Chương 861
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 1050
Nói thì chậm nhưng hành động thì nhanh, Giản Ngọc cấp tốc né đi, Quan Triều Viễn giẫm hụt vào khoảng không, bỗng nhiên anh cảm thấy dưới chân hơi mềm.
Khi anh muốn rụt chân lại thì Hoắc Vũ Long đã nhanh chóng kéo sợi dây thừng trong tay!
“Bịch” một tiếng, một chân của Quan Triều Viễn lọt xuống hố khiến anh nhất thời không thể cử động.
Giản Ngọc lập tức bước tới dùng tay kẹp cổ Quan Triều Viễn, còn Hoắc Vũ Long thì túm lấy cánh tay anh.
Quan Triều Viễn đã bị khống chế một chân và một tay, anh chỉ còn một chân, một tay để chống lại.
Nhưng dù vậy Giản Ngọc vẫn thấy rất gian nan, anh ta ngước mắt lên nhìn mặt trăng.
Giờ phút này, mặt trăng đang từ từ lên cao, mặt trăng càng lên cao thì ánh sáng càng mạnh, sắc xanh trong mắt Quan Triều Viễn càng ngày càng sáng rõ!
Giản Ngọc cảm thấy tay mình càng ngày càng tê rần, Hoắc Vũ Long cũng vậy.
“Không ổn, sức mạnh của cậu ta đang dần mạnh lên, chúng ta không phải đối thủ của cậu ta!”
“Biết không phải đối thủ của tôi rồi thì mau buông tay, biết đâu tôi lại có thể cho các người được toàn thây!”
Âm thanh phát ra từ cổ họng Quan Triều Viễn có chút khó khăn.
“Tô Lam, cháu còn không mau tới giúp đi!” Hoắc Vũ Long hét lớn về phía góc tối.
Nghe thấy tên Tô Lam, Quan Triều Viễn chợt ngừng phản kháng.
Tô Lam từ sau tảng đá lớn chầm chậm đi ra, bước từng bước về phía ba người.
“Tô Lam…” Giờ phút này Quan Triều Viễn biết thân phận của mình đã bị bại lộ.
Trong mắt Tô Lam đầy vẻ không dám tin, làm sao cô có thể tin người đàn ông ở bên mình sớm tối, người đàn ông mà cô hết mực yêu thương lại là ma cà rồng chứ?
“Tô Lam, đâm chiếc răng sói đó vào tim cậu ta là có thể diệt trừ mối nguy hại này cho loài người chúng ta!”
Hoắc Vũ Long hét lên với Tô Lam.
Tô Lam sờ vào chiếc răng sói trước ngực, cầm nó lên nhìn.
Khi thấy Tô Lam cầm chiếc răng sói lên, cuối cùng Quan Triều Viễn cũng tin lời tiên tri của mẹ là đúng.
Cô thật sự muốn giết anh.
Mắt anh phát ra ánh sáng xanh mờ nhạt, cùng màu với màu của ánh trăng.
Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam, đó là người con gái anh rất yêu, là người con gái anh cố gắng hết sức để bảo vệ và thương yêu.
Giờ đây, cô đang cầm vũ khí có thể giết anh đi về phía anh.
Giản Ngọc thấy Tô Lam không nói gì, chuyện này đối với ai cũng rất tàn nhẫn.
“Tô Lam, cháu còn ngây ra đó làm gì? Mau giết cậu ta đi, cậu ta là ma cà rồng, hai đứa không thể ở bên nhau, giữ cậu ta lại chỉ càng thêm hoạ cho nhiều người!”
Hoắc Vũ Long quát lên thúc giục Tô Lam.
“Anh ta là ma cà rồng, giết anh ta đi!”
“Không, không phải như vậy, anh ấy là người đàn ông của mình!”
Trong đầu Tô Lam có hai người đang đánh nhau, một người bảo cô giết Quan Triều Viễn, người còn lại đang cố gắng ngăn cản cô.
Giết hay không giết?
Tô Lam chìm trong đống suy nghĩ hỗn loạn.
