gần nhà cô ấy liền thuận đường mà chở cô ấy tới trường. Bọn anh ngoài tình đồng nghiệp thì không có quan hệ gì khác.”
Ôn Lương Diệu cũng không biết tại sao lại phải giải thích nhiều như vậy với một cô bé.
Hình Nhất Nặc nheo đôi mắt to, con người đen nhánh liếc trái phải, vì để kiểm chứng, khuôn mặt nhỏ liền chiếm lấy cả màn hình: “Thật sao?”
Cho dù cả khuôn mặt dán lên màn hình nhưng mỗi một ngũ quan đều tỉnh xảo không có góc chết. Làn da non nớt trắng ngần như tuyết, không có khuyết điểm nào, ánh mắt mang vẻ ngây thơ đáng yêu.
Mắt Ôn Lương Diệu nheo lại, người lại hơi dựa về sau, giống như đang trốn khỏi khuôn mặt nhỏ của cô vậy.
“Anh không cần phải lừa em.”
Ôn Lương Diệu nghiêm túc trả lời.
Khóe miệng Hình Nhất Nặc không giấu được ý cười. Cô ngồi trở lại, nghĩ tới điều gì đó, cô nhanh chóng bước xuống giường: “Anh đợi đấy, em mua quà cho anh rồi, em lấy cho anh xem, ngày mai tặng cho anh.”
Một lúc sau, cô đến trước video, trên tay cầm một cây bút máy rất tinh xảo, cô lắc lắc trước màn hình: “Đây này, cái này tặng cho anh, em đã chọn rất kỹ đó. Sau này anh có thể dùng cây bút máy này ký tên.
Ôn Lương Diệu quan sát cây bút máy, gật đầu: “Được! Sau này sẽ dùng nó.”
“Ừ ừ!”
Hình Nhất Nặc ngay lập tức có một loại cảm giác thành tựu.
“Đi ngủ sớm một chút, sáng sớm ngày mai còn phải đi học. Em còn rất nhiều bài tập, anh lại dạy kèm cho eml”
Hình Nhất Nặc gật đầu, người đàn ông toàn năng này có thể dạy kèm cô tất cả các môn học, bao gồm ngữ văn, toán số, tiếng Anh, vật lý, còn cả lịch sử… Trong biệt thự lưng chừng núi, khoảng mười giờ, Tô Hi ngồi ở ban công phòng ngủ chính để hóng gió. Cô cũng không buồn ngủ chút nào, có lẽ mỗi ngày đều quá thoải mái, không có mệt mỏi, trong lòng trừ bỏ ăn uống chơi đùa thì chính là không còn gì có thể làm. Cho nên, đến buổi tối cô càng có tỉnh thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.