Chương 863
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 1052
Xe lái về hoa viên Crystal, xuống xe, Quan Triều Viễn cũng phớt lờ Tô Lam mà sải bước lớn đi vào nhà.
Vì Quan Triều Viễn ra ngoài vào đêm trăng tròn nên Vương Vĩ đã rất lo lắng, đi tới đi lui trước của biệt thự.
Thấy Quan Triều Viễn và Tô Lam cùng về, lúc này ông ấy mới yên tâm.
Quan Triều Viễn đẩy Vương Vĩ ra, đi thẳng lên lầu.
Tô Lam theo sát phía sau anh, cô cũng không biết tại sao mình lại đi theo anh, chỉ là cô rất muốn nói với chuyện Quan Triều Viễn, muốn nghe anh giải thích.
Quan Triều Viễn vào phòng, Tô Lam đang chuẩn bị vào thì Quan Triều Viễn đánh vào bả vai cô, dứt khoát đẩy cô ra ngoài.
Cú đánh này không hề nhẹ, Tô Lam bị đẩy ra đến bức tường trên hành lang.
Nếu không có tường thì có lẽ cô đã bị đánh bay rồi.
Tô Lam ôm lấy bả vai, dựa vào tường.
Cuối cùng mọi thứ đã được giải thích rồi, chỉ là khi hiểu ra tất cả thì Tô Lam phát hiện không biết sự thật tốt hơn nhiều.
Trong phòng truyền đến tiếng gầm trầm thấp, tiếng gầm toát lên sự đau đớn.
Vương Vĩ nhẹ nhàng đi tới đỡ Tô Lam.
“Mợ chủ, mợ không sao chứ?”
Tô Lam như người mất hồn, cô lắc đầu.
“Để cậu ấy ở một mình đi, chúng ta không ai giúp được cậu ấy đâu.”
Vương Vĩ đưa Tô Lam xuống lầu.
Tô Lam vẫn chưa hoàn hồn ngồi trên sofa, Vương Vĩ bưng đến cho cô một tách trà nóng.
“Mợ chủ, mợ đã nhìn thấy hết rồi, vậy cũng không còn gì để giấu nữa.”
“Anh ấy… thật sự là ma cà rồng sao?” Giọng Tô Lam trầm thấp đến mức ngay cả bản thân cô cũng nghe không rõ.
Mặc dù cô đã biết đáp án, nhưng cô vẫn muốn hỏi cho rõ.
“Cậu ấy không phải ma cà rồng bình thường, lúc mẹ ruột cậu ấy sinh cậu ấy ra thì vẫn là người, mà bố của cậu ấy là ma cà rồng thật sự, trên người cậu ấy chảy một nửa dòng máu của ma cà rồng.”
Tô Lam nghiêng đầu nhìn Vương Vĩ, không ngờ trên đời lại có chuyện này! Con người có thể sinh ra cả ma cà rồng?
“Cho nên cậu ấy có nhịp tim của con người nhưng lại không có nhiệt độ cơ thể của con người.”
Tô Lam bỗng chốc hiểu ra.
“Nhưng đây là vì kết hợp giữa ma cà rồng và con người nên mới tạo ra sự mâu thuẫn này của cậu ấy. Theo truyền thuyết, để ngăn con người và ma cà rồng yêu nhau thì sẽ để con cái của họ ở trong trạng thái bị phong ấn, phong ấn này vô cùng đau đớn, vào đêm trăng rằm, họ sẽ muốn hút máu người giống như ma cà rồng.”
Nói đến đây, Vương Vĩ không khỏi xoa cái đầu trọc của mình.
“Thực ra cậu chủ luôn rất đau khổ, cậu ấu không thể nào sống trong xã hội ma cà rồng được, bởi vì năng lực của cậu chủ không thể đối đầu với ma cà rồng được, còn sống trong xã hội loài người cũng dễ bị lộ thân phận, một khi bị lộ thì hậu quả sẽ rất khó lường.”
Tô Lam ôm lấy đầu mình, không biết có thể nói gì.
