Chương 1394
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 1728
Nhà họ Lê.
Cửa phòng bị khoá chặt, Lê Thấm Thấm quỳ trên đất, trước mặt là di ảnh của mẹ cô.
“Tương Nhi, anh tìm được con gái rồi, hôm nay anh muốn cho nó một bài học trước mặt em! Nó thật sự quá hư đốn!”
Lê Hán Giang nói mà vẫn không giấu được sự tức giận trong lòng mình.
Lê Thấm Thấm quỳ trên đất không nói gì.
“Nói đi chứ! Con câm rồi à? Không phải vừa nãy nói nhiều lắm sao?”
Lê Thấm Thấm quay đầu đi: “Bố muốn đánh thì đánh đi, nói nhiều như vậy làm gì!”
“Con, được lắm! Thấm Thấm, bố chưa đánh con bao giờ, nhưng bây giờ điều bố hối hận nhất là không dạy dỗ con tử tế, lúc nên đánh lại không đánh!”
Lê Hán Giang lấy roi mây vợ ông đã từng dùng ra.
Trước đây vợ ông toàn dùng cây roi mây này dạy dỗ con gái. Từ nhỏ Lê Thấm Thấm đã rất nghịch ngợm, đi học lớp nghệ thuật không trốn học thì lại gây rối.
Vì thế vợ ông đã đánh Lê Thấm Thấm không ít, lần nào cũng là ông bảo vệ con gái.
Sau khi vợ mất, ông cảm thấy con gái vốn đã rất đáng thương khi không có mẹ ở bên, vậy nên dù có mắc lỗi lớn đến đâu ông cũng không giờ động đến cô.
Nhưng chuyện xảy ra gần đây thật sự khiến Lê Hán Giang không thể kìm nén được lửa giận.
Ông giơ cây roi lên, do dự một lúc rồi vẫn đánh vào mông Lê Thấm Thấm.
“A…” Lê Thấm Thấm cắn môi, hét lên một tiếng.
“Con cũng biết đau sao? Vậy con đã biết sai chưa? Sau này có thay đổi không?’
“Con không sai, người sai là bố!”
“Được, con không nhận sai đúng không? Vậy bố sẽ đánh đến khi nào con nhận sai thì thôi!” Lê Hán Giang giơ cây roi lên, quất liên tục vào người Lê Thấm Thấm.
Lê Thấm Thấm cắn môi, không để cho mình phát ra tiếng.
Khi còn nhỏ vì nghịch ngợm, phá phách nên bị mẹ đánh, nhưng cô chưa bao giờ thế này, roi còn chưa hạ xuống cô đã khóc ra tiếng và nhận lỗi.
Đôi khi mẹ cũng sẽ vì cô rơi nước mắt mà đánh nhẹ hơn hoặc không đánh nữa.
Nhưng dường như cô đang chống đối bố mình nên sống chết không chịu nhận sai!
“Con có nhận sai không? Quỳ trước di ảnh mẹ con, nói cho mẹ con biết con có sai không?”
“Con không sai, không sai! Bố có bản lĩnh thì đánh chết con luôn đi!”
“Bố phải đánh chết đứa con không nghe lời là con!” Lê Hán Giang bị lời của Lê Thấm Thấm làm cho tức suýt ngất, đánh càng ngày càng mạnh.
Quan Ly ở ngoài gõ cửa thật mạnh: “Đừng đánh nữa! Ông cứ đánh như vậy làm sao con bé chịu được! Không phải con bé đã về rồi sao? Tha cho nó lần này đi!”
Vì cửa đã khoá nên bà ta cũng không vào được.
Lê Hán Giang như không nghe thấy lời Quan Ly nói, vẫn ra sức quất cây roi.
Quan Ly ở bên ngoài sốt ruột sắp điên đến nơi: “Ông đừng đánh nữa! Coi như tôi cầu xin ông được không? Thấm Thấm, con mau xin lỗi bố con đi, nhận lỗi đi con!”
