Chương 1425: Chương 1829-1834
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 1829
Anh quyết định trêu Lê Thấm Thấm.
“Mắt nhìn phụ nữ của anh chẳng ra sao cả, nếu không anh sẽ không đi thích một cô ngốc.”
Lê Thấm Thấm nghe Mục Nhiễm Tranh nói vậy, đoán chắc rằng cuộc hôn nhân giữa Mục Nhiễm Tranh và Phương Đoá không được hạnh phúc, cô vỗ đùi thật mạnh.
“Em nói mà, cô ấy ngu ngốc thật, ai thèm loại phụ nữ như vậy, cưới về nhà làm gì, không có chút tình thú nào hết, chắc sẽ làm anh chán chết nhỉ?”
Mục Nhiễm Tranh lẳng lặng nghe, vừa nghe vừa gật đầu liên tục.
“Cô ta không những ngu ngốc, anh không thấy cô ta còn có vấn đề hả?” Lê Thấm Thấm chỉ vào đầu mình, “Chỗ này có vấn đề.”
“Đúng là có vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề rất lớn.”
“Em nói trúng rồi đúng không? Anh nói anh đi, sao lại thích một cô gái như vậy?”
“Đúng rồi, em nói xem sao anh lại thích một cô gái như vậy nhỉ?”
Mục Nhiễm Tranh thích thú nhìn Lê Thấm Thấm chằm chằm.
Lê Thấm Thấm sờ mặt mình: “Vậy anh nói xem em đẹp hay cô ấy đẹp?”
Mục Nhiễm Tranh ngẩng đầu quan sát Lê Thấm Thấm thật kỹ.
Dường như Lê Thấm Thấm cũng nghiêm túc cực kỳ, không hề chớp mắt nhìn thẳng vào Mục Nhiễm Tranh.
“Giống nhau.”
“Giống nhau? Sao lại giống nhau được? Mắt anh có vấn đề hả?”
Mục Nhiễm Tranh cười khẽ: “Giống nhau thật mà.”
“Anh nhìn hai mí của em này!” Lê Thấm Thấm sát lại gần Mục Nhiễm Tranh, chỉ vào mắt mình, “Chắc chắn hai mí của cô ấy không đẹp bằng em đúng không? Nhìn mắt em nữa này, mắt em có hồn đến vậy, có hồn hơn cô ta nhiều đúng không? Còn mũi, miệng em nữa, anh quan sát cho kỹ đi!”
Mục Nhiễm Tranh cười tươi hơn.
“Anh đừng cười nữa! Em đang nghiêm túc lắm đấy!” Lê Thấm Thấm là cô gái quan tâm đến vẻ bề ngoài của mình, đặc biệt là không thể thua tình địch của mình được!
Đã thua người rồi mà đến nhan sắc cũng thua thì thôi cô đừng sống nữa!
Mục Nhiễm Tranh vẫn bình tĩnh tự nhiên trả lời: “Giống nhau thật mà.”
Lê Thấm Thấm không thể nhịn được nữa, cô vỗ đùi mình thật mạnh.
“Vợ anh đâu có ở đây, dù anh thấy vợ mình đẹp hơn em thì anh nói dối lừa em cũng được mà! Sao anh lại vậy cơ chứ!”
“Giống nhau mà, bảo anh phải so thế nào?”
“Sao lại giống nhau được?” Lê Thấm Thấm sắp phát điên rồi.
“Em bảo anh phải so em với em, đương nhiên là giống nhau rồi.”
“Cái gì mà so em với em…” Lê Thấm Thấm nói được một nửa rồi không nói nữa, cô quay đầu ngạc nhiên nhìn Mục Nhiễm Tranh, “Ý anh là sao?”
“Ý trên mặt chữ.”
Mặt Lê Thấm Thấm lập tức đỏ như mây hồng.
Em bảo anh phải so em với em, đương nhiên là giống nhau rồi.
Lê Thấm Thấm phân tích câu này thật kỹ, chẳng lẽ ban nãy người mà Mục Nhiễm Tranh nói là mình?
Chương 1830
Cô che gương mặt đã nóng ran, chẳng lẽ là vậy thật?
Không không không, không thể tự đa tình được!
