Tổng Tài, Anh Nhận Nhầm Người Rồi
Chương 829
Nguyệt Hạ
25/11/2022
“Tôi… tôi không phải đã xin nghỉ phép rồi sao? Tôi vẫn muốn về nhà.”
Tô Thắm chộp được cái cớ.
Hiên Viên Thần cảm thấy cái cớ này rất miễn cưỡng, anh cảm thấy cô gái này có lẽ chưa chuẩn bị tâm thái kết giao cùng anh, vẫn như cũ né tránh anh.
Anh trực tiếp mở vách ngăn, nói với vệ sĩ phía trước: “Trở lại toà nhà tổng thống.”
Tô Thắm ngây ra, người đàn ông ấy không để ý đến suy nghĩ của cô, vẫn lựa chọn trở về toà nhà tổng thống.
“Nhân tiện đưa tôi về nhà!”
Tô Thắm đột nhiên kiên trì, cô không muốn về cùng anh.
Ánh mắt Hiên Viên Thần khóa chặt cô lại, trong mắt tăng thêm máy phần kiên định: “Về toà nhà tổng thống.”
Tô Thấm có chút khó chịu, khó chịu ngẩng đầu nhìn anh: “Anh đừng bá đạo như vậy.
Hiên Viên Thần duỗi tay đột nhiên nắm lấy vai cô, ôm cô vào lòng: “Em đang bị bệnh, sao tôi có thể mặc kệ được chứ.”
Tô Thắm không nói nên lời, chỉ là ho và sốt nhẹ, không cần căng thẳng như vậy.
“Tôi uống thuốc là khỏe rồi.”
“Vậy đến nhà anh uống.”
“Anh không sợ người khác hiểu lầm sao?”
Tô Thắm đột nhiên lên tiếng, cô biết hai ngày trước anh đã ra mắt với cháu gái của Lâm tướng quân, anh không bận tâm đến chuyện đó sao?
Hiên Viên Thân nghe vừa nghe xong liên muốn bật cười, ngón tay anh lướt nhẹ qua chóp mũi cô: “Không phải người khác đã sớm hiểu lầm sao? Nhân viên toà nhà tổng thống đều đã biết quan hệ của chúng ta.
Tô Thắm đỏ mặt, đây đơn giản chỉ là tin đồn, không phải anh cho là thật đấy chứ?
Tô Thám bị anh ôm trong ngực, không biết là do đầu sót nhẹ, hay là khí thế của người đàn ông quá mạnh, đầu cô lúc này rối rắm, dường như suy nghĩ đều rối bời.
“Như vậy sẽ không tốt cho anh đâu.”
Tô Thắm thở dài một hơi.
Những tin đồn sẽ làm tổn hại đến thanh danh của anh.
“Tôi không ngại.”
Hiên Viên Thần hơi cúi xuống, đôi môi mỏng hô nhẹ lên trán cô.
Hô háp của Tô Thắm rối loạn, cô vươn tay muốn đầy ngực anh ra nhưng lại bị cánh tay kia của người đàn ông cuốn lấy, ngón tay cô trực tiếp năm lấy bộ âu phục của anh, tư thế càng thêm mập mờ.
Y như hai người đang ôm nhau rất chặt.
Trên đỉnh đầu truyền xuống một tiếng cười trầm và mãn nguyện của người đàn ông.
Tô Thám đỏ bừng mặt vì xấu hổ, cô bắt đầu giãy dụa nhưng người đàn ông kia không để cho cô thoát ra, ngược lại còn siết chặt hơn, đôi môi mỏng dính vào trán, cánh môi hôn nhẹ nhàng.
Tô Thắm cảm thấy toàn thân như được phủ một tầng nhiệt nóng bỏng. Cô hơi hơi nheo mắt lại, trong mắt xẹt qua một tia mờ mịt, lúc này đầu óc hoàn toàn rối rắm.
Hiên Viên Thần cứ thế mà ôm lấy cô, suốt chặng đường về toà nhà tổng thống. Xe chạy vào lối vào đại sảnh toà nhà tổng thống, vệ sĩ mở cửa, Tô Thắm chỉ cảm thấy mặt nóng ran. Hiên Viên Thần bước xuống xe, vệ sĩ tự giác rời đi.
Tô Thám đứng yên tại chỗ, người đàn ông chủ động nắm tay cô, dẫn cô vào đại sảnh, mở cửa ra Diệp Đông đã rời khỏi từ lâu.
Cả nguyên một toà nhà tổng thống chỉ còn hai người bọn họ.
Tô Thắm có chút lo lắng nuốt nước bọt, không khỏi ho khan hai tiếng. Hiên Viên Thần nhìn thoáng qua thời gian, cách lần uống thuốc trước đã hơn bốn giờ, hiện tại đã là 11 giờ 30 tối đến lúc uống liều thứ hai rồi.
Hiên Viên Thần chủ động rót cho cô một cốc nước ấm, dùng cốc của anh. Vừa nãy Tô Thắm quá căng thẳng mà quên béng đi chuyện cầm theo thuốc nhưng anh đã cầm xuống xe hộ cô.
Lúc này, anh đang đem từng viên thuốc tách ra đặt trên bàn, ngắng đầu nhìn cô gái vẫn đang đứng ở giữa, thanh âm dịu dàng: “Tới đây uống thuốc đi.”
