Chương 889
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 1078
Trong một phòng Studio khác, các bạn học của Tô Kiêm Mặc đang gấp gáp thiết kế.
“Ôi, sao dạo đây tôi chẳng thấy Kiêm Mặc vậy? Chẳng phải mọi khi cậu ấy là người tích cực nhất à?” Một cô gái chợt hỏi.
“Đợt trước Kiêm Mặc phải nằm viện, bây giờ chắc đang may váy cưới trong phòng bên cạnh đấy. Tôi nghe nói cậu ấy may cho chị Tô Lam.” Lâm Chi Hàng cùng phòng ký túc với Tô Kiêm Mặc trả lời.
“Tôi thấy trong phòng Kiêm Mặc hình như đang để đồng hồ đếm ngược thời gian, hôm qua là hai mươi sáu, hôm nay là hai mươi lăm, không biết cậu ấy đang làm gì nữa.”
Tay Lâm Chi Hàng đang cầm bút viết chợt dừng lại.
“Cậu thấy thật à?”
“Thật mà, tôi hỏi cậu ấy định làm gì? Cậu ấy chỉ cười nhưng không trả lời tôi. Cậu ấy vẫn không ngừng may váy cưới. Tối qua tôi rời đi lúc hơn chín giờ mà vẫn thấy cậu ấy đang làm đấy.”
Lâm Chi Hàng lặng lẽ cúi đầu. Cậu ấy ở cùng một phòng ký túc với Tô Kiêm Mặc nên vẫn biết tương đối về tình hình của cậu.
“Đúng rồi, hình như sức khỏe của cậu ấy gần đây không tốt lắm, tôi còn nhìn thấy cậu ấy thỉnh thoảng uống thuốc.”
“Kiêm Mặc… cậu ấy… có lẽ không xong rồi.” Lâm Chi Hàng nói rất khẽ.
Mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau.
Lâm Chi Hàng nói cho mọi người biết tình trạng của Tô Kiêm Mặc.
“Sợ là lần này cậu ấy thật sự không thể qua được, nếu không sẽ không vội may váy cưới cho chị Tô Lam như vậy. Tôi nghĩ có lẽ cậu ấy muốn hoàn thành giấc mơ trước khi mất?”
Mắt Lâm Chi Hàng hơi ướt.
Mấy cô gái đang ngồi thậm chí òa khóc.
Bọn họ đều là bạn cùng lớp, mỗi ngày sớm chiều ở chung tất nhiên có tình cảm sâu nặng, lại thêm có Studio này nên bọn họ xem nhau như người thân.
Tô Kiêm Mặc ngồi dưới đất nhìn chiếc váy cưới của mình mà không khỏi nản lòng.
Áo cưới được làm bằng tay cần rất nhiều thời gian mới hoàn thành được, cậu không biết mình có đủ thời gian không nữa.
“Kiêm Mặc, cậu để bọn tôi tới giúp cậu nhé.”
Tô Kiêm Mặc vừa ngước mắt đã thấy tất cả bạn học của mình đang đứng ở cửa phòng.
Trên mặt mỗi người là nụ cười tràn ngập sức sống tuổi trẻ.
Dường như trong lòng bọn họ hiểu rõ mà không nói ra, không cần bất kỳ lời nói nào vẫn hiểu rõ tâm trạng của nhau.
Các sinh viên chen nhau bước tới, bắt đầu giúp Tô Kiêm Mặc may chiếc váy cưới này.
Tô Kiêm Mặc cũng vui vẻ cười. Có mọi người giúp đỡ, cậu tin chắc có thể nhanh chóng hoàn thành được chiếc váy cưới này.
Như vậy cũng bớt được một nỗi băn khoăn trong lòng cậu.
Lâm Chi Hàng đứng bên cạnh Tô Kiêm Mặc, liếc nhìn số hai mươi lăm của đồng hồ đếm ngược trên tường, sau đó lén lút kéo cậu sang một bên.
“Thật sự chỉ còn bấy nhiêu ngày thôi à?”