Lê Thấm Thấm hắng giọng nói: “Anh đang nói gì vậy? Em không hiểu lắm, trời không còn sớm nữa, em phải về trường.”
Nói rồi cô mở cửa định xuống xe nhưng lại bị Mục Nhiễm Tranh nắm cánh tay lại.
“Anh không kết hôn.”
Lê Thấm Thấm chỉ thấy tim mình vọt lên đến cổ họng!
Không kết hôn, anh không kết hôn thật à?
“Bài post Weibo tuyên bố muốn kết hôn với Phương Đoá không phải do anh đăng mà là người trong nhà sắp xếp, khoảng thời gian đó anh bị giam lỏng. Hôm đó không phải anh cố tình lỡ hẹn mà là lúc anh đang đợi em thì chú anh chợt đến bắt anh đi…”
Lê Thấm Thấm chợt xoay người lại nhào vào lòng Mục Nhiễm Tranh, ôm chặt cô Mục Nhiễm Tranh.
“Có phải hôm đó anh định tỏ tình với em không? Phải không? Phải không?”
Hiển nhiên cô hơi phấn khích, rõ ràng lúc trước đã tự nói với mình rằng đừng suy nghĩ lung tung nữa, đừng tự đa tình nhưng giờ phút này cô vẫn không thể kiểm soát được mình!
Cái ôm ập đến bất ngờ làm Mục Nhiễm Tranh cũng ngạc nhiên, đây mới là Lê Thấm Thấm!
“Ừ…”
“Em biết mà! Biết ngay mà!” Lê Thấm Thấm phấn khích cực kỳ, ôm Mục Nhiễm Tranh không chịu buông, hoàn toàn không quan tâm hai người vẫn đang ở trong xe.
“Em có thể… Anh sắp không thở nổi rồi.” Dường như toàn thân Mục Nhiễm Tranh bị đè lên ghế, hơn nữa Lê Thấm Thấm còn ôm rất chặt.
Bây giờ Lê Thấm Thấm mới về lại chỗ của mình, cười ngại ngùng với Mục Nhiễm Tranh.
“Thấm Thấm, làm bạn gái anh được không?”
“Được!” Lê Thấm Thấm gật đầu đồng ý mà không cần suy nghĩ, sự dứt khoát này làm Mục Nhiễm Tranh giật mình, anh còn chuẩn bị cả lời thoại nhưng hoàn toàn không cần dùng tới.
Tối nay Mục Nhiễm Tranh đưa Lê Thấm Thấm về nhà trọ, bản thân anh cũng về nhà.
Sau khi Lê Thấm Thấm về nhà trọ thì trốn trong phòng, cô đăng nhập Weibo bằng máy tính, bây giờ mới phát hiện nửa năm trước Mục Nhiễm Tranh đã đăng một bài Weibo dài nói anh sẽ không cưới Phương Đoá, còn nói anh đã thích cô gái vẽ truyện tranh!
Thì ra anh đã tỏ tình từ rất lâu về trước rồi!
Lê Thấm Thấm hối hận muốn xanh ruột, sao cô không biết gì hết vậy!
Tại sao lúc trước cô lại kiên quyết không thèm theo dõi Weibo anh? Kết quả bỏ lỡ nhiều như vậy, bỏ lỡ lâu đến thế.
Cô xem hết Weibo mà anh đã đăng trong khoảng thời gian hai người xa nhau.
Cô phát hiện nửa năm nay anh sống không tốt lắm, giữa những hàng chữ luôn toát lên một loại thương nhớ.
Hơn nữa Lê Thấm Thấm phát hiện một chuyện rất lạ, đó là hình như fans của Mục Nhiễm Tranh không thay đổi quá nhiều nhưng lượng bài anh đăng, lượng bình luận, lượt like, share đều ít đến thảm thương, hơn nữa chỉ có những status gần đây mới tăng độ nổi tiếng lên đôi chút.
Chương 1831
Chẳng lẽ những bài quảng bá phim lúc trước của anh không được fans ủng hộ à? Tiếc là không có gì bất thường.
Điều này làm Lê Thấm Thấm thấy nghi ngờ.
