Tổng Tài, Anh Nhận Nhầm Người Rồi
Chương 865
Nguyệt Hạ
25/11/2022
Tô Thám nhìn chú ấy nói một tiếng cảm ơn, mở của ngồi vào, cửa xe đóng lại, cô ôm mặt khóc, nước mắt thành hàng.
Tô Thắm không về nhà, cô thuê một căn phòng gần nhà, bởi vì cô sợ tâm trạng của mình bị người nhà nhìn ra được, cô cần một không gian để hồi phục tâm trạng.
Cuộc đời này, Tô Thắm cứ nghĩ khoảnh khắc bị Đoàn Tử Hiên vứt bỏ là khoảnh khắc đau khổ nhất, nhưng bây giờ, cô mới biết, lúc này đây mới là khoảnh khắc tuyệt vọng và bắt lực nhất cuộc đời cô.
Cô đột nhiên nghĩ đến việc đi du lịch, bát kể đi đâu cũng được, tóm lại, bây giờ cô không thể tiếp nhận được công việc mới. Cô cần một thời gian để thả lỏng tâm tình, muốn rời khỏi, muốn bỏ trốn khỏi nơi này.
Cả đêm này, Tô Thâm ngồi trên giường, cô không do dự đặt vé máy bay để sáng mai bay ra nước ngoài, một nơi mà cô muốn đến nhát.
Tô Thắm gửi một Email đến trụ sở làm việc, cô bày tỏ tạm thời chưa muốn tiếp nhận công việc mới, cô muốn nghỉ ngơi thêm một thời gian, cô hiện tại không quan tâm đến việc có bị loại bỏ phần công việc này không, đối với cô mà nói, công việc bây giờ đã không còn quan trọng.
Máy bay của Tô Thắm là xuất phát từ sáng sớm, cô mang theo một kiện vali hành lý, lúc ngồi đợi máy bay, cô gọi về thông báo cho ba mẹ, nói cho bọn họ chuyện cô cần ra nước ngoài một chuyền.
Vợ chồng Tô Bách Ngôn còn tưởng cô đi công tác, nên cũng không hỏi nhiều, bảo cô nhớ chú ý an toàn.
Tô Thắm chọn một thành phố ấm áp nhát để đi, cô muốn chỉnh đốn lại tâm trạng của mình.
Trong văn phòng tổng thống, Lý Sâm gõ cửa phòng, đã 10 giờ rồi, Hiên Viên Thần còn chưa đến, ông có chút lo lắng, không khỏi thở dài một tiếng.
Lý Sâm chỉ còn cách đến phòng bếp tìm Diệp Đông, Diệp Đông nói anh vẫn chưa rời giường.
“Tổng thống vì sao còn chưa tỉnh dậy?”
Lý Sâm cảm thấy rất kỳ lạ, ông tự mình lên lầu, gõ cửa phòng ngủ Hiên Viên Thần.
Một lát sau, bên trong mở cửa ra, Hiên Viên Thần còn mặc đồ ngủ, còn hơi rối loạn, Lý Sâm ngửi được phía trong căn phòng toàn mùi rượu, ông âm thầm giật mình, tối hôm qua tổng thống uống rượu?
“Đợi tôi một chút, tôi lập tức xuống lầu.”
Hiên Viên Thần nói, sắc mặt có chút tái nhợt.
“Tổng thống, ngài có cần nghỉ ngơi một lát?”
Lý Sâm đau lòng cho anh.
“Không cần.”
Hiên Viên Thần trả lời, rồi đóng cửa lại.
Lý Sâm thở dài, ông nghĩ, nhất định là có liên quan tới Tô Thám!
Hiên Viên Thần bắt đầu làm việc, đối với anh mà nói, cho dủ tâm trạng không tốt, anh cũng không thể vứt bỏ công việc.
Nước.
Trong một trang viên xa hoa, ba bóng dáng mặc áo lông xù đang chơi đánh trận tuyết, trong đó đứa bé nhỏ nhất cũng tầm 5,6 tuổi, cậu đang đối mặt với đòn tấn công bằng quả cầu tuyết của một thiếu nữ, ôm đầu chạy loạn, vừa chạy vừa hô: “Chú ơi, cô đánh con! Chú nhanh cứu conl”
Cậu bé nhanh chóng chạy đến bên người chú của cậu, Hình Nhất Phàm tay cầm quả cầu tuyết, hướng Hình Nhất Nặc ném qua.
Hình Nhất Nặc dẫm chân, chạy trốn, khanh khách cười: “Không công bằng, hai người lại đi ức hiếp một mình em, em muốn đi tố cáo.”
Nói xong nằm xuống mặt tuyết, mặt tuyết in lên hình chữ đại lớn, cô giãy dụa: “Anh hai, cứu em…”
“Cô cô, con tới đây!”
Cậu nhóc lập tức hướng chỗ cô chạy tới, sau đó dùng sức kéo Hình Nhất Nặc đang nằm trong tuyết, kéo đứng dậy.
Hình Nhất Nặc ngồi dậy, khắp mặt toàn là tuyết, cậu nhóc Hình Dĩ Hi không để bụng, tay nhỏ ấm áp giúp cô phủi tuyết.
“Cháu của cô là tốt nhát.”
Hình Nhất Nặc nói xong liền ôm lấy thân hình nho nhỏ của cậu nhóc, lộ ra nụ cười cưng chiều.
“Được rồi, nên về nhà thôi.”
Hình Nhất Phàm nhìn bọn họ nói, đi qua, dắt tên nhóc đang ngốc nghéch đứng đó, đi về phía cổng biệt thự.