Tô Thắm không muốn thân thể mình tệ hơn, cô cũng hy vọng cô mau khỏi bệnh, để anh không phải lo lắng về chuyện này.
Tô Thắm chộp được cái cớ.
Hiên Viên Thần cảm thấy cái cớ này rất miễn cưỡng, anh cảm thấy cô gái này có lẽ chưa chuẩn bị tâm thái kết giao cùng anh, vẫn như cũ né tránh anh.
Anh trực tiếp mở vách ngăn, nói với vệ sĩ phía trước: “Trở lại toà nhà tổng thống.”
Tô Thắm ngây ra, người đàn ông ấy không để ý đến suy nghĩ của cô, vẫn lựa chọn trở về toà nhà tổng thống.
“Nhân tiện đưa tôi về nhà!”
Tô Thắm đột nhiên kiên trì, cô không muốn về cùng anh.
Ánh mắt Hiên Viên Thần khóa chặt cô lại, trong mắt tăng thêm máy phần kiên định: “Về toà nhà tổng thống.”
Tô Thấm có chút khó chịu, khó chịu ngẩng đầu nhìn anh: “Anh đừng bá đạo như vậy.
Hiên Viên Thần duỗi tay đột nhiên nắm lấy vai cô, ôm cô vào lòng: “Em đang bị bệnh, sao tôi có thể mặc kệ được chứ.”
Tô Thắm không nói nên lời, chỉ là ho và sốt nhẹ, không cần căng thẳng như vậy.
“Tôi uống thuốc là khỏe rồi.”
“Vậy đến nhà anh uống.”
“Anh không sợ người khác hiểu lầm sao?”
Tô Thắm đột nhiên lên tiếng, cô biết hai ngày trước anh đã ra mắt với cháu gái của Lâm tướng quân, anh không bận tâm đến chuyện đó sao?
Hiên Viên Thân nghe vừa nghe xong liên muốn bật cười, ngón tay anh lướt nhẹ qua chóp mũi cô: “Không phải người khác đã sớm hiểu lầm sao? Nhân viên toà nhà tổng thống đều đã biết quan hệ của chúng ta.
Tô Thắm đỏ mặt, đây đơn giản chỉ là tin đồn, không phải anh cho là thật đấy chứ?
Tô Thám bị anh ôm trong ngực, không biết là do đầu sót nhẹ, hay là khí thế của người đàn ông quá mạnh, đầu cô lúc này rối rắm, dường như suy nghĩ đều rối bời.
“Như vậy sẽ không tốt cho anh đâu.”
Tô Thắm thở dài một hơi.
Những tin đồn sẽ làm tổn hại đến thanh danh của anh.
“Tôi không ngại.”
Hiên Viên Thần hơi cúi xuống, đôi môi mỏng hô nhẹ lên trán cô.
Hô háp của Tô Thắm rối loạn, cô vươn tay muốn đầy ngực anh ra nhưng lại bị cánh tay kia của người đàn ông cuốn lấy, ngón tay cô trực tiếp năm lấy bộ âu phục của anh, tư thế càng thêm mập mờ.
Y như hai người đang ôm nhau rất chặt.
Trên đỉnh đầu truyền xuống một tiếng cười trầm và mãn nguyện của người đàn ông.
Tô Thám đỏ bừng mặt vì xấu hổ, cô bắt đầu giãy dụa nhưng người đàn ông kia không để cho cô thoát ra, ngược lại còn siết chặt hơn, đôi môi mỏng dính vào trán, cánh môi hôn nhẹ nhàng.
Tô Thắm cảm thấy toàn thân như được phủ một tầng nhiệt nóng bỏng. Cô hơi hơi nheo mắt lại, trong mắt xẹt qua một tia mờ mịt, lúc này đầu óc hoàn toàn rối rắm.
Hiên Viên Thần cứ thế mà ôm lấy cô, suốt chặng đường về toà nhà tổng thống. Xe chạy vào lối vào đại sảnh toà nhà tổng thống, vệ sĩ mở cửa, Tô Thắm chỉ cảm thấy mặt nóng ran. Hiên Viên Thần bước xuống xe, vệ sĩ tự giác rời đi.
Tô Thám đứng yên tại chỗ, người đàn ông chủ động nắm tay cô, dẫn cô vào đại sảnh, mở cửa ra Diệp Đông đã rời khỏi từ lâu.
Cả nguyên một toà nhà tổng thống chỉ còn hai người bọn họ.
Tô Thắm có chút lo lắng nuốt nước bọt, không khỏi ho khan hai tiếng. Hiên Viên Thần nhìn thoáng qua thời gian, cách lần uống thuốc trước đã hơn bốn giờ, hiện tại đã là 11 giờ 30 tối đến lúc uống liều thứ hai rồi.
Hiên Viên Thần chủ động rót cho cô một cốc nước ấm, dùng cốc của anh. Vừa nãy Tô Thắm quá căng thẳng mà quên béng đi chuyện cầm theo thuốc nhưng anh đã cầm xuống xe hộ cô.
Lúc này, anh đang đem từng viên thuốc tách ra đặt trên bàn, ngắng đầu nhìn cô gái vẫn đang đứng ở giữa, thanh âm dịu dàng: “Tới đây uống thuốc đi.”
Tô Thắm không muốn thân thể mình tệ hơn, cô cũng hy vọng cô mau khỏi bệnh, để anh không phải lo lắng về chuyện này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.