Lê Thấm Thấm chưa từ bỏ ý định, tiếp tục mở phần bình luận ra xem bình luận của fans, trong đó có một bình luận đang đứng top cao nhất là: Chúng em nợ Nhiễm Tranh một lời xin lỗi, từ nay dù anh có xảy ra chuyện gì, chúng em cũng sẽ quyết không rời bỏ.
Câu này nghĩa là sao?
Lê Thấm Thấm trằn trọc suốt đêm, cuối cùng cũng thức tới lúc rạng sáng.
Suốt đêm Mục Nhiễm Tranh cũng không ngủ, mặc dù gặp chút khó khăn nhưng may mà kết cục không tệ, cuối cùng cũng xác định quan hệ.
Cuối cùng anh cũng đến bước này, mặc dù anh biết có thể con đường sau này sẽ càng khó đi hơn, làm người thân của mình chấp nhận Lê Thấm Thấm, làm người thân của Lê Thấm Thấm chấp nhận mình, đều là những trận đánh ác liệt!
Nhưng dù sóng to gió lớn có ập đến, anh vẫn tự mình mình có thể chiến thắng tất cả.
Sáng sớm Mục Nhiễm Tranh mới vừa thức dậy đã nghe tiếng chuông cửa, anh còn tưởng giao báo buổi sáng, mới vừa mở cửa là Lê Thấm Thấm đã xông lên nhào vào lòng anh.
“Làm anh giật mình, sao em đến sớm quá vậy?” Mục Nhiễm Tranh nghịch tóc Lê Thấm Thấm.
“Em nhớ anh!” Lê Thấm Thấm đầu tóc rối bời ngẩng đầu lên nhìn Mục Nhiễm Tranh.
Rõ ràng chỉ xa nhau có một đêm, nói đúng hơn là có vài tiếng đồng hồ.
Mục Nhiễm Tranh tươi cười chỉnh lại tóc của Lê Thấm Thấm: “Xem em kìa, chưa chải đầu luôn đúng không? Quầng thâm rõ quá chừng, đêm qua không ngủ ngon à?”
“Nhớ anh tới mức không ngủ được! Nên mới sáng sớm em đã chạy đến rồi!”
Mới sáng sớm đã được nghe những lời âu yếm ngọt ngào nên tâm trạng Mục Nhiễm Tranh rất tốt.
“Được rồi, sửa soạn nhanh nào, anh đi nấu bữa sáng.”
“Đừng, ôm thêm chút nữa đi.” Lê Thấm Thấm chui vào lòng ngực Mục Nhiễm Tranh không chịu buông tay.
Đây là lần đầu tiên cô yêu, lần đầu tiên cảm nhận được vòng tay ấm áp rộng lớn, lần đầu tiên cảm thấy có chỗ để tựa vào.
Ôm thêm một lúc, Mục Nhiễm Tranh vỗ đầu Lê Thấm Thấm.
“Không phải hôm nay em có tiết à? Anh cũng phải đi học đó.”
Lúc này Lê Thấm Thấm mới thả tay ra, ngoan ngoãn đi sửa soạn.
Mục Nhiễm Tranh đã nấu bữa sáng xong, hai người ngồi vào bàn.
“Tối qua em vào Weibo anh, rốt cuộc nửa năm nay anh xảy ra chuyện gì vậy?”
Nụ cười Mục Nhiễm Tranh chợt cứng đờ.
“Không có gì, chỉ là vài chuyện lung tung thôi.”
Mục Nhiễm Tranh cười khẽ trả lời bâng quơ.
“Vậy vết sẹo trên mặt anh là sao?” Lê Thấm Thấm hỏi tiếp.
Động tác nhai của Mục Nhiễm Tranh hơi khựng lại: “Lúc đóng phim bất cẩn bị thương.”
Chương 1832
“Đoàn phim này cũng ẩu thật đấy? Không bảo họ bồi thường được à? Anh là diễn viên mà, kiếm cơm nhờ vẻ bề ngoài!” Lê Thấm Thấm lòng đầy phẫn nộ.
“Anh là diễn viên, không kiếm cơm nhờ vẻ bề ngoài mà nhờ vào kỹ năng diễn xuất.”
