Tổng Tài, Anh Nhận Nhầm Người Rồi
Chương 731
Nguyệt Hạ
25/11/2022
Anh cầm trên tay một lọ thuốc, lọ thuốc mà anh đã bôi vào ban ngày.
Hình Nhất Nặc vừa mới tắm xong nên bây giờ cô đang mặc một bộ áo ngủ hai mảnh hình một bộ phim hoạt hình, trên tóc là chiếc băng đô màu hồng dùng để rửa mặt có hai chiếc tai thỏ vô cùng đáng yêu.
Lúc này, trong mắt Ôn Lương Diệu, Hình Nhất Nặc giống như một chú thỏ trắng nhỏ dễ thương.
“Để anh xem vết thương!”
Ôn Lương Diệu trầm giọng nói.
Hình Nhất Nặc ngồi xuống sô pha, cuộn lại chút quần ngủ, để lộ ra vết thương sưng đỏ. Ôn Lương Diệu ngồi chồm hồm trước mặt cô, trước tiên đỗ thuốc vào lòng bàn tay mình, sau đó nhẹ nhàng thoa lên vết thương.
Nhiệt độ có chút nóng bỏng dán lên đầu gối Hình Nhất Nặc khiến trái tim cô đột ngột nhảy lên, cô nhìn vào bàn tay khác biệt, đầy phóng khoáng, lực lượng của người đàn ông trước mặt.
Ánh mặt Ôn Lương Diệu đầy nghiêm túc, lông mi dài che đi đôi mắt, trông vô cùng mê người.
“Anh Lương Diệu, em có thể hỏi anh một chuyện được không?”
Hình Nhất Nặc mạnh dạn lên tiếng.
“Chuyện gì vậy?”
Ôn Lương Diệu ngẩng đầu nhìn cô.
“Lần trước em có hỏi anh rằng anh có thích ai không? Anh trả lời là có, vậy em có thể hỏi một chút, người anh thích là ai được không?”
Hình Nhất Nặc nhìn anh đầy mong đợi, muốn biết câu trả lời nhưng lại có chút sợ hãi khi biết đáp án.
Sau khi Ôn Lương Diệu vặn cái nắp lại, anh đứng dậy nói với cô: “Em đi ngủ sớm một chút!”
Hình Nhất Nặc thấy anh không trả lời câu hỏi của cô, cô không khỏi lo lắng hỏi: “Này, anh có thể trả lời câu hỏi của em thì mới đi được không!”
“Anh không muốn trả lời.”
Ôn Lương Diệu trực tiếp từ chối.
“Tại sao, tại sao anh không nói? Hay là anh không muốn nói cho em biết, vậy quan hệ chúng ta là gì, vì sao anh lại không nói cho em biết?”
Hình Nhất Nặc dây dưa muốn biết câu trả lời.
Ôn Lương Diệu hơi nhướng mi nói: “Về sau em sẽ biết.”
“Tại sao lại là sau này? Anh không thể nói cho em bây giờ được hay sao? Em hứa sẽ không nói lung tung mài” Sau khi nói xong, Hình Nhất Nặc còn giơ bàn tay lên TH”
Ôn Lương Diệu vẫn không muốn trả lời cô, đi về phía cửa.
“Có phải là cô giáo Đường? Hay là chị Từ?”
Hình Nhất Nặc lớn tiếng suy đoán ở sau lưng. Trong mắt cô thì hai người này là có khả năng nhát.
Ôn Lương Diệu vươn tay đặt vào nắm tay cửa, quay đầu nhìn cô gái tỏ mò trên sô pha, anh lắc đầu trả lời: “Đều không phải, em đừng đoán mò nữa, đi ngủ sớm đi.”
Nói xong Ôn Lương Diệu mở cửa đi ra ngoài.
Hình Nhất Nặc không khỏi không cảm thấy xáu hổ, cô phồng má lên, có chút tức giận nói: “Giả vờ thần bí gì chứ!”
