Tổng Tài, Anh Nhận Nhầm Người Rồi
Chương 805
Nguyệt Hạ
25/11/2022
Hiên Viên Thần vốn đang ngồi ở bên kia ghế sofa đã đứng dậy ngồi bên cạnh cô, thắt dây an toàn.
Trái tim Tô Thắm tràn đầy ấm áp, anh là biết cô có chứng sợ hãi khi máy bay cất cánh sao?
Quả nhiên, sau khi máy bay chạy trên đường băng, cất cánh bay lên, một khắc kia, Tô Thám vẫn như cũ không thể xóa bỏ nỗi sợ hãi không trọng lượng trong lòng.
Mà lúc này, trên bàn tay đang nắm lấy tay vịn của cô là bàn tay lớn của người đàn ông, gắt gao nắm chặt tay cô.
Máy bay dần dần ồn định trở lại, Tô Thắm lo lắng tiếp viên hàng không sẽ nhìn thấy, cô rút tay khỏi tay anh.
Hiên Viên Thần cũng không làm cô khó xử, đứng dậy ngồi vào ghế khác. Tiếp viên hàng không đưa trà cùng hoa quả điểm tâm đến.
Tô Thám ngồi tựa vào cửa sổ không động, tiếp viên hàng không đưa cô một ly nước, Tô Thắm nắm ly trong tay, nhìn tầng mây dày đặc ngoài cửa sỏ, trái tim có chút áp lực.
Máy bay cứ lao vút khỏi bầu trời đất nước này, từ từ hiện ra cảnh trời xanh mây trắng khiến tâm trạng cô cũng thoải mái hơn.
Hiên Viên Thần một mực xem tư liệu, hoặc cúi đầu suy nghĩ chuyện của mình.
Tình cảm giữ hai người đã đạt đến mức nhất định, dù không nói chuyện, im lặng ở cùng nhau cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán hay bối rồi.
Máy bay đã bay gần 9 tiếng, lúc máy bay vượt qua không phận của đất nước, Tô Thắm có một loại cảm giác thân thiết.
Hiên Viên Thần ngồi bên cạnh cô, cùng cô nhìn núi non cảnh vật phía dưới tầng mây.
Tô Thắm nghiêng đầu nhìn anh, lúc này cảm thấy anh rất vĩ đại, bởi vì có anh mà đất nước này mới có thể trở nên giàu có hùng mạnh như vậy.
Ánh mắt Hiên Viên Thần rơi trên khuôn mặt cô, nghiêm túc hỏi: “Suy nghĩ thế nào rồi?”
“Hả?”
Tô Thắm choáng váng.
Sắc mặt Hiên Viên Thần hơi trầm xuống: “Em sẽ không nói với tôi là em quên rồi chứ?”
Tô Thắm lúc này mới phản ứng lại, cô đương nhiên không dám quên.
“Máy bay lập tức sẽ hạ cánh.”
Hiên Viên Thần thúc giục cô: “Tôi chờ đáp án của em.
Tô Thắm nắm chặt cái ly trong tay. Đáp án của cô đến bản thân cô cũng không biết.
Nhưng, ở bên cạnh anh, trước đây Tô Thắm không dám làm trái bất cứ việc gì của anh, cũng không dám lơ là từng lời anh nói. Nhưng bây giờ cô cảm thấy dũng khí đã lớn hơn rồi.
Chẳng những có thể không trả lời anh, còn có thể tương đối trầm mặc.
Hiên Viên Thần thấy cô không nói lời nào, không khỏi bá đạo cảnh cáo: “Còn 20 phút, máy bay sẽ lập tức hạ cánh, tôi muốn câu trả lời của em.”
Tô Thắm chớp mắt hỏi lại một câu: “Ngài muốn câu trả lời gì?”
Hiên Viên Thần buồn bực, cô quả nhiên đem lời anh nói quên sạch? Anh cúi đầu đến bên tai cô, nghiến răng nói: “Đáp án có muốn ở bên cạnh tôi hay không?”
Tô Thấm nuốt nước bọt, có cảm giác ù tai, lúc này máy bay lượn vòng rồi hạ thấp xuống, trong lòng Tô Thấm lập tức thấy sợ, cô vội vàng vươn ra bắt lấy ống tay áo anh. Hiên Viên Thần kéo tay cô ra, giây tiếp theo liền nắm chặt tay cô.
Máy bay đáp xuống, vững vàng chạy trên đường băng, cuối cùng dừng lại.
Tô Thắm thở dài một hơi nhẹ nhõm, cô mỉm cười nói: “Ngài tổng thống, có thể xuống máy bay rồi.”
“Tôi muốn câu trả lời.”
Đôi chân dài của Hiên Viên Thần ngăn chặn cô, không để cô ra ngoài.
“Ngài tổng thống, tôi không có câu trả lời.”
Tô Thám đành phải nói sự thật.
Lúc này, Hiên Viên Thần mỉm cười: “Được, tôi coi như em ngầm thừa nhận rồi.”
“Hả? Tôi không có…” Tô Thắm theo bản năng muốn phản bác.
Lúc này, Lý Sâm đi đến, cô vội vàng ngậm chặt miệng. Ý cười của Hiên Viên Thần chạm đến đáy mắt, Lý Sâm không khỏi phát hiện, tò mò hỏi một câu: “Ngài tổng thống có chuyện gì vui vẻ sao?”
