Tổng Tài, Anh Nhận Nhầm Người Rồi
Chương 984
Nguyệt Hạ
25/11/2022
“Ngoại thương có một chỗ, cổ chân cô ấy có vết thương.”
Mộ Phi theo vào bệnh viện, đi đến phòng bệnh của Thư Thuần, trợ lý của anh đang trông coi cô.
Xe lăn của Mộ Phi nhẹ nhàng đi đến trước giường bệnh, mái tóc dài của Thư Thuần xõa trên gối, cả người thoạt nhìn vô cùng suy yếu.
Mộ Phi nhớ rõ lúc anh rời đi, trên khuôn mặt cô vẫn còn chút thịt, giờ phút này vậy mà cô đã gầy đi một vòng, làm khuôn mặt cũng trở nên nhỏ nhắn hơn.
Rốt cuộc nữa năm này, cô đã trải qua như thế nào? Ý định lúc trước khi anh rời đi là hy vọng cô có thể quên anh đi, tìm một người đàn ông tốt đẹp yêu cô. Cô đã gặp được người đàn ông như vậy chưa?
Thư Thuần đang nằm mơ, một giấc mơ vô cùng đẹp đế, ấm áp, giống như mùa xuân đã đến.
Mà chính lúc này, cô cảm thấy có người đang nắm tay cô, cô ngắng đầu liền nhìn thấy Mộ Phi đứng ở trước mặt, mỉm cười với cô.
Cô kinh hỉ gọi một tiếng: “Mộ Phil”
Sau đó, cô liều lĩnh nhào vào lòng ngực, ôm chặt thắt lưng anh, không bao giờ muốn rời xa anh nữa.
Thư Thuần chỉ là đang mơ, giọng nói mơ màng của cô vang lên trong phòng.
Lúc này Mộ Phi đúng là đang nắm tay cô, chợt nghe thấy đôi môi khô khốc của cô đang gọi tên mình.
“Mộ Phi… đừng rời xa em…”
Ánh mắt Mộ Phi yên lặng dừng trên mặt cô, nghe lời nói trong mơ của cô, anh nhẹ giọng trả lời: “Anh sẽ không rời xa em.”
Trong mơ, giấc mơ đẹp của Thư Thuần lại dần biến mắt. Cô đột nhiên mơ thấy ngày hôm qua cô ở dưới mưa, trốn trên con đường lạnh lẽo âm u, còn có tiếng cười của hai kẻ như ác ma, tựa như đi săn gọi cô là mèo con.
Trong mơ, Thư Thuần bị phát hiện, hai kẻ kia dựng xe máy đi về phía cô, lộ ra nụ cười phi thường nguy hiểm.
“Không được… tránh ra, đừng chạm vào tôi… không được…”
Thư Thuần ở trong mơ, vùng vẫy hai cánh tay, giống như hoảng loạn khi gặp phải kẻ nào đó.
Trái tim Mộ Phi vì cô mà chấn kinh, cô mơ thấy cái gì? Cô đã gặp phải nguy hiểm gì?
Ụ Mộ Phi vươn tay bắt lấy cánh tay đang vùng vẫy của cô, lúc này Thư Thuần liền hét lên một tiếng.
Cả người cô giật bắn tỉnh dậy, Mộ Phi nắm tay cô, khiến cô nghĩ rằng những kẻ xấu kia đã bắt được mình, cho nên vừa mở mắt ra, cô theo bản năng giật mạnh tay lại, muốn đẩy người bên cạnh ra.
“Thư Thuần, là anh.”
Một giọng nam trầm thấp quen thuộc vang lên.
Đôi mắt đã bị nước mắt làm cho mơ hồ của Thư Thuần lập tức nhếch lên, mở to nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngôi bên giường bệnh. Cô sững sờ, cùng với đó là nước mắt ủy khuất đột nhiên trào ra.
Cô nhìn Mộ Phi, nước mắt như mưa rơi xuống, làm ướt mặt cô, ướt cả chăn bên dưới.
Mộ Phi nhìn đôi mắt đẫm lệ này, trái tim kịch liệt run lên, thật muốn đấm cho chính mình một quyên.
Thư Thuần nước mắt tuôn rơi, nhưng trong lòng cô lại vui mừng hạnh phúc, rốt cuộc cô đã tìm thấy anh.
Rốt cuộc, anh đang ngồi trước mặt cô, đây không phải giác mơ.
“Mộ Phi.”
Cô gọi ra cái tên mình mong nhớ ngày đêm.
“Anh ở đây.”
Giọng Mộ Phi trầm thấp trả lời, vươn tay nắm lấy tay cô: “Thư Thuần, là anh! Anh ở bên cạnh em.”
Giờ phút này, nước mắt Thư Thuần vẫn như cũ không khống chế được, Mộ Phi rút khăn giấy ở bên cạnh, có chút ngốc nghếch lau nước mắt cho cô.
Mà lúc này, Thư Thuần nắm lấy tay anh, vùi cả khuôn mặt vào lòng bàn tay, nước mắt nóng hỏi rơi trong lòng bàn tay.
Những giọt nước mắt này, tuy chỉ lành lạnh. Nhưng lại giống như có một loại nhiệt độ đang thiêu đết trái tim Mộ Phi.
Bàn tay phải anh liền cứ vậy giữ yên, để Thư Thuần chôn mặt bên trong, tiếp tục khóc.