Anh không có phép cô đoán nhưng cô không thể ngừng được suy nghĩ của mình, cuối cùng Hình Nhất Nặc cảm thấy có thể Ôn Lương Diệu yêu thầm người con gái là bạn học trước đây của anh?
Chẳng phải trước đây anh đã ở nước ngoài nhiều năm như vậy sao? Nhất định là gặp được cô gái mình thích ở đó mà chưa theo đuổi được.
Hình Nhất Nặc càng nghĩ càng chán nản, càng nghĩ càng mắt ngủ.
Thời gian trôi qua, chớp mắt đã là mười hai giờ, cuối cùng Hình Liệt Hàn cũng giỗ được cậu nhóc ngủ. Đề dỗ cậu nhóc ngủ, trước đó hắn phải lôi kéo cậu nhóc tập thê dục với hắn, khiến cậu nhóc mệt mỏi mới bế lên giường, cậu nhóc vì mệt mà ngủ quên từ lúc nào không hay.
Lúc này, Hình Liệt Hàn mới đóng cửa phòng khách, sau đó quay trở lại phòng ngủ chính mở cửa. Đường Tư Vũ đang đọc sách chờ hắn, lúc này khi nhìn thấy người đàn ông trở lại với vẻ mặt đắc thắng, cô bật cười.
Nhìn thấy cô đang cười nhạo mình, Hình Liệt Hàn không khỏi cảm thấy uy nghiêm của nam nhân bị suy giảm, lập tức ngã trên giường, đè cô xuống dưới chăn bông, xấu xa nói: “Em cười cái gì? Một lúc nữa em cũng không cười nỗi!”
Đường Tư Vũ thật sự không còn khí lực để cười, cuối cùng vẫn là để người đàn ông này vui vẻ.
6 giờ 30 phút sáng, Ôn Lương Diệu mặc một bộ quần áo thể thao, đi xuống tầng chạy bộ.
Con phố này vào ban ngày là một khu chợ náo nhiệt, nhưng sáng sớm thì trở thành một con đường rất yên tĩnh. Ôn Lương Diệu chạy đến một bức tường đầy chìa khóa thì ngừng lại, chậm rãi đi tới tắm biển mà Hình Nhất Nặc đã viết, chữ viết trên đó còn rất mới.
Hình Nhất Nặc vừa mới tắm xong nên bây giờ cô đang mặc một bộ áo ngủ hai mảnh hình một bộ phim hoạt hình, trên tóc là chiếc băng đô màu hồng dùng để rửa mặt có hai chiếc tai thỏ vô cùng đáng yêu.
Lúc này, trong mắt Ôn Lương Diệu, Hình Nhất Nặc giống như một chú thỏ trắng nhỏ dễ thương.
“Để anh xem vết thương!”
Ôn Lương Diệu trầm giọng nói.
Hình Nhất Nặc ngồi xuống sô pha, cuộn lại chút quần ngủ, để lộ ra vết thương sưng đỏ. Ôn Lương Diệu ngồi chồm hồm trước mặt cô, trước tiên đỗ thuốc vào lòng bàn tay mình, sau đó nhẹ nhàng thoa lên vết thương.
Nhiệt độ có chút nóng bỏng dán lên đầu gối Hình Nhất Nặc khiến trái tim cô đột ngột nhảy lên, cô nhìn vào bàn tay khác biệt, đầy phóng khoáng, lực lượng của người đàn ông trước mặt.
Ánh mặt Ôn Lương Diệu đầy nghiêm túc, lông mi dài che đi đôi mắt, trông vô cùng mê người.
“Anh Lương Diệu, em có thể hỏi anh một chuyện được không?”
Hình Nhất Nặc mạnh dạn lên tiếng.
“Chuyện gì vậy?”
Ôn Lương Diệu ngẩng đầu nhìn cô.
“Lần trước em có hỏi anh rằng anh có thích ai không? Anh trả lời là có, vậy em có thể hỏi một chút, người anh thích là ai được không?”
Hình Nhất Nặc nhìn anh đầy mong đợi, muốn biết câu trả lời nhưng lại có chút sợ hãi khi biết đáp án.