Đây là đạo lý mà nửa năm nay Mục Nhiễm Tranh mới hiểu được.
“Cũng đúng!” Lê Thấm Thấm cười híp mắt, vươn tay sờ vào vết sẹo rất nông của Mục Nhiễm Tranh, “Vậy càng đẹp trai hơn! Trông nam tính cực kỳ!”
Hai người nhìn nhau cười ha ha.
Sau khi ăn sáng xong, Mục Nhiễm Tranh đưa Lê Thấm Thấm về trường, tiện thể anh cũng phải lên lớp.
Chiều nay Lê Thấm Thấm không có tiết nên lại chạy sang chỗ Mục Nhiễm Tranh, Mục Nhiễm Tranh đi học về thì thấy cô đang ngồi xổm trước cửa tươi cười rạng rỡ với anh.
Lê Thấm Thấm ở nhà trọ của Mục Nhiễm Tranh suốt buổi trưa, ăn nhờ uống nhờ, thời gian hai người ở bên nhau lúc nào cũng ngắn ngủi.
Tối đến Mục Nhiễm Tranh ngồi trên sofa xem tivi, Lê Thấm Thấm nằm trên đùi Mục Nhiễm Tranh bấm điện thoại, thỉnh thoảng hai người sẽ nói với nhau vài câu, khung cảnh êm dịu đẹp đẽ.
Mục Nhiễm Tranh nhìn đồng hồ thấy đã chín giờ rồi, anh ho khan: “Thấm Thấm, em định chừng nào về trường? Đã chín giờ rồi.”
Lê Thấm Thấm cầm điện thoại đảo mắt một vòng, sau đó ngáp một cái.
“Em mệt, không muốn nhúc nhích.” Lê Thấm Thấm vờ ra vẻ lười biếng.
“Bây giờ anh đưa em về.” Mục Nhiễm Tranh không hiểu tình hình, nhéo mặt cô.
Lê Thấm Thấm muốn sụp đổ, anh chàng này có hiểu tình thú không vậy?
“Nhưng em thấy hơi không được thoải mái, anh sờ thử xem có phải em sốt rồi không?” Lê Thấm Thấm cầm tay Mục Nhiễm Tranh đặt lên trán mình.
Mục Nhiễm Tranh sờ trán của cô rồi lại sờ trán mình.
“Đâu có, hình như đâu khác gì.”
“Nhưng em thấy toàn thân rệu rạo không có sức lực.” Lê Thấm Thấm uể oải nói.
“Chỗ anh có nhiệt kế, để anh đi lấy thử xem.” Nói rồi Mục Nhiễm Tranh cầm một chiếc gối lót dưới đầu Lê Thấm Thấm, anh thì đi thấy nhiệt kế.
Lê Thấm Thấm nhìn anh rồi tiếp tục nằm trên sofa giả vờ bị bệnh, dù sao không cần biết thân nhiệt đo được là bao nhiêu, cô chỉ cần nói rệu rạo không muốn nhúc nhích là được!
Sau khi kiểm tra nhiệt độ cơ thể, Mục Nhiễm Tranh nhìn: “Ba mươi sáu độ tám, bình thường.”
“Nhưng em thật sự không có chút sức lực nào hết, buồn ngủ quá à, muốn đi ngủ. Em ngủ ở chỗ anh được không?” Lê Thấm Thấm híp mắt mơ màng nói.
“Nhưng chỗ anh…” Mục Nhiễm Tranh nhìn gian phòng ngủ duy nhất, anh ra nước ngoài du học nên mọi thứ rất đơn giản, nhà trọ thuê cũng là nhà trọ một người, chỉ có một phòng ngủ: “Vậy cũng được, em ngủ trong phòng ngủ, anh ngủ trên sofa, bây giờ vệ sinh rồi hẵng ngủ.”
Vừa nghe mình có thể ngủ ở đây, trái tim nhỏ bé của Lê Thấm Thấm bắt đầu sục sôi, suýt không giả bộ nổi nữa.
Chương 1833
Cô giả vờ lủi thủi vào phòng tắm, vội vàng vệ sinh rửa mặt rồi chạy thẳng vào phòng ngủ nằm gục lên giường.
