Chương 1020
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 1209
Lần này Giản Ngọc không định nghe lời Tô Lam.
“Hai chúng ta ở cùng nhau, cộng thêm WING vẫn tốt hơn một mình anh chứ?”
“Không, em sai rồi, một mình anh vào sẽ an toàn hơn. Anh lớn lên trong rừng, gặp phải chuyện thông thường anh vẫn có thể tự bảo vệ mình, nhưng mà em…”
Ý của Giản Ngọc không thể rõ ràng hơn được nữa, cũng tức là Tô Lam sẽ trở thành gánh nặng của anh ta.
“Anh Ngọc, anh yên tâm đi! Em tuyệt đối sẽ không trở thành gánh nặng của anh đâu! Anh đừng bỏ lại em một mình, chúng ta đều đã đi suốt chặng đường rồi, bây giờ anh mới muốn bỏ rơi em à?”
Giản Ngọc nhẹ nhàng day đầu mày, “Không phải anh muốn bỏ rơi em mà là lo cho sự an toàn của em.”
“Nhưng anh nghĩ xem, anh bảo em ở lại ngôi làng này cũng chưa chắc sẽ an toàn, chúng ta cũng không quen biết người nào ở đây cả, em lại là con gái, anh vừa đi có thể em sẽ mất đi tất cả sự che chở.”
Những lời nói của Tô Lam cũng nhắc nhở Giản Ngọc, anh ta không thể bỏ lại cô như vậy được.
Đây là một đất nước xa lạ, họ không hiểu mọi thứ về con người ở đây.
“Thôi được rồi, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ chuẩn bị vào rừng.”
Lúc này Tô Lam mới mỉm cười, “Vậy thì em đi ngủ trước đây, anh Ngọc ngủ ngon.”
Nhưng trời còn chưa sáng, Giản Ngọc đã lặng lẽ đi ra ngoài rồi, anh ta không đánh thức Tô Lam, cũng không mang theo WING.
Anh ta đã chuẩn bị trước rồi, dùng con dao đã được ngâm trong máu sói, cũng mang theo sợi dây chuyền răng sói, thậm chí mang cả súng nữa.
Bóng tối vẫn bao trùm khu rừng này, mọi thứ vô cùng yên tĩnh, sự yên tĩnh này càng giống một sự im lặng chết chóc hơn.
Giản Ngọc từng bước đi vào trong rừng theo sự chỉ dẫn của ông cụ trong làng.
Trên thực tế, ngay cả người của ngôi làng gần đó cũng không có ai thật sự vào trong lãnh địa này, bởi vì những người đã từng vào đó đều đã chết rồi.
Ông cụ trong làng đã từng đi vào một lần, ông ấy may mắn vì chưa vào sâu trong rừng, miễn cưỡng nhặt lại được một cái mạng.
Đột nhiên phía sau truyền đến âm thanh sột soạt, Giản Ngọc quay đầu lại, nhìn thấy cách đó không xa có một khối nhung trắng.
“Ra đây đi!”
Tô Lam ló đầu ra khỏi sau thân cây, cô còn dắt theo WING, cô lè lưỡi với Giản Ngọc.
“Em biết ngày là anh sẽ nhân lúc em ngủ liền rời đi mà, anh Ngọc, là đàn ông mà anh lại nói lời không giữ lời!”
Tô Lam thảo phạt trước.
“Tô Lam, anh thực sự không muốn em mạo hiểm, anh tin rằng với sự thông minh của em vẫn có thể đối phó với con người, cùng nhau vào rừng không bằng em ở lại trong làng sẽ càng an toàn hơn.”
“Em biết anh nghĩ như vậy, cho nên em ngủ không sâu giấc là vì muốn đi theo anh, bây giờ chúng ta đã vào rừng rồi, vậy thì đi thôi.”
Giản Ngọc cũng hết cách với Tô Lam, nếu đã vào rồi thì chỉ đành đi thẳng về phía trước thôi, đã không còn đường quay đầu nữa rồi.
Trong rừng sâu, tất cả mọi người đã thức giấc, chuẩn bị cho đám cưới long trọng.
Trời vừa sáng, Quan Triều Viễn đã bị gọi dậy giục mặc quần áo chú rể rồi.