Nói thì chậm nhưng hành động thì nhanh, Giản Ngọc cấp tốc né đi, Quan Triều Viễn giẫm hụt vào khoảng không, bỗng nhiên anh cảm thấy dưới chân hơi mềm.
Khi anh muốn rụt chân lại thì Hoắc Vũ Long đã nhanh chóng kéo sợi dây thừng trong tay!
“Bịch” một tiếng, một chân của Quan Triều Viễn lọt xuống hố khiến anh nhất thời không thể cử động.
Giản Ngọc lập tức bước tới dùng tay kẹp cổ Quan Triều Viễn, còn Hoắc Vũ Long thì túm lấy cánh tay anh.
Quan Triều Viễn đã bị khống chế một chân và một tay, anh chỉ còn một chân, một tay để chống lại.
Nhưng dù vậy Giản Ngọc vẫn thấy rất gian nan, anh ta ngước mắt lên nhìn mặt trăng.
Giờ phút này, mặt trăng đang từ từ lên cao, mặt trăng càng lên cao thì ánh sáng càng mạnh, sắc xanh trong mắt Quan Triều Viễn càng ngày càng sáng rõ!
Giản Ngọc cảm thấy tay mình càng ngày càng tê rần, Hoắc Vũ Long cũng vậy.
“Không ổn, sức mạnh của cậu ta đang dần mạnh lên, chúng ta không phải đối thủ của cậu ta!”
“Biết không phải đối thủ của tôi rồi thì mau buông tay, biết đâu tôi lại có thể cho các người được toàn thây!”
Âm thanh phát ra từ cổ họng Quan Triều Viễn có chút khó khăn.
“Tô Lam, cháu còn không mau tới giúp đi!” Hoắc Vũ Long hét lớn về phía góc tối.
Nghe thấy tên Tô Lam, Quan Triều Viễn chợt ngừng phản kháng.
Tô Lam từ sau tảng đá lớn chầm chậm đi ra, bước từng bước về phía ba người.
“Tô Lam…” Giờ phút này Quan Triều Viễn biết thân phận của mình đã bị bại lộ.
Trong mắt Tô Lam đầy vẻ không dám tin, làm sao cô có thể tin người đàn ông ở bên mình sớm tối, người đàn ông mà cô hết mực yêu thương lại là ma cà rồng chứ?
“Tô Lam, đâm chiếc răng sói đó vào tim cậu ta là có thể diệt trừ mối nguy hại này cho loài người chúng ta!”
Hoắc Vũ Long hét lên với Tô Lam.
Tô Lam sờ vào chiếc răng sói trước ngực, cầm nó lên nhìn.
Khi thấy Tô Lam cầm chiếc răng sói lên, cuối cùng Quan Triều Viễn cũng tin lời tiên tri của mẹ là đúng.
Cô thật sự muốn giết anh.
Mắt anh phát ra ánh sáng xanh mờ nhạt, cùng màu với màu của ánh trăng.
Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam, đó là người con gái anh rất yêu, là người con gái anh cố gắng hết sức để bảo vệ và thương yêu.
Giờ đây, cô đang cầm vũ khí có thể giết anh đi về phía anh.
Giản Ngọc thấy Tô Lam không nói gì, chuyện này đối với ai cũng rất tàn nhẫn.
“Tô Lam, cháu còn ngây ra đó làm gì? Mau giết cậu ta đi, cậu ta là ma cà rồng, hai đứa không thể ở bên nhau, giữ cậu ta lại chỉ càng thêm hoạ cho nhiều người!”
Hoắc Vũ Long quát lên thúc giục Tô Lam.
“Anh ta là ma cà rồng, giết anh ta đi!”
“Không, không phải như vậy, anh ấy là người đàn ông của mình!”
Trong đầu Tô Lam có hai người đang đánh nhau, một người bảo cô giết Quan Triều Viễn, người còn lại đang cố gắng ngăn cản cô.
Giết hay không giết?
Tô Lam chìm trong đống suy nghĩ hỗn loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.