Trong một phòng Studio khác, các bạn học của Tô Kiêm Mặc đang gấp gáp thiết kế.
“Ôi, sao dạo đây tôi chẳng thấy Kiêm Mặc vậy? Chẳng phải mọi khi cậu ấy là người tích cực nhất à?” Một cô gái chợt hỏi.
“Đợt trước Kiêm Mặc phải nằm viện, bây giờ chắc đang may váy cưới trong phòng bên cạnh đấy. Tôi nghe nói cậu ấy may cho chị Tô Lam.” Lâm Chi Hàng cùng phòng ký túc với Tô Kiêm Mặc trả lời.
“Tôi thấy trong phòng Kiêm Mặc hình như đang để đồng hồ đếm ngược thời gian, hôm qua là hai mươi sáu, hôm nay là hai mươi lăm, không biết cậu ấy đang làm gì nữa.”
Tay Lâm Chi Hàng đang cầm bút viết chợt dừng lại.
“Cậu thấy thật à?”
“Thật mà, tôi hỏi cậu ấy định làm gì? Cậu ấy chỉ cười nhưng không trả lời tôi. Cậu ấy vẫn không ngừng may váy cưới. Tối qua tôi rời đi lúc hơn chín giờ mà vẫn thấy cậu ấy đang làm đấy.”
Lâm Chi Hàng lặng lẽ cúi đầu. Cậu ấy ở cùng một phòng ký túc với Tô Kiêm Mặc nên vẫn biết tương đối về tình hình của cậu.
“Đúng rồi, hình như sức khỏe của cậu ấy gần đây không tốt lắm, tôi còn nhìn thấy cậu ấy thỉnh thoảng uống thuốc.”
“Kiêm Mặc… cậu ấy… có lẽ không xong rồi.” Lâm Chi Hàng nói rất khẽ.
Mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau.
Lâm Chi Hàng nói cho mọi người biết tình trạng của Tô Kiêm Mặc.
“Sợ là lần này cậu ấy thật sự không thể qua được, nếu không sẽ không vội may váy cưới cho chị Tô Lam như vậy. Tôi nghĩ có lẽ cậu ấy muốn hoàn thành giấc mơ trước khi mất?”
Mắt Lâm Chi Hàng hơi ướt.
Mấy cô gái đang ngồi thậm chí òa khóc.
Bọn họ đều là bạn cùng lớp, mỗi ngày sớm chiều ở chung tất nhiên có tình cảm sâu nặng, lại thêm có Studio này nên bọn họ xem nhau như người thân.
Tô Kiêm Mặc ngồi dưới đất nhìn chiếc váy cưới của mình mà không khỏi nản lòng.
Áo cưới được làm bằng tay cần rất nhiều thời gian mới hoàn thành được, cậu không biết mình có đủ thời gian không nữa.
“Kiêm Mặc, cậu để bọn tôi tới giúp cậu nhé.”
Tô Kiêm Mặc vừa ngước mắt đã thấy tất cả bạn học của mình đang đứng ở cửa phòng.
Trên mặt mỗi người là nụ cười tràn ngập sức sống tuổi trẻ.
Dường như trong lòng bọn họ hiểu rõ mà không nói ra, không cần bất kỳ lời nói nào vẫn hiểu rõ tâm trạng của nhau.
Các sinh viên chen nhau bước tới, bắt đầu giúp Tô Kiêm Mặc may chiếc váy cưới này.
Tô Kiêm Mặc cũng vui vẻ cười. Có mọi người giúp đỡ, cậu tin chắc có thể nhanh chóng hoàn thành được chiếc váy cưới này.
Như vậy cũng bớt được một nỗi băn khoăn trong lòng cậu.
Lâm Chi Hàng đứng bên cạnh Tô Kiêm Mặc, liếc nhìn số hai mươi lăm của đồng hồ đếm ngược trên tường, sau đó lén lút kéo cậu sang một bên.
“Thật sự chỉ còn bấy nhiêu ngày thôi à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.