Chương 1417
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 1812
“Hai đứa thực sự khiến người ta tức chết mất!” Tô Lam phải trả Điềm Điềm lại cho Lý Như Kiều.
Lúc này Tam Tam mới hài lòng, chui vào lòng Tô Lam, Tiểu Thất cũng vội vàng chiếm chỗ của mình.
Tô Lam trợn mắt nhìn hai đứa con trai này, “Hai đứa nhóc xấu xa!”
Nhìn vẻ ngoan ngoãn của Điềm Điềm, Tô Lam vẫn muốn sinh một cô con gái.
“Chị Tô Lam, chị thích con gái như vậy, sinh thêm một đứa nữa đi.”
“Chị dâu nhỏ của tôi ơi, bây giờ vẫn gọi là chị à, em phải gọi chị một tiếng chị dâu mới đúng.”
Lý Như Kiều lè lưỡi, “Em không đổi được.”
“Đừng nhắc nữa, chị cũng muốn sinh con gái, nhưng người ta không đồng ý ấy. Hơn nữa, nhỡ lại sinh thêm một đứa con trai thì nhà chị sẽ có ba đứa con trai đấy, chị nghĩ mình sẽ điên mất.”
Cả hai cùng cười lớn.
Buổi tối Quan Triều Viễn trở lại, Tô Lam mở máy thu âm ra.
Lần này Quan Triều Viễn thật sự đã hạ quyết tâm về chuyện của Mục Nhiễm Tranh, anh ra lệnh cho Quốc tế Tinh Hoàng không cần bận tâm đến vấn đề của Mục Nhiễm Tranh, nghệ sĩ bình thường gặp phải tình huống này nên xử lý như thế nào thì cứ xử lý Mục Nhiễm Tranh như vậy.
Hơn nữa Từ Tinh Như trước giờ vẫn là người công bằng, Mục Nhiễm Tranh không lấy được tài nguyên cũng không có gì lạ.
“Em nghe nói Hắc Thổ đang quay một bộ phim.”
“Ừm.” Quan Triều Viễn chỉ hừ một tiếng, dường như không hề hứng thú.
“Em thấy anh nhẫn tâm thật đấy, lần này anh ấy gặp khó khăn như vậy mà anh cũng không giúp anh ấy.” Tô Lam nói bằng giọng bình thản, cô không muốn Quan Triều Viễn nghĩ rằng cô đang chỉ trích anh.
“Anh muốn cho nó một bài học, như vậy nó mới trưởng thành được.” Quan Triều Viễn lên giường tiện tay tắt đèn.
“Lần này anh ấy quay phim không dễ dàng gì, còn phải bán cả nhà đi, quá trình quay phim cũng chịu nhiều khổ cực, hay là lúc phim chiếu anh giúp anh ấy nhé?”
Quan Triều Viễn xoay người đè Tô Lam dưới thân, “Anh thấy hôm nay chúng ta thảo luận vấn đề ai ở trên thì thiết thực hơn đấy.”
Tô Lam đẩy ngực Quan Triều Viễn ra, “Em đang nói nghiêm túc với anh đấy, lúc anh ấy kêu gọi đầu tư thì chẳng ai muốn đầu tư, dù phim chiếu được thì có lẽ các rạp chiếu phim lớn cũng không dám để nhiều suất chiếu, chúng ta đều biết số suất chiếu quyết định doanh thu phòng vé, anh ấy đã cố gắng nhiều như vậy, đến cuối cùng anh hãy làm người tốt được không?”
Quan Triều Viễn vẫn không để ý tới Tô Lam, cúi xuống bịt miệng cô bằng nụ hôn.
Tô Lam bó tay với anh.
Sự thật chứng minh bộ phim của Mục Nhiễm Tranh còn một chặng đường rất dài, trong quá trình gửi đi xét duyệt, họ phải sửa tổng cộng mấy lần mới được thông qua.
Sau đó lại gặp vấn đề về xác định lịch chiếu phim, lịch chiếu phim không phải muốn chiếu lúc nào là có thể chiếu lúc đó.
Có thể nói độ nổi tiếng của Mục Nhiễm Tranh đã thấp đến tận cùng, chỉ còn có một số fan không rời bỏ, còn đâu rất nhiều người đã thoát fan.
Hơn nữa bộ phim này có kinh phí đầu tư khá thấp, ngoài bản thân Mục Nhiễm Tranh ra thì những người khác đều người mới, không có nhà sản xuất nổi tiếng, không có ngôi sao nổi tiếng nên dĩ nhiên bị bỏ xó.
