Chương 1384
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 1718
Hoa viên Crystal.
Tam Tam đang ngồi trên đất chơi với các khối gỗ nhỏ, Tô Lam ngồi trên sofa vừa nhìn cậu bé vừa nói chuyện với Mục Nhiễm Tranh.
“Sắp đính hôn rồi? Hai người tiến triển nhanh vậy à?”
Quan Triều Viễn dùng đôi mắt sắc bén nhìn Mục Nhiễm Tranh: “Có phải cháu đã ngủ với con nhà người ta rồi không?”
Mục Nhiễm Tranh cúi đầu không nói.
“Ngủ thì ngủ thôi, đều là người lớn cả, chuyện này có gì không được?” Tô Lam vội nói giúp Mục Nhiễm Tranh.
“Chú cũng không nói không được ngủ, nhưng cháu phải chú ý, đừng để có con! Lớn rồi thì phải có chừng mực!”
“Sao anh lại giáo dục cháu trai như vậy? Lúc đầu anh làm thế nào?”
“Sao lúc nào em cũng đốp lại anh thế?”
Mục Nhiễm Tranh nhìn hai người anh một câu em một câu, anh đến đây không phải để ăn cơm chó được không hả?
“Ai đốp lại anh? Không phải đang nói chuyện của Hắc Thổ sao?”
Quan Triều Viễn lại tiếp tục quay đầu nhìn Mục Nhiễm Tranh: “Bao giờ đính hôn? Đã định ngày chưa?”
“Mẹ cháu nói thứ hai tuần sau là ngày tốt nên đang định chọn ngày đó.” Mục Nhiễm Tranh thành thật trả lời.
Tô Lam dường như nhìn ra được tâm trạng Mục Nhiễm Tranh không tốt lắm: “Tam Tam, con muốn ăn pudding bí đỏ không?”
Tam Tam nhanh chóng ngẩng đầu lên: “Muốn ạ!”
“Bảo bố đưa con đi lấy đi.”
Tam Tam lập tức đứng dậy đi về phía Quan Triều Viễn, dắt tay anh định đi vào phòng ăn.
“Anh nói sẽ đưa con đi lấy pudding bí đỏ bao giờ? Sao em không đưa con đi?”
“Bố, dingding!” Tam Tam kéo tay Quan Triều Viễn.
“Bảo anh đi thì anh đi đi, hiếm khi con trai thích anh như vậy.”
“Tô Lam, em cố ý đúng không? Em đẩy anh ra để thì thầm với cậu ta đúng không?”
“Đâu có thì thầm gì đâu? Có thì thầm thì cũng là với anh mà!” Bây giờ Tô Lam cũng đã học được cách thi thoảng nói lời sến sẩm.
“Buổi tối chúng ta lên giường từ từ nói.” Quan Triều Viễn nháy mắt xấu xa với Tô Lam rồi dắt tay Tam Tam đi vào phòng ăn.
“Được rồi, chú anh đi rồi, có lời gì nói đi!”
Mục Nhiễm Tranh ôm gối ôm vào lòng: “Hai người đã có con lớn vậy rồi mà sao vẫn sến thế? Không thấy ngán à?”
“Anh đã có tình yêu rồi sao vẫn cứ ghét bỏ chúng tôi sến sẩm thế? Không phải anh cũng vậy à?”
“Tôi không…”
“Sao? Cãi nhau với Phương Đoá à? Không nên chứ, hai người đã sắp đính hôn rồi, cãi nhau mà vẫn đính hôn được hả?”
Nếu là vậy thì hai người này quá lý trí luôn.
Hoa viên Crystal.
Tam Tam đang ngồi trên đất chơi với các khối gỗ nhỏ, Tô Lam ngồi trên sofa vừa nhìn cậu bé vừa nói chuyện với Mục Nhiễm Tranh.
“Sắp đính hôn rồi? Hai người tiến triển nhanh vậy à?”
Quan Triều Viễn dùng đôi mắt sắc bén nhìn Mục Nhiễm Tranh: “Có phải cháu đã ngủ với con nhà người ta rồi không?”
Mục Nhiễm Tranh cúi đầu không nói.
“Ngủ thì ngủ thôi, đều là người lớn cả, chuyện này có gì không được?” Tô Lam vội nói giúp Mục Nhiễm Tranh.
“Chú cũng không nói không được ngủ, nhưng cháu phải chú ý, đừng để có con! Lớn rồi thì phải có chừng mực!”
“Sao anh lại giáo dục cháu trai như vậy? Lúc đầu anh làm thế nào?”
“Sao lúc nào em cũng đốp lại anh thế?”
Mục Nhiễm Tranh nhìn hai người anh một câu em một câu, anh đến đây không phải để ăn cơm chó được không hả?
“Ai đốp lại anh? Không phải đang nói chuyện của Hắc Thổ sao?”
Quan Triều Viễn lại tiếp tục quay đầu nhìn Mục Nhiễm Tranh: “Bao giờ đính hôn? Đã định ngày chưa?”
“Mẹ cháu nói thứ hai tuần sau là ngày tốt nên đang định chọn ngày đó.” Mục Nhiễm Tranh thành thật trả lời.
Tô Lam dường như nhìn ra được tâm trạng Mục Nhiễm Tranh không tốt lắm: “Tam Tam, con muốn ăn pudding bí đỏ không?”
Tam Tam nhanh chóng ngẩng đầu lên: “Muốn ạ!”
“Bảo bố đưa con đi lấy đi.”
Tam Tam lập tức đứng dậy đi về phía Quan Triều Viễn, dắt tay anh định đi vào phòng ăn.
“Anh nói sẽ đưa con đi lấy pudding bí đỏ bao giờ? Sao em không đưa con đi?”
“Bố, dingding!” Tam Tam kéo tay Quan Triều Viễn.
“Bảo anh đi thì anh đi đi, hiếm khi con trai thích anh như vậy.”
“Tô Lam, em cố ý đúng không? Em đẩy anh ra để thì thầm với cậu ta đúng không?”
“Đâu có thì thầm gì đâu? Có thì thầm thì cũng là với anh mà!” Bây giờ Tô Lam cũng đã học được cách thi thoảng nói lời sến sẩm.
“Buổi tối chúng ta lên giường từ từ nói.” Quan Triều Viễn nháy mắt xấu xa với Tô Lam rồi dắt tay Tam Tam đi vào phòng ăn.
“Được rồi, chú anh đi rồi, có lời gì nói đi!”
Mục Nhiễm Tranh ôm gối ôm vào lòng: “Hai người đã có con lớn vậy rồi mà sao vẫn sến thế? Không thấy ngán à?”
“Anh đã có tình yêu rồi sao vẫn cứ ghét bỏ chúng tôi sến sẩm thế? Không phải anh cũng vậy à?”
“Tôi không…”
“Sao? Cãi nhau với Phương Đoá à? Không nên chứ, hai người đã sắp đính hôn rồi, cãi nhau mà vẫn đính hôn được hả?”
Nếu là vậy thì hai người này quá lý trí luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.