Mục Nhiễm Tranh lắc đầu bất lực với cô, chuẩn bị chăn cho cô.
“Anh có đồ ngủ nào mà em mặc được không?” Lê Thấm Thấm chợt hỏi một câu.
“Sao anh lại có đồ ngủ mà em mặc chứ?” Mục Nhiễm Tranh cảm thấy câu hỏi này rất buồn cười.
“Vậy anh đưa cho em áo thun hay áo sơ mi gì đó đi, em mặc đại cũng được.”
Mục Nhiễm Tranh tìm một chiếc áo sơ mi trong tủ rồi lấy ra đưa cho Lê Thấm Thấm, sau đó cầm một cái gối đầu.
“Vậy em ngủ đi, anh ra ngoài, có gì thì kêu anh.” Nói rồi Mục Nhiễm Tranh ôm gối ra ngoài, tiện thể còn đóng cửa phòng giúp Lê Thấm Thấm.
Lê Thấm Thấm ngẩng đầu ngơ ngác nhìn cửa chằm chằm, anh cứ thế mà đi hả?
Anh là người nổi tiếng mà? Sao lại thật thà quá vậy?
Lê Thấm Thấm nằm sấp trên giường khóc không ra nước mắt, cô mặc áo sơ mi của Mục Nhiễm Tranh, đứng quan sát mình trong gương. Lúc trước cô thấy trên mạng nói con gái phải mặc áo sơ mi của bạn trai ngủ, con gái mặc áo sơ mi của bạn trai rất quyến rũ.
Cô đã ra dáng thả thính rồi, bản thân cô còn nhịn không được phải bật cười.
Nằm trên giường Mục Nhiễm Tranh, Lê Thấm Thấm càng không ngủ được, nếu tối nay mà cứ ngủ như vậy thì chẳng phải sẽ lãng phí công sức của mình hay sao.
Không được, cô phải nghĩ ra cách gì đó lừa anh vào đây.
Mãi đến mười hai giờ đêm, cuối cùng Lê Thấm Thấm cũng có cách.
Bỗng nhiên một tiếng thét chói tai truyền ra từ phòng ngủ làm Mục Nhiễm Tranh sực tỉnh, Mục Nhiễm Tranh nhanh chóng bật dậy vọt vào phòng ngủ.
Thấm Thấm, sao thế?
Trong bóng tối, Lê Thấm Thấm nhào thẳng vào lòng Mục Nhiễm Tranh: “Em mới mơ thấy ác mộng, em sợ quá!”
Mục Nhiễm Tranh đỡ trán, thì ra chỉ là nằm mơ!
“Không sao, em cũng nói đó chỉ là ác mộng thôi mà.” Mục Nhiễm Tranh dịu dàng vỗ nhẹ lên lưng Lê Thấm Thấm.
“Nhưng mà em sợ quá, em vừa nhắm mắt lại là… A…” Lê Thấm Thấm nắm chặt lấy tay Mục Nhiễm Tranh giống như chú nai nhỏ đang hoảng sợ.
“Đừng sợ đừng sợ, có anh ở đây mà?”
“Vậy anh đừng đi, ở đây với em được không?” Lê Thấm Thấm ngẩng mặt nhăn nhó nhìn Mục Nhiễm Tranh với vẻ mong chờ.
“Hả?” Hiển nhiên Mục Nhiễm Tranh vẫn hơi để ý, mặc dù đã xác định quan hệ nhưng trong mắt anh, dù gì Lê Thấm Thấm cũng chỉ là cô gái mới vừa tuổi đôi mươi, “Hai chúng ta…”
Có gì đâu, bạn trai bạn gái ai mà chẳng sống chung? Cao Soái và Sở Điềm đã ở chung từ lâu rồi, anh không muốn thì thôi. Lê Thấm Thấm bĩu môi hơi thất vọng, “Em ngồi một mình chờ tới khi trời sáng vậy.”
“Được thôi.” Mục Nhiễm Tranh hạ quyết tâm, dù sao anh không chạm vào cô là được.
Mục Nhiễm Tranh ôm gối của mình về phòng ngủ, cũng may giường trong phòng là giường đôi, hai người ngủ cũng vừa nhưng nằm trên giường, nhịp tim của anh hơi nhanh.