Xe lái về hoa viên Crystal, xuống xe, Quan Triều Viễn cũng phớt lờ Tô Lam mà sải bước lớn đi vào nhà.
Vì Quan Triều Viễn ra ngoài vào đêm trăng tròn nên Vương Vĩ đã rất lo lắng, đi tới đi lui trước của biệt thự.
Thấy Quan Triều Viễn và Tô Lam cùng về, lúc này ông ấy mới yên tâm.
Quan Triều Viễn đẩy Vương Vĩ ra, đi thẳng lên lầu.
Tô Lam theo sát phía sau anh, cô cũng không biết tại sao mình lại đi theo anh, chỉ là cô rất muốn nói với chuyện Quan Triều Viễn, muốn nghe anh giải thích.
Quan Triều Viễn vào phòng, Tô Lam đang chuẩn bị vào thì Quan Triều Viễn đánh vào bả vai cô, dứt khoát đẩy cô ra ngoài.
Cú đánh này không hề nhẹ, Tô Lam bị đẩy ra đến bức tường trên hành lang.
Nếu không có tường thì có lẽ cô đã bị đánh bay rồi.
Tô Lam ôm lấy bả vai, dựa vào tường.
Cuối cùng mọi thứ đã được giải thích rồi, chỉ là khi hiểu ra tất cả thì Tô Lam phát hiện không biết sự thật tốt hơn nhiều.
Trong phòng truyền đến tiếng gầm trầm thấp, tiếng gầm toát lên sự đau đớn.
Vương Vĩ nhẹ nhàng đi tới đỡ Tô Lam.
“Mợ chủ, mợ không sao chứ?”
Tô Lam như người mất hồn, cô lắc đầu.
“Để cậu ấy ở một mình đi, chúng ta không ai giúp được cậu ấy đâu.”
Vương Vĩ đưa Tô Lam xuống lầu.
Tô Lam vẫn chưa hoàn hồn ngồi trên sofa, Vương Vĩ bưng đến cho cô một tách trà nóng.
“Mợ chủ, mợ đã nhìn thấy hết rồi, vậy cũng không còn gì để giấu nữa.”
“Anh ấy… thật sự là ma cà rồng sao?” Giọng Tô Lam trầm thấp đến mức ngay cả bản thân cô cũng nghe không rõ.
Mặc dù cô đã biết đáp án, nhưng cô vẫn muốn hỏi cho rõ.
“Cậu ấy không phải ma cà rồng bình thường, lúc mẹ ruột cậu ấy sinh cậu ấy ra thì vẫn là người, mà bố của cậu ấy là ma cà rồng thật sự, trên người cậu ấy chảy một nửa dòng máu của ma cà rồng.”
Tô Lam nghiêng đầu nhìn Vương Vĩ, không ngờ trên đời lại có chuyện này! Con người có thể sinh ra cả ma cà rồng?
“Cho nên cậu ấy có nhịp tim của con người nhưng lại không có nhiệt độ cơ thể của con người.”
Tô Lam bỗng chốc hiểu ra.
“Nhưng đây là vì kết hợp giữa ma cà rồng và con người nên mới tạo ra sự mâu thuẫn này của cậu ấy. Theo truyền thuyết, để ngăn con người và ma cà rồng yêu nhau thì sẽ để con cái của họ ở trong trạng thái bị phong ấn, phong ấn này vô cùng đau đớn, vào đêm trăng rằm, họ sẽ muốn hút máu người giống như ma cà rồng.”
Nói đến đây, Vương Vĩ không khỏi xoa cái đầu trọc của mình.
“Thực ra cậu chủ luôn rất đau khổ, cậu ấu không thể nào sống trong xã hội ma cà rồng được, bởi vì năng lực của cậu chủ không thể đối đầu với ma cà rồng được, còn sống trong xã hội loài người cũng dễ bị lộ thân phận, một khi bị lộ thì hậu quả sẽ rất khó lường.”
Tô Lam ôm lấy đầu mình, không biết có thể nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.