Sau khi Ôn Lương Diệu vặn cái nắp lại, anh đứng dậy nói với cô: “Em đi ngủ sớm một chút!”
Hình Nhất Nặc thấy anh không trả lời câu hỏi của cô, cô không khỏi lo lắng hỏi: “Này, anh có thể trả lời câu hỏi của em thì mới đi được không!”
“Anh không muốn trả lời.”
Ôn Lương Diệu trực tiếp từ chối.
“Tại sao, tại sao anh không nói? Hay là anh không muốn nói cho em biết, vậy quan hệ chúng ta là gì, vì sao anh lại không nói cho em biết?”
Hình Nhất Nặc dây dưa muốn biết câu trả lời.
Ôn Lương Diệu hơi nhướng mi nói: “Về sau em sẽ biết.”
“Tại sao lại là sau này? Anh không thể nói cho em bây giờ được hay sao? Em hứa sẽ không nói lung tung mài” Sau khi nói xong, Hình Nhất Nặc còn giơ bàn tay lên TH”
Ôn Lương Diệu vẫn không muốn trả lời cô, đi về phía cửa.
“Có phải là cô giáo Đường? Hay là chị Từ?”
Hình Nhất Nặc lớn tiếng suy đoán ở sau lưng. Trong mắt cô thì hai người này là có khả năng nhát.
Ôn Lương Diệu vươn tay đặt vào nắm tay cửa, quay đầu nhìn cô gái tỏ mò trên sô pha, anh lắc đầu trả lời: “Đều không phải, em đừng đoán mò nữa, đi ngủ sớm đi.”
Nói xong Ôn Lương Diệu mở cửa đi ra ngoài.
Hình Nhất Nặc không khỏi không cảm thấy xáu hổ, cô phồng má lên, có chút tức giận nói: “Giả vờ thần bí gì chứ!”
Anh không có phép cô đoán nhưng cô không thể ngừng được suy nghĩ của mình, cuối cùng Hình Nhất Nặc cảm thấy có thể Ôn Lương Diệu yêu thầm người con gái là bạn học trước đây của anh?
Chẳng phải trước đây anh đã ở nước ngoài nhiều năm như vậy sao? Nhất định là gặp được cô gái mình thích ở đó mà chưa theo đuổi được.
Hình Nhất Nặc càng nghĩ càng chán nản, càng nghĩ càng mắt ngủ.
Thời gian trôi qua, chớp mắt đã là mười hai giờ, cuối cùng Hình Liệt Hàn cũng giỗ được cậu nhóc ngủ. Đề dỗ cậu nhóc ngủ, trước đó hắn phải lôi kéo cậu nhóc tập thê dục với hắn, khiến cậu nhóc mệt mỏi mới bế lên giường, cậu nhóc vì mệt mà ngủ quên từ lúc nào không hay.
Lúc này, Hình Liệt Hàn mới đóng cửa phòng khách, sau đó quay trở lại phòng ngủ chính mở cửa. Đường Tư Vũ đang đọc sách chờ hắn, lúc này khi nhìn thấy người đàn ông trở lại với vẻ mặt đắc thắng, cô bật cười.
Nhìn thấy cô đang cười nhạo mình, Hình Liệt Hàn không khỏi cảm thấy uy nghiêm của nam nhân bị suy giảm, lập tức ngã trên giường, đè cô xuống dưới chăn bông, xấu xa nói: “Em cười cái gì? Một lúc nữa em cũng không cười nỗi!”
Đường Tư Vũ thật sự không còn khí lực để cười, cuối cùng vẫn là để người đàn ông này vui vẻ.
6 giờ 30 phút sáng, Ôn Lương Diệu mặc một bộ quần áo thể thao, đi xuống tầng chạy bộ.
Con phố này vào ban ngày là một khu chợ náo nhiệt, nhưng sáng sớm thì trở thành một con đường rất yên tĩnh. Ôn Lương Diệu chạy đến một bức tường đầy chìa khóa thì ngừng lại, chậm rãi đi tới tắm biển mà Hình Nhất Nặc đã viết, chữ viết trên đó còn rất mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.