“Chuyện gì xảy ra với em?”
Mộ Phi theo vào bệnh viện, đi đến phòng bệnh của Thư Thuần, trợ lý của anh đang trông coi cô.
Xe lăn của Mộ Phi nhẹ nhàng đi đến trước giường bệnh, mái tóc dài của Thư Thuần xõa trên gối, cả người thoạt nhìn vô cùng suy yếu.
Mộ Phi nhớ rõ lúc anh rời đi, trên khuôn mặt cô vẫn còn chút thịt, giờ phút này vậy mà cô đã gầy đi một vòng, làm khuôn mặt cũng trở nên nhỏ nhắn hơn.
Rốt cuộc nữa năm này, cô đã trải qua như thế nào? Ý định lúc trước khi anh rời đi là hy vọng cô có thể quên anh đi, tìm một người đàn ông tốt đẹp yêu cô. Cô đã gặp được người đàn ông như vậy chưa?
Thư Thuần đang nằm mơ, một giấc mơ vô cùng đẹp đế, ấm áp, giống như mùa xuân đã đến.
Mà chính lúc này, cô cảm thấy có người đang nắm tay cô, cô ngắng đầu liền nhìn thấy Mộ Phi đứng ở trước mặt, mỉm cười với cô.
Cô kinh hỉ gọi một tiếng: “Mộ Phil”
Sau đó, cô liều lĩnh nhào vào lòng ngực, ôm chặt thắt lưng anh, không bao giờ muốn rời xa anh nữa.
Thư Thuần chỉ là đang mơ, giọng nói mơ màng của cô vang lên trong phòng.
Lúc này Mộ Phi đúng là đang nắm tay cô, chợt nghe thấy đôi môi khô khốc của cô đang gọi tên mình.
“Mộ Phi… đừng rời xa em…”
Ánh mắt Mộ Phi yên lặng dừng trên mặt cô, nghe lời nói trong mơ của cô, anh nhẹ giọng trả lời: “Anh sẽ không rời xa em.”
Trong mơ, giấc mơ đẹp của Thư Thuần lại dần biến mắt. Cô đột nhiên mơ thấy ngày hôm qua cô ở dưới mưa, trốn trên con đường lạnh lẽo âm u, còn có tiếng cười của hai kẻ như ác ma, tựa như đi săn gọi cô là mèo con.
Trong mơ, Thư Thuần bị phát hiện, hai kẻ kia dựng xe máy đi về phía cô, lộ ra nụ cười phi thường nguy hiểm.
“Không được… tránh ra, đừng chạm vào tôi… không được…”
Thư Thuần ở trong mơ, vùng vẫy hai cánh tay, giống như hoảng loạn khi gặp phải kẻ nào đó.
Trái tim Mộ Phi vì cô mà chấn kinh, cô mơ thấy cái gì? Cô đã gặp phải nguy hiểm gì?
Ụ Mộ Phi vươn tay bắt lấy cánh tay đang vùng vẫy của cô, lúc này Thư Thuần liền hét lên một tiếng.
Cả người cô giật bắn tỉnh dậy, Mộ Phi nắm tay cô, khiến cô nghĩ rằng những kẻ xấu kia đã bắt được mình, cho nên vừa mở mắt ra, cô theo bản năng giật mạnh tay lại, muốn đẩy người bên cạnh ra.
“Thư Thuần, là anh.”
Một giọng nam trầm thấp quen thuộc vang lên.
Đôi mắt đã bị nước mắt làm cho mơ hồ của Thư Thuần lập tức nhếch lên, mở to nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngôi bên giường bệnh. Cô sững sờ, cùng với đó là nước mắt ủy khuất đột nhiên trào ra.
Cô nhìn Mộ Phi, nước mắt như mưa rơi xuống, làm ướt mặt cô, ướt cả chăn bên dưới.
Mộ Phi nhìn đôi mắt đẫm lệ này, trái tim kịch liệt run lên, thật muốn đấm cho chính mình một quyên.
Thư Thuần nước mắt tuôn rơi, nhưng trong lòng cô lại vui mừng hạnh phúc, rốt cuộc cô đã tìm thấy anh.
Rốt cuộc, anh đang ngồi trước mặt cô, đây không phải giác mơ.
“Mộ Phi.”
Cô gọi ra cái tên mình mong nhớ ngày đêm.
“Anh ở đây.”
Giọng Mộ Phi trầm thấp trả lời, vươn tay nắm lấy tay cô: “Thư Thuần, là anh! Anh ở bên cạnh em.”
Giờ phút này, nước mắt Thư Thuần vẫn như cũ không khống chế được, Mộ Phi rút khăn giấy ở bên cạnh, có chút ngốc nghếch lau nước mắt cho cô.
Mà lúc này, Thư Thuần nắm lấy tay anh, vùi cả khuôn mặt vào lòng bàn tay, nước mắt nóng hỏi rơi trong lòng bàn tay.
Những giọt nước mắt này, tuy chỉ lành lạnh. Nhưng lại giống như có một loại nhiệt độ đang thiêu đết trái tim Mộ Phi.
Bàn tay phải anh liền cứ vậy giữ yên, để Thư Thuần chôn mặt bên trong, tiếp tục khóc.
“Chuyện gì xảy ra với em?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.