Nhà họ Lê.
Cửa phòng bị khoá chặt, Lê Thấm Thấm quỳ trên đất, trước mặt là di ảnh của mẹ cô.
“Tương Nhi, anh tìm được con gái rồi, hôm nay anh muốn cho nó một bài học trước mặt em! Nó thật sự quá hư đốn!”
Lê Hán Giang nói mà vẫn không giấu được sự tức giận trong lòng mình.
Lê Thấm Thấm quỳ trên đất không nói gì.
“Nói đi chứ! Con câm rồi à? Không phải vừa nãy nói nhiều lắm sao?”
Lê Thấm Thấm quay đầu đi: “Bố muốn đánh thì đánh đi, nói nhiều như vậy làm gì!”
“Con, được lắm! Thấm Thấm, bố chưa đánh con bao giờ, nhưng bây giờ điều bố hối hận nhất là không dạy dỗ con tử tế, lúc nên đánh lại không đánh!”
Lê Hán Giang lấy roi mây vợ ông đã từng dùng ra.
Trước đây vợ ông toàn dùng cây roi mây này dạy dỗ con gái. Từ nhỏ Lê Thấm Thấm đã rất nghịch ngợm, đi học lớp nghệ thuật không trốn học thì lại gây rối.
Vì thế vợ ông đã đánh Lê Thấm Thấm không ít, lần nào cũng là ông bảo vệ con gái.
Sau khi vợ mất, ông cảm thấy con gái vốn đã rất đáng thương khi không có mẹ ở bên, vậy nên dù có mắc lỗi lớn đến đâu ông cũng không giờ động đến cô.
Nhưng chuyện xảy ra gần đây thật sự khiến Lê Hán Giang không thể kìm nén được lửa giận.
Ông giơ cây roi lên, do dự một lúc rồi vẫn đánh vào mông Lê Thấm Thấm.
“A…” Lê Thấm Thấm cắn môi, hét lên một tiếng.
“Con cũng biết đau sao? Vậy con đã biết sai chưa? Sau này có thay đổi không?’
“Con không sai, người sai là bố!”
“Được, con không nhận sai đúng không? Vậy bố sẽ đánh đến khi nào con nhận sai thì thôi!” Lê Hán Giang giơ cây roi lên, quất liên tục vào người Lê Thấm Thấm.
Lê Thấm Thấm cắn môi, không để cho mình phát ra tiếng.
Khi còn nhỏ vì nghịch ngợm, phá phách nên bị mẹ đánh, nhưng cô chưa bao giờ thế này, roi còn chưa hạ xuống cô đã khóc ra tiếng và nhận lỗi.
Đôi khi mẹ cũng sẽ vì cô rơi nước mắt mà đánh nhẹ hơn hoặc không đánh nữa.
Nhưng dường như cô đang chống đối bố mình nên sống chết không chịu nhận sai!
“Con có nhận sai không? Quỳ trước di ảnh mẹ con, nói cho mẹ con biết con có sai không?”
“Con không sai, không sai! Bố có bản lĩnh thì đánh chết con luôn đi!”
“Bố phải đánh chết đứa con không nghe lời là con!” Lê Hán Giang bị lời của Lê Thấm Thấm làm cho tức suýt ngất, đánh càng ngày càng mạnh.
Quan Ly ở ngoài gõ cửa thật mạnh: “Đừng đánh nữa! Ông cứ đánh như vậy làm sao con bé chịu được! Không phải con bé đã về rồi sao? Tha cho nó lần này đi!”
Vì cửa đã khoá nên bà ta cũng không vào được.
Lê Hán Giang như không nghe thấy lời Quan Ly nói, vẫn ra sức quất cây roi.
Quan Ly ở bên ngoài sốt ruột sắp điên đến nơi: “Ông đừng đánh nữa! Coi như tôi cầu xin ông được không? Thấm Thấm, con mau xin lỗi bố con đi, nhận lỗi đi con!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.