Hình Nhất Nặc đi theo sau, thời gian qua thật nhanh, chớp mắt cô đã ở đây nửa năm rồi, đối với bọn họ mà nói, nơi có gia đình, thì chính là nơi ấm áp nhất.
Tô Thắm không về nhà, cô thuê một căn phòng gần nhà, bởi vì cô sợ tâm trạng của mình bị người nhà nhìn ra được, cô cần một không gian để hồi phục tâm trạng.
Cuộc đời này, Tô Thắm cứ nghĩ khoảnh khắc bị Đoàn Tử Hiên vứt bỏ là khoảnh khắc đau khổ nhất, nhưng bây giờ, cô mới biết, lúc này đây mới là khoảnh khắc tuyệt vọng và bắt lực nhất cuộc đời cô.
Cô đột nhiên nghĩ đến việc đi du lịch, bát kể đi đâu cũng được, tóm lại, bây giờ cô không thể tiếp nhận được công việc mới. Cô cần một thời gian để thả lỏng tâm tình, muốn rời khỏi, muốn bỏ trốn khỏi nơi này.
Cả đêm này, Tô Thâm ngồi trên giường, cô không do dự đặt vé máy bay để sáng mai bay ra nước ngoài, một nơi mà cô muốn đến nhát.
Tô Thắm gửi một Email đến trụ sở làm việc, cô bày tỏ tạm thời chưa muốn tiếp nhận công việc mới, cô muốn nghỉ ngơi thêm một thời gian, cô hiện tại không quan tâm đến việc có bị loại bỏ phần công việc này không, đối với cô mà nói, công việc bây giờ đã không còn quan trọng.
Máy bay của Tô Thắm là xuất phát từ sáng sớm, cô mang theo một kiện vali hành lý, lúc ngồi đợi máy bay, cô gọi về thông báo cho ba mẹ, nói cho bọn họ chuyện cô cần ra nước ngoài một chuyền.
Vợ chồng Tô Bách Ngôn còn tưởng cô đi công tác, nên cũng không hỏi nhiều, bảo cô nhớ chú ý an toàn.
Tô Thắm chọn một thành phố ấm áp nhát để đi, cô muốn chỉnh đốn lại tâm trạng của mình.
Trong văn phòng tổng thống, Lý Sâm gõ cửa phòng, đã 10 giờ rồi, Hiên Viên Thần còn chưa đến, ông có chút lo lắng, không khỏi thở dài một tiếng.
Lý Sâm chỉ còn cách đến phòng bếp tìm Diệp Đông, Diệp Đông nói anh vẫn chưa rời giường.
“Tổng thống vì sao còn chưa tỉnh dậy?”
Lý Sâm cảm thấy rất kỳ lạ, ông tự mình lên lầu, gõ cửa phòng ngủ Hiên Viên Thần.
Một lát sau, bên trong mở cửa ra, Hiên Viên Thần còn mặc đồ ngủ, còn hơi rối loạn, Lý Sâm ngửi được phía trong căn phòng toàn mùi rượu, ông âm thầm giật mình, tối hôm qua tổng thống uống rượu?
“Đợi tôi một chút, tôi lập tức xuống lầu.”
Hiên Viên Thần nói, sắc mặt có chút tái nhợt.
“Tổng thống, ngài có cần nghỉ ngơi một lát?”
Lý Sâm đau lòng cho anh.
“Không cần.”
Hiên Viên Thần trả lời, rồi đóng cửa lại.
Lý Sâm thở dài, ông nghĩ, nhất định là có liên quan tới Tô Thám!
Hiên Viên Thần bắt đầu làm việc, đối với anh mà nói, cho dủ tâm trạng không tốt, anh cũng không thể vứt bỏ công việc.
Nước.
Trong một trang viên xa hoa, ba bóng dáng mặc áo lông xù đang chơi đánh trận tuyết, trong đó đứa bé nhỏ nhất cũng tầm 5,6 tuổi, cậu đang đối mặt với đòn tấn công bằng quả cầu tuyết của một thiếu nữ, ôm đầu chạy loạn, vừa chạy vừa hô: “Chú ơi, cô đánh con! Chú nhanh cứu conl”
Cậu bé nhanh chóng chạy đến bên người chú của cậu, Hình Nhất Phàm tay cầm quả cầu tuyết, hướng Hình Nhất Nặc ném qua.
Hình Nhất Nặc dẫm chân, chạy trốn, khanh khách cười: “Không công bằng, hai người lại đi ức hiếp một mình em, em muốn đi tố cáo.”
Nói xong nằm xuống mặt tuyết, mặt tuyết in lên hình chữ đại lớn, cô giãy dụa: “Anh hai, cứu em…”
“Cô cô, con tới đây!”
Cậu nhóc lập tức hướng chỗ cô chạy tới, sau đó dùng sức kéo Hình Nhất Nặc đang nằm trong tuyết, kéo đứng dậy.
Hình Nhất Nặc ngồi dậy, khắp mặt toàn là tuyết, cậu nhóc Hình Dĩ Hi không để bụng, tay nhỏ ấm áp giúp cô phủi tuyết.
“Cháu của cô là tốt nhát.”
Hình Nhất Nặc nói xong liền ôm lấy thân hình nho nhỏ của cậu nhóc, lộ ra nụ cười cưng chiều.
“Được rồi, nên về nhà thôi.”
Hình Nhất Phàm nhìn bọn họ nói, đi qua, dắt tên nhóc đang ngốc nghéch đứng đó, đi về phía cổng biệt thự.
Hình Nhất Nặc đi theo sau, thời gian qua thật nhanh, chớp mắt cô đã ở đây nửa năm rồi, đối với bọn họ mà nói, nơi có gia đình, thì chính là nơi ấm áp nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.