“Hai đứa thực sự khiến người ta tức chết mất!” Tô Lam phải trả Điềm Điềm lại cho Lý Như Kiều.
Lúc này Tam Tam mới hài lòng, chui vào lòng Tô Lam, Tiểu Thất cũng vội vàng chiếm chỗ của mình.
Tô Lam trợn mắt nhìn hai đứa con trai này, “Hai đứa nhóc xấu xa!”
Nhìn vẻ ngoan ngoãn của Điềm Điềm, Tô Lam vẫn muốn sinh một cô con gái.
“Chị Tô Lam, chị thích con gái như vậy, sinh thêm một đứa nữa đi.”
“Chị dâu nhỏ của tôi ơi, bây giờ vẫn gọi là chị à, em phải gọi chị một tiếng chị dâu mới đúng.”
Lý Như Kiều lè lưỡi, “Em không đổi được.”
“Đừng nhắc nữa, chị cũng muốn sinh con gái, nhưng người ta không đồng ý ấy. Hơn nữa, nhỡ lại sinh thêm một đứa con trai thì nhà chị sẽ có ba đứa con trai đấy, chị nghĩ mình sẽ điên mất.”
Cả hai cùng cười lớn.
Buổi tối Quan Triều Viễn trở lại, Tô Lam mở máy thu âm ra.
Lần này Quan Triều Viễn thật sự đã hạ quyết tâm về chuyện của Mục Nhiễm Tranh, anh ra lệnh cho Quốc tế Tinh Hoàng không cần bận tâm đến vấn đề của Mục Nhiễm Tranh, nghệ sĩ bình thường gặp phải tình huống này nên xử lý như thế nào thì cứ xử lý Mục Nhiễm Tranh như vậy.
Hơn nữa Từ Tinh Như trước giờ vẫn là người công bằng, Mục Nhiễm Tranh không lấy được tài nguyên cũng không có gì lạ.
“Em nghe nói Hắc Thổ đang quay một bộ phim.”
“Ừm.” Quan Triều Viễn chỉ hừ một tiếng, dường như không hề hứng thú.
“Em thấy anh nhẫn tâm thật đấy, lần này anh ấy gặp khó khăn như vậy mà anh cũng không giúp anh ấy.” Tô Lam nói bằng giọng bình thản, cô không muốn Quan Triều Viễn nghĩ rằng cô đang chỉ trích anh.
“Anh muốn cho nó một bài học, như vậy nó mới trưởng thành được.” Quan Triều Viễn lên giường tiện tay tắt đèn.
“Lần này anh ấy quay phim không dễ dàng gì, còn phải bán cả nhà đi, quá trình quay phim cũng chịu nhiều khổ cực, hay là lúc phim chiếu anh giúp anh ấy nhé?”
Quan Triều Viễn xoay người đè Tô Lam dưới thân, “Anh thấy hôm nay chúng ta thảo luận vấn đề ai ở trên thì thiết thực hơn đấy.”
Tô Lam đẩy ngực Quan Triều Viễn ra, “Em đang nói nghiêm túc với anh đấy, lúc anh ấy kêu gọi đầu tư thì chẳng ai muốn đầu tư, dù phim chiếu được thì có lẽ các rạp chiếu phim lớn cũng không dám để nhiều suất chiếu, chúng ta đều biết số suất chiếu quyết định doanh thu phòng vé, anh ấy đã cố gắng nhiều như vậy, đến cuối cùng anh hãy làm người tốt được không?”
Quan Triều Viễn vẫn không để ý tới Tô Lam, cúi xuống bịt miệng cô bằng nụ hôn.
Tô Lam bó tay với anh.
Sự thật chứng minh bộ phim của Mục Nhiễm Tranh còn một chặng đường rất dài, trong quá trình gửi đi xét duyệt, họ phải sửa tổng cộng mấy lần mới được thông qua.
Sau đó lại gặp vấn đề về xác định lịch chiếu phim, lịch chiếu phim không phải muốn chiếu lúc nào là có thể chiếu lúc đó.
Có thể nói độ nổi tiếng của Mục Nhiễm Tranh đã thấp đến tận cùng, chỉ còn có một số fan không rời bỏ, còn đâu rất nhiều người đã thoát fan.
Hơn nữa bộ phim này có kinh phí đầu tư khá thấp, ngoài bản thân Mục Nhiễm Tranh ra thì những người khác đều người mới, không có nhà sản xuất nổi tiếng, không có ngôi sao nổi tiếng nên dĩ nhiên bị bỏ xó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.