Rốt cuộc Lê Thấm Thấm cũng thực hiện được, cô không tin đã lừa anh lên giường rồi mà vẫn không xảy ra chút gì đó?
Chương 1834
Cô nghiêng người chui vào lòng Mục Nhiễm Tranh: “Ôm em ngủ…”
Mục Nhiễm Tranh cảm thấy người mình như bị lửa thiêu, cũng chỉ có lúc đóng phim anh mới tiếp xúc thân mật với phụ nữ thì phải?
Nhưng dù là đóng phim thì cũng chỉ có chút mà thôi, số cảnh thân mật mà anh đã đóng ít đến thảm thương.
“Thấm Thấm, đừng thế mà…”
“Thế nào hả? Chẳng phải muốn anh ôm em ngủ thôi à? Vậy mà đã bực bội rồi!” Lê Thấm Thấm bĩu môi trách móc.
Lê Thấm Thấm ôm Mục Nhiễm Tranh rất rất chặt, Mục Nhiễm Tranh cũng thấy mình càng lúc càng không thở nổi, dù gì anh cũng là đàn ông mà!
Mục Nhiễm Tranh nhịn không nổi nữa đẩy Lê Thấm Thấm ra: “Nếu em còn vậy nữa thì anh ra ngoài ngủ.”
Lê Thấm Thấm điên tiết xoay lại cưỡi thẳng lên người Mục Nhiễm Tranh.
“Sao anh giống đầu gỗ quá vậy!”
“Hả?” Mục Nhiễm Tranh hơi mơ màng, không hiểu ý Lê Thấm Thấm lắm.
“Một nam một nữ, một cặp tình nhân, tối ngủ chung trên một chiếc giường, chẳng lẽ chỉ nằm thôi à, không làm gì đó hả?” Lê Thấm Thấm đè hai tay lên ngực Mục Nhiễm Tranh, cảm giác mình sắp tức nổ phổi rồi!
“Làm, làm gì?” Mục Nhiễm Tranh chỉ cảm thấy ngọn lửa trên người càng ngày càng hừng hực, anh trả lời lắp bắp.
Lê Thấm Thấm nhìn Mục Nhiễm Tranh chằm chằm, hận không thể nhìn thủng vài lỗ trên người anh.
“Làm… tình!” Lê Thấm Thấm nói thẳng ra không hề ngại ngùng, dù sao cô cũng không phải tuýp con gái rụt rè, nói thì nói thôi.
Mục Nhiễm Tranh nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng cũng nói đến chuyện này rồi.
“Thấm Thấm, chúng ta…”
Chỉ mới làm người yêu được một ngày thôi mà, liệu có phát triển nhanh quá rồi không?
“Thấm Thấm, bây giờ em còn nhỏ quá.” Trong bóng tối, mặt Mục Nhiễm Tranh đỏ lên, anh cũng là người đàn ông bình thường, huống chi chưa chạm vào phụ nữ bao giờ, đương nhiên sẽ có biểu hiện thế này.
“Vậy tại sao anh lại muốn ở bên em? Chẳng phải đây là chuyện sớm muộn thôi sao?”
“Nhưng mà…”
“Thôi vậy!” Lê Thấm Thấm trèo xuống khỏi người Mục Nhiễm Tranh, xoay người đưa lưng về phía Mục Nhiễm Tranh, tức giận chuẩn bị đi ngủ.
Mục Nhiễm Tranh lại càng cảm thấy có lỗi với cô, vốn dĩ chuyện thế này đàn ông phải chủ động mới đúng, người ta con gái đã nói ra rồi mà mình còn õng ẹo như phụ nữ.
Anh tự cổ vũ mình rồi xoay người đè thẳng lên người Lê Thấm Thấm, Lê Thấm Thấm giật mình nhưng cũng khá vui vẻ.
“Làm gì vậy? Chẳng phải đã nói không muốn à, không phải anh nói em nhỏ quá hả, hay là anh chờ thêm vài năm nữa đi, chờ em ba mươi tuổi luôn được không?”
“Không được gì hết!” Nói xong Mục Nhiễm Tranh cúi đầu xuống hôn lên môi Lê Thấm Thấm.
