Chương 1377
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 1711
Lê Thấm Thấm như phát hiện ra điều gì ghê gớm lắm.
“Chưa yêu bao giờ thì sao?”
“Không ngờ đường đường là Ảnh đế mà vẫn còn là một chàng trai ngây ngô, không phải anh cũng chưa làm chuyện đó với phụ nữ bao giờ đấy chứ?”
Câu này của Lê Thấm Thấm khiến mặt Mục Nhiễm Tranh đỏ như máu.
“Cô tưởng ai cũng là bad girl như cô à?” Mục Nhiễm Tranh nói xong thì vội cúi đầu giả vờ nhìn điện thoại.
Lê Thấm Thấm che miệng cười trộm, dù sao cũng là ân nhân cứu mạng mình, cô nói quá đáng quá cũng không hay.
“Phụ nữ tới tháng là bí mật cả thế giới đều biết, không có gì to tát cả. Thực ra tôi cực kỳ ghét tới tháng, khi tôi mười bốn tuổi thì bắt đầu có kinh nguyệt, mẹ tôi cũng qua đời vào năm đó.”
Mắt Lê Thấm Thấm hơi đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn cũng phủ lên một màu u buồn.
“Còn nhớ hôm đó ở trường học, tôi phát hiện quần trong của mình đều là máu, tôi còn tưởng mình mắc bệnh nan y. Sau khi tan học mẹ tới đón tôi, tôi vừa định nói cho mẹ chuyện này thì thấy một chiếc xe bên đường đâm vào bà ấy…”
Mục Nhiễm Tranh nghe những lời này cũng cảm thấy lòng rất buồn bã, bỗng nhiên anh thấy Lê Thấm Thấm thật đáng thương.
“Chưa có ai nói cho tôi biết khi tới tháng phải làm sao? Chọn băng vệ sinh như thế nào? Về sau vẫn là người giúp việc nói cho tôi biết từng chút từng chút một.”
Lê Thấm Thấm nở nụ cười cay đắng.
“Chuyện đã qua rồi thì đừng nghĩ tới nữa.” Mục Nhiễm Tranh cảm thấy bất kỳ lời an ủi nào cũng đều là vô nghĩa.
“Đúng vậy, đã qua rồi, mỗi tháng tôi vẫn sẽ đến kỳ, nhưng mẹ tôi sẽ không bao giờ quay về nữa.” Lê Thấm Thấm đột nhiên vỗ nhẹ lên đầu Mục Nhiễm Tranh: “Anh phải hiểu những kiến thức này để làm một người bạn trai chu đáo!”
“Hờ hờ…”
“Nhưng tôi vẫn cảm thấy anh và Phương Đoá không hợp!”
“Cô còn nhỏ thì biết cái gì?”
“Cảm giác khi hai người đứng cạnh nhau không ổn, haiz… Dù sao cũng không phải chuyện của tôi, anh thích là được. Anh giúp tôi việc lớn như vậy mà, anh yên tâm, sau này anh cần giúp chắc chắn tôi sẽ giúp.”
Lê Thấm Thấm cứ vậy ở lại chung cư của Mục Nhiễm Tranh, bình thường cô sẽ không ra ngoài, Mục Nhiễm Tranh thường xuyên phải đi làm, thi thoảng còn về nhà họ Mục ở, không ở đây nhiều.
Sau khi đóng máy một bộ phim, có lẽ cũng vì cân nhắc đến chuyện vun đắp tình cảm với Phương Đoá nên tạm thời anh không nhận phim mới mà về nhà nghỉ ngơi một thời gian.
Mục Nhiễm Tranh vừa về nhà đã nghe thấy tiếng đàn piano.
Sau khi đi vào, anh thấy Lê Thấm Thấm đang chơi piano.
Một bản nhạc đã kết thúc.
“Không ngờ cô còn biết chơi piano đấy!” Mục Nhiễm Tranh thật sự phải nhìn Lê Thấm Thấm bằng con mắt khác.
“Điều này rất kỳ lạ sao? Bốn tuổi tôi đã chơi piano, hình như tám tuổi trình độ piano đã đạt tới cấp mười. Sau khi mẹ qua đời thì tôi không còn chơi đàn nữa, đã rất lâu rồi không chơi nên hơi ngượng tay, ở đây chán nên chơi thôi.”