“Phải! Hỷ sự.”
Hiên Viên Thần nhướng mày trả lời.
Trái tim Tô Thắm tràn đầy ấm áp, anh là biết cô có chứng sợ hãi khi máy bay cất cánh sao?
Quả nhiên, sau khi máy bay chạy trên đường băng, cất cánh bay lên, một khắc kia, Tô Thám vẫn như cũ không thể xóa bỏ nỗi sợ hãi không trọng lượng trong lòng.
Mà lúc này, trên bàn tay đang nắm lấy tay vịn của cô là bàn tay lớn của người đàn ông, gắt gao nắm chặt tay cô.
Máy bay dần dần ồn định trở lại, Tô Thắm lo lắng tiếp viên hàng không sẽ nhìn thấy, cô rút tay khỏi tay anh.
Hiên Viên Thần cũng không làm cô khó xử, đứng dậy ngồi vào ghế khác. Tiếp viên hàng không đưa trà cùng hoa quả điểm tâm đến.
Tô Thám ngồi tựa vào cửa sổ không động, tiếp viên hàng không đưa cô một ly nước, Tô Thắm nắm ly trong tay, nhìn tầng mây dày đặc ngoài cửa sỏ, trái tim có chút áp lực.
Máy bay cứ lao vút khỏi bầu trời đất nước này, từ từ hiện ra cảnh trời xanh mây trắng khiến tâm trạng cô cũng thoải mái hơn.
Hiên Viên Thần một mực xem tư liệu, hoặc cúi đầu suy nghĩ chuyện của mình.
Tình cảm giữ hai người đã đạt đến mức nhất định, dù không nói chuyện, im lặng ở cùng nhau cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán hay bối rồi.
Máy bay đã bay gần 9 tiếng, lúc máy bay vượt qua không phận của đất nước, Tô Thắm có một loại cảm giác thân thiết.
Hiên Viên Thần ngồi bên cạnh cô, cùng cô nhìn núi non cảnh vật phía dưới tầng mây.
Tô Thắm nghiêng đầu nhìn anh, lúc này cảm thấy anh rất vĩ đại, bởi vì có anh mà đất nước này mới có thể trở nên giàu có hùng mạnh như vậy.
Ánh mắt Hiên Viên Thần rơi trên khuôn mặt cô, nghiêm túc hỏi: “Suy nghĩ thế nào rồi?”
“Hả?”
Tô Thắm choáng váng.
Sắc mặt Hiên Viên Thần hơi trầm xuống: “Em sẽ không nói với tôi là em quên rồi chứ?”
Tô Thắm lúc này mới phản ứng lại, cô đương nhiên không dám quên.
“Máy bay lập tức sẽ hạ cánh.”
Hiên Viên Thần thúc giục cô: “Tôi chờ đáp án của em.
Tô Thắm nắm chặt cái ly trong tay. Đáp án của cô đến bản thân cô cũng không biết.
Nhưng, ở bên cạnh anh, trước đây Tô Thắm không dám làm trái bất cứ việc gì của anh, cũng không dám lơ là từng lời anh nói. Nhưng bây giờ cô cảm thấy dũng khí đã lớn hơn rồi.
Chẳng những có thể không trả lời anh, còn có thể tương đối trầm mặc.
Hiên Viên Thần thấy cô không nói lời nào, không khỏi bá đạo cảnh cáo: “Còn 20 phút, máy bay sẽ lập tức hạ cánh, tôi muốn câu trả lời của em.”
Tô Thắm chớp mắt hỏi lại một câu: “Ngài muốn câu trả lời gì?”
Hiên Viên Thần buồn bực, cô quả nhiên đem lời anh nói quên sạch? Anh cúi đầu đến bên tai cô, nghiến răng nói: “Đáp án có muốn ở bên cạnh tôi hay không?”
Tô Thấm nuốt nước bọt, có cảm giác ù tai, lúc này máy bay lượn vòng rồi hạ thấp xuống, trong lòng Tô Thấm lập tức thấy sợ, cô vội vàng vươn ra bắt lấy ống tay áo anh. Hiên Viên Thần kéo tay cô ra, giây tiếp theo liền nắm chặt tay cô.
Máy bay đáp xuống, vững vàng chạy trên đường băng, cuối cùng dừng lại.
Tô Thắm thở dài một hơi nhẹ nhõm, cô mỉm cười nói: “Ngài tổng thống, có thể xuống máy bay rồi.”
“Tôi muốn câu trả lời.”
Đôi chân dài của Hiên Viên Thần ngăn chặn cô, không để cô ra ngoài.
“Ngài tổng thống, tôi không có câu trả lời.”
Tô Thám đành phải nói sự thật.
Lúc này, Hiên Viên Thần mỉm cười: “Được, tôi coi như em ngầm thừa nhận rồi.”
“Hả? Tôi không có…” Tô Thắm theo bản năng muốn phản bác.
Lúc này, Lý Sâm đi đến, cô vội vàng ngậm chặt miệng. Ý cười của Hiên Viên Thần chạm đến đáy mắt, Lý Sâm không khỏi phát hiện, tò mò hỏi một câu: “Ngài tổng thống có chuyện gì vui vẻ sao?”
“Phải! Hỷ sự.”
Hiên Viên Thần nhướng mày trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.