Lần này Giản Ngọc không định nghe lời Tô Lam.
“Hai chúng ta ở cùng nhau, cộng thêm WING vẫn tốt hơn một mình anh chứ?”
“Không, em sai rồi, một mình anh vào sẽ an toàn hơn. Anh lớn lên trong rừng, gặp phải chuyện thông thường anh vẫn có thể tự bảo vệ mình, nhưng mà em…”
Ý của Giản Ngọc không thể rõ ràng hơn được nữa, cũng tức là Tô Lam sẽ trở thành gánh nặng của anh ta.
“Anh Ngọc, anh yên tâm đi! Em tuyệt đối sẽ không trở thành gánh nặng của anh đâu! Anh đừng bỏ lại em một mình, chúng ta đều đã đi suốt chặng đường rồi, bây giờ anh mới muốn bỏ rơi em à?”
Giản Ngọc nhẹ nhàng day đầu mày, “Không phải anh muốn bỏ rơi em mà là lo cho sự an toàn của em.”
“Nhưng anh nghĩ xem, anh bảo em ở lại ngôi làng này cũng chưa chắc sẽ an toàn, chúng ta cũng không quen biết người nào ở đây cả, em lại là con gái, anh vừa đi có thể em sẽ mất đi tất cả sự che chở.”
Những lời nói của Tô Lam cũng nhắc nhở Giản Ngọc, anh ta không thể bỏ lại cô như vậy được.
Đây là một đất nước xa lạ, họ không hiểu mọi thứ về con người ở đây.
“Thôi được rồi, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ chuẩn bị vào rừng.”
Lúc này Tô Lam mới mỉm cười, “Vậy thì em đi ngủ trước đây, anh Ngọc ngủ ngon.”
Nhưng trời còn chưa sáng, Giản Ngọc đã lặng lẽ đi ra ngoài rồi, anh ta không đánh thức Tô Lam, cũng không mang theo WING.
Anh ta đã chuẩn bị trước rồi, dùng con dao đã được ngâm trong máu sói, cũng mang theo sợi dây chuyền răng sói, thậm chí mang cả súng nữa.
Bóng tối vẫn bao trùm khu rừng này, mọi thứ vô cùng yên tĩnh, sự yên tĩnh này càng giống một sự im lặng chết chóc hơn.
Giản Ngọc từng bước đi vào trong rừng theo sự chỉ dẫn của ông cụ trong làng.
Trên thực tế, ngay cả người của ngôi làng gần đó cũng không có ai thật sự vào trong lãnh địa này, bởi vì những người đã từng vào đó đều đã chết rồi.
Ông cụ trong làng đã từng đi vào một lần, ông ấy may mắn vì chưa vào sâu trong rừng, miễn cưỡng nhặt lại được một cái mạng.
Đột nhiên phía sau truyền đến âm thanh sột soạt, Giản Ngọc quay đầu lại, nhìn thấy cách đó không xa có một khối nhung trắng.
“Ra đây đi!”
Tô Lam ló đầu ra khỏi sau thân cây, cô còn dắt theo WING, cô lè lưỡi với Giản Ngọc.
“Em biết ngày là anh sẽ nhân lúc em ngủ liền rời đi mà, anh Ngọc, là đàn ông mà anh lại nói lời không giữ lời!”
Tô Lam thảo phạt trước.
“Tô Lam, anh thực sự không muốn em mạo hiểm, anh tin rằng với sự thông minh của em vẫn có thể đối phó với con người, cùng nhau vào rừng không bằng em ở lại trong làng sẽ càng an toàn hơn.”
“Em biết anh nghĩ như vậy, cho nên em ngủ không sâu giấc là vì muốn đi theo anh, bây giờ chúng ta đã vào rừng rồi, vậy thì đi thôi.”
Giản Ngọc cũng hết cách với Tô Lam, nếu đã vào rồi thì chỉ đành đi thẳng về phía trước thôi, đã không còn đường quay đầu nữa rồi.
Trong rừng sâu, tất cả mọi người đã thức giấc, chuẩn bị cho đám cưới long trọng.
Trời vừa sáng, Quan Triều Viễn đã bị gọi dậy giục mặc quần áo chú rể rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.