Chương 824
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 1013
“Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Tô Lam vẫn hơi lo lắng.
“Không đâu thưa mợ chủ, hai hôm trước tôi vừa nói chuyện điện thoại với Sếp Quan.” Doãn Cẩn tiếp tục nói dối.
“Nhưng tại sao tôi lại không gọi được cho anh ấy?” Tô Lam càng cảm thấy kỳ lạ, Doãn Cẩn có thể gọi được, tại sao cô lại không gọi được chứ?
“Ừm… là, là như thế này, vị trí nơi sếp Quanở không tốt lắm, tín hiệu không tốt, anh ấy lại đang bận trăm công nghìn việc, tranh thủ thời gian giao cho tôi một số việc thôi, anh ấy cũng hỏi tôi về mợ chủ, nhưng mà tôi quên mất, thật ngại quá!”
Doãn Cẩn cảm thấy mình sắp không thể nói dối được nữa rồi.
“Là vậy à, anh ấy không sao thì tốt rồi.”
“Vâng, không sao, không sao.” Doãn Cẩn sợ hãi toát mồ hôi lạnh.
Đúng lúc này, đột nhiên có người đi tới, Tô Lam lập tức xoay người sang một bên.
“Thư ký Doãn! Lần trước vào ngày mười lăm tháng Giêng, chúng ta đánh bài, anh thua rồi, còn nói là sẽ mời chúng tôi ăn cơm nhưng chưa mời! Ý gì đây hả?”
Người tới là một nhân viên của tập đoàn Dark Reign, vỗ vai Doãn Cẩn.
Nghe vậy, Tô Lam có chút nghi hoặc.
Cô nhớ Quan Triều Viễn nói rằng ngày mười lăm tháng Giêng anh phải tăng ca cơ mà.
“Tôi còn chạy được à? Sếp Quankhông có ở đây, bây giờ tôi đang rất bận, hôm khác đi.”
“Anh tính xem, từ mười lăm tháng Giêng tính đến hôm nay đã qua bao nhiêu ngày rồi?”
“Được được được, tôi biết rồi!” Doãn Cẩn có vẻ hơi mất kiên nhẫn.
Sau khi tiễn đồng nghiệp đi, Doãn Cẩn vội vàng quay đầu lại: “Mợ chủ!”
Tô Lam lúc này mời hoàn hồn.
“Mợ chủ, mợ còn việc gì nữa không?”
“Ồ, không còn nữa, vừa rồi đồng nghiệp kia nói là ngày mười lăm tháng Giêng, mười lăm tháng Giêng đã xảy ra chuyện gì thế?” Tô Lam giả vờ không để ý hỏi.
“Không có gì, ngày mười lăm tháng Giêng không phải được nghỉ sao? Mấy người cùng nhau đánh bài, tôi thua rồi nợ họ một bữa.”
“Ngày mười lăm tháng Giêng mọi người cũng nghỉ à?” Tô Lam dò hỏi.
“Đúng vậy! Phải nghỉ chứ, còn phát phúc lợi nữa!”
“Ồ… tôi biết rồi, tôi đi trước đây.”
“Vâng thưa mợ, vậy tôi không tiễn mợ nữa, tôi còn có chút việc.”
Tô Lam vừa đi vừa suy nghĩ.
Cô nhớ rõ là sinh nhật Quan Triều Viễn vào ngày mười lăm tháng Giêng, nhưng vì công ty có việc khẩn cấp, nên anh còn chưa kịp ăn bánh gato mà đã phải rời đi rồi.
Nhưng, theo như Doãn Cẩn nói thì ngày mười lăm tháng Giêng là ngày nghỉ, cho dù thật sự có trường hợp khẩn cấp thì Doãn Cẩn nhất định cũng sẽ không chơi bài với đồng nghiệp?
Quan Triều Viễn đang nói dối?
Tô Lam chợt nhớ tới những gì Giản Ngọc nói.
Anh là một ma cà rồng, đêm trăng tròn sức mạnh sẽ tăng cao, công ty của anh không có chuyện gì cả, rõ ràng là đang nói dối!
“Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Tô Lam vẫn hơi lo lắng.
“Không đâu thưa mợ chủ, hai hôm trước tôi vừa nói chuyện điện thoại với Sếp Quan.” Doãn Cẩn tiếp tục nói dối.
“Nhưng tại sao tôi lại không gọi được cho anh ấy?” Tô Lam càng cảm thấy kỳ lạ, Doãn Cẩn có thể gọi được, tại sao cô lại không gọi được chứ?
“Ừm… là, là như thế này, vị trí nơi sếp Quanở không tốt lắm, tín hiệu không tốt, anh ấy lại đang bận trăm công nghìn việc, tranh thủ thời gian giao cho tôi một số việc thôi, anh ấy cũng hỏi tôi về mợ chủ, nhưng mà tôi quên mất, thật ngại quá!”
Doãn Cẩn cảm thấy mình sắp không thể nói dối được nữa rồi.
“Là vậy à, anh ấy không sao thì tốt rồi.”
“Vâng, không sao, không sao.” Doãn Cẩn sợ hãi toát mồ hôi lạnh.
Đúng lúc này, đột nhiên có người đi tới, Tô Lam lập tức xoay người sang một bên.
“Thư ký Doãn! Lần trước vào ngày mười lăm tháng Giêng, chúng ta đánh bài, anh thua rồi, còn nói là sẽ mời chúng tôi ăn cơm nhưng chưa mời! Ý gì đây hả?”
Người tới là một nhân viên của tập đoàn Dark Reign, vỗ vai Doãn Cẩn.
Nghe vậy, Tô Lam có chút nghi hoặc.
Cô nhớ Quan Triều Viễn nói rằng ngày mười lăm tháng Giêng anh phải tăng ca cơ mà.
“Tôi còn chạy được à? Sếp Quankhông có ở đây, bây giờ tôi đang rất bận, hôm khác đi.”
“Anh tính xem, từ mười lăm tháng Giêng tính đến hôm nay đã qua bao nhiêu ngày rồi?”
“Được được được, tôi biết rồi!” Doãn Cẩn có vẻ hơi mất kiên nhẫn.
Sau khi tiễn đồng nghiệp đi, Doãn Cẩn vội vàng quay đầu lại: “Mợ chủ!”
Tô Lam lúc này mời hoàn hồn.
“Mợ chủ, mợ còn việc gì nữa không?”
“Ồ, không còn nữa, vừa rồi đồng nghiệp kia nói là ngày mười lăm tháng Giêng, mười lăm tháng Giêng đã xảy ra chuyện gì thế?” Tô Lam giả vờ không để ý hỏi.
“Không có gì, ngày mười lăm tháng Giêng không phải được nghỉ sao? Mấy người cùng nhau đánh bài, tôi thua rồi nợ họ một bữa.”
“Ngày mười lăm tháng Giêng mọi người cũng nghỉ à?” Tô Lam dò hỏi.
“Đúng vậy! Phải nghỉ chứ, còn phát phúc lợi nữa!”
“Ồ… tôi biết rồi, tôi đi trước đây.”
“Vâng thưa mợ, vậy tôi không tiễn mợ nữa, tôi còn có chút việc.”
Tô Lam vừa đi vừa suy nghĩ.
Cô nhớ rõ là sinh nhật Quan Triều Viễn vào ngày mười lăm tháng Giêng, nhưng vì công ty có việc khẩn cấp, nên anh còn chưa kịp ăn bánh gato mà đã phải rời đi rồi.
Nhưng, theo như Doãn Cẩn nói thì ngày mười lăm tháng Giêng là ngày nghỉ, cho dù thật sự có trường hợp khẩn cấp thì Doãn Cẩn nhất định cũng sẽ không chơi bài với đồng nghiệp?
Quan Triều Viễn đang nói dối?
Tô Lam chợt nhớ tới những gì Giản Ngọc nói.
Anh là một ma cà rồng, đêm trăng tròn sức mạnh sẽ tăng cao, công ty của anh không có chuyện gì cả, rõ ràng là đang nói dối!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.