Lê Thấm Thấm như phát hiện ra điều gì ghê gớm lắm.
“Chưa yêu bao giờ thì sao?”
“Không ngờ đường đường là Ảnh đế mà vẫn còn là một chàng trai ngây ngô, không phải anh cũng chưa làm chuyện đó với phụ nữ bao giờ đấy chứ?”
Câu này của Lê Thấm Thấm khiến mặt Mục Nhiễm Tranh đỏ như máu.
“Cô tưởng ai cũng là bad girl như cô à?” Mục Nhiễm Tranh nói xong thì vội cúi đầu giả vờ nhìn điện thoại.
Lê Thấm Thấm che miệng cười trộm, dù sao cũng là ân nhân cứu mạng mình, cô nói quá đáng quá cũng không hay.
“Phụ nữ tới tháng là bí mật cả thế giới đều biết, không có gì to tát cả. Thực ra tôi cực kỳ ghét tới tháng, khi tôi mười bốn tuổi thì bắt đầu có kinh nguyệt, mẹ tôi cũng qua đời vào năm đó.”
Mắt Lê Thấm Thấm hơi đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn cũng phủ lên một màu u buồn.
“Còn nhớ hôm đó ở trường học, tôi phát hiện quần trong của mình đều là máu, tôi còn tưởng mình mắc bệnh nan y. Sau khi tan học mẹ tới đón tôi, tôi vừa định nói cho mẹ chuyện này thì thấy một chiếc xe bên đường đâm vào bà ấy…”
Mục Nhiễm Tranh nghe những lời này cũng cảm thấy lòng rất buồn bã, bỗng nhiên anh thấy Lê Thấm Thấm thật đáng thương.
“Chưa có ai nói cho tôi biết khi tới tháng phải làm sao? Chọn băng vệ sinh như thế nào? Về sau vẫn là người giúp việc nói cho tôi biết từng chút từng chút một.”
Lê Thấm Thấm nở nụ cười cay đắng.
“Chuyện đã qua rồi thì đừng nghĩ tới nữa.” Mục Nhiễm Tranh cảm thấy bất kỳ lời an ủi nào cũng đều là vô nghĩa.
“Đúng vậy, đã qua rồi, mỗi tháng tôi vẫn sẽ đến kỳ, nhưng mẹ tôi sẽ không bao giờ quay về nữa.” Lê Thấm Thấm đột nhiên vỗ nhẹ lên đầu Mục Nhiễm Tranh: “Anh phải hiểu những kiến thức này để làm một người bạn trai chu đáo!”
“Hờ hờ…”
“Nhưng tôi vẫn cảm thấy anh và Phương Đoá không hợp!”
“Cô còn nhỏ thì biết cái gì?”
“Cảm giác khi hai người đứng cạnh nhau không ổn, haiz… Dù sao cũng không phải chuyện của tôi, anh thích là được. Anh giúp tôi việc lớn như vậy mà, anh yên tâm, sau này anh cần giúp chắc chắn tôi sẽ giúp.”
Lê Thấm Thấm cứ vậy ở lại chung cư của Mục Nhiễm Tranh, bình thường cô sẽ không ra ngoài, Mục Nhiễm Tranh thường xuyên phải đi làm, thi thoảng còn về nhà họ Mục ở, không ở đây nhiều.
Sau khi đóng máy một bộ phim, có lẽ cũng vì cân nhắc đến chuyện vun đắp tình cảm với Phương Đoá nên tạm thời anh không nhận phim mới mà về nhà nghỉ ngơi một thời gian.
Mục Nhiễm Tranh vừa về nhà đã nghe thấy tiếng đàn piano.
Sau khi đi vào, anh thấy Lê Thấm Thấm đang chơi piano.
Một bản nhạc đã kết thúc.
“Không ngờ cô còn biết chơi piano đấy!” Mục Nhiễm Tranh thật sự phải nhìn Lê Thấm Thấm bằng con mắt khác.
“Điều này rất kỳ lạ sao? Bốn tuổi tôi đã chơi piano, hình như tám tuổi trình độ piano đã đạt tới cấp mười. Sau khi mẹ qua đời thì tôi không còn chơi đàn nữa, đã rất lâu rồi không chơi nên hơi ngượng tay, ở đây chán nên chơi thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.