Anh quyết định trêu Lê Thấm Thấm.
“Mắt nhìn phụ nữ của anh chẳng ra sao cả, nếu không anh sẽ không đi thích một cô ngốc.”
Lê Thấm Thấm nghe Mục Nhiễm Tranh nói vậy, đoán chắc rằng cuộc hôn nhân giữa Mục Nhiễm Tranh và Phương Đoá không được hạnh phúc, cô vỗ đùi thật mạnh.
“Em nói mà, cô ấy ngu ngốc thật, ai thèm loại phụ nữ như vậy, cưới về nhà làm gì, không có chút tình thú nào hết, chắc sẽ làm anh chán chết nhỉ?”
Mục Nhiễm Tranh lẳng lặng nghe, vừa nghe vừa gật đầu liên tục.
“Cô ta không những ngu ngốc, anh không thấy cô ta còn có vấn đề hả?” Lê Thấm Thấm chỉ vào đầu mình, “Chỗ này có vấn đề.”
“Đúng là có vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề rất lớn.”
“Em nói trúng rồi đúng không? Anh nói anh đi, sao lại thích một cô gái như vậy?”
“Đúng rồi, em nói xem sao anh lại thích một cô gái như vậy nhỉ?”
Mục Nhiễm Tranh thích thú nhìn Lê Thấm Thấm chằm chằm.
Lê Thấm Thấm sờ mặt mình: “Vậy anh nói xem em đẹp hay cô ấy đẹp?”
Mục Nhiễm Tranh ngẩng đầu quan sát Lê Thấm Thấm thật kỹ.
Dường như Lê Thấm Thấm cũng nghiêm túc cực kỳ, không hề chớp mắt nhìn thẳng vào Mục Nhiễm Tranh.
“Giống nhau.”
“Giống nhau? Sao lại giống nhau được? Mắt anh có vấn đề hả?”
Mục Nhiễm Tranh cười khẽ: “Giống nhau thật mà.”
“Anh nhìn hai mí của em này!” Lê Thấm Thấm sát lại gần Mục Nhiễm Tranh, chỉ vào mắt mình, “Chắc chắn hai mí của cô ấy không đẹp bằng em đúng không? Nhìn mắt em nữa này, mắt em có hồn đến vậy, có hồn hơn cô ta nhiều đúng không? Còn mũi, miệng em nữa, anh quan sát cho kỹ đi!”
Mục Nhiễm Tranh cười tươi hơn.
“Anh đừng cười nữa! Em đang nghiêm túc lắm đấy!” Lê Thấm Thấm là cô gái quan tâm đến vẻ bề ngoài của mình, đặc biệt là không thể thua tình địch của mình được!
Đã thua người rồi mà đến nhan sắc cũng thua thì thôi cô đừng sống nữa!
Mục Nhiễm Tranh vẫn bình tĩnh tự nhiên trả lời: “Giống nhau thật mà.”
Lê Thấm Thấm không thể nhịn được nữa, cô vỗ đùi mình thật mạnh.
“Vợ anh đâu có ở đây, dù anh thấy vợ mình đẹp hơn em thì anh nói dối lừa em cũng được mà! Sao anh lại vậy cơ chứ!”
“Giống nhau mà, bảo anh phải so thế nào?”
“Sao lại giống nhau được?” Lê Thấm Thấm sắp phát điên rồi.
“Em bảo anh phải so em với em, đương nhiên là giống nhau rồi.”
“Cái gì mà so em với em…” Lê Thấm Thấm nói được một nửa rồi không nói nữa, cô quay đầu ngạc nhiên nhìn Mục Nhiễm Tranh, “Ý anh là sao?”
“Ý trên mặt chữ.”
Mặt Lê Thấm Thấm lập tức đỏ như mây hồng.
Em bảo anh phải so em với em, đương nhiên là giống nhau rồi.
Lê Thấm Thấm phân tích câu này thật kỹ, chẳng lẽ ban nãy người mà Mục Nhiễm Tranh nói là mình?
Chương 1830
Cô che gương mặt đã nóng ran, chẳng lẽ là vậy thật?
Không không không, không thể tự đa tình được!
Lê Thấm Thấm hắng giọng nói: “Anh đang nói gì vậy? Em không hiểu lắm, trời không còn sớm nữa, em phải về trường.”
Nói rồi cô mở cửa định xuống xe nhưng lại bị Mục Nhiễm Tranh nắm cánh tay lại.
“Anh không kết hôn.”
Lê Thấm Thấm chỉ thấy tim mình vọt lên đến cổ họng!
Không kết hôn, anh không kết hôn thật à?
“Bài post Weibo tuyên bố muốn kết hôn với Phương Đoá không phải do anh đăng mà là người trong nhà sắp xếp, khoảng thời gian đó anh bị giam lỏng. Hôm đó không phải anh cố tình lỡ hẹn mà là lúc anh đang đợi em thì chú anh chợt đến bắt anh đi…”
Lê Thấm Thấm chợt xoay người lại nhào vào lòng Mục Nhiễm Tranh, ôm chặt cô Mục Nhiễm Tranh.
“Có phải hôm đó anh định tỏ tình với em không? Phải không? Phải không?”
Hiển nhiên cô hơi phấn khích, rõ ràng lúc trước đã tự nói với mình rằng đừng suy nghĩ lung tung nữa, đừng tự đa tình nhưng giờ phút này cô vẫn không thể kiểm soát được mình!
Cái ôm ập đến bất ngờ làm Mục Nhiễm Tranh cũng ngạc nhiên, đây mới là Lê Thấm Thấm!
“Ừ…”
“Em biết mà! Biết ngay mà!” Lê Thấm Thấm phấn khích cực kỳ, ôm Mục Nhiễm Tranh không chịu buông, hoàn toàn không quan tâm hai người vẫn đang ở trong xe.
“Em có thể… Anh sắp không thở nổi rồi.” Dường như toàn thân Mục Nhiễm Tranh bị đè lên ghế, hơn nữa Lê Thấm Thấm còn ôm rất chặt.
Bây giờ Lê Thấm Thấm mới về lại chỗ của mình, cười ngại ngùng với Mục Nhiễm Tranh.
“Thấm Thấm, làm bạn gái anh được không?”
“Được!” Lê Thấm Thấm gật đầu đồng ý mà không cần suy nghĩ, sự dứt khoát này làm Mục Nhiễm Tranh giật mình, anh còn chuẩn bị cả lời thoại nhưng hoàn toàn không cần dùng tới.
Tối nay Mục Nhiễm Tranh đưa Lê Thấm Thấm về nhà trọ, bản thân anh cũng về nhà.
Sau khi Lê Thấm Thấm về nhà trọ thì trốn trong phòng, cô đăng nhập Weibo bằng máy tính, bây giờ mới phát hiện nửa năm trước Mục Nhiễm Tranh đã đăng một bài Weibo dài nói anh sẽ không cưới Phương Đoá, còn nói anh đã thích cô gái vẽ truyện tranh!
Thì ra anh đã tỏ tình từ rất lâu về trước rồi!
Lê Thấm Thấm hối hận muốn xanh ruột, sao cô không biết gì hết vậy!
Tại sao lúc trước cô lại kiên quyết không thèm theo dõi Weibo anh? Kết quả bỏ lỡ nhiều như vậy, bỏ lỡ lâu đến thế.
Cô xem hết Weibo mà anh đã đăng trong khoảng thời gian hai người xa nhau.
Cô phát hiện nửa năm nay anh sống không tốt lắm, giữa những hàng chữ luôn toát lên một loại thương nhớ.
Hơn nữa Lê Thấm Thấm phát hiện một chuyện rất lạ, đó là hình như fans của Mục Nhiễm Tranh không thay đổi quá nhiều nhưng lượng bài anh đăng, lượng bình luận, lượt like, share đều ít đến thảm thương, hơn nữa chỉ có những status gần đây mới tăng độ nổi tiếng lên đôi chút.
Chương 1831
Chẳng lẽ những bài quảng bá phim lúc trước của anh không được fans ủng hộ à? Tiếc là không có gì bất thường.
Điều này làm Lê Thấm Thấm thấy nghi ngờ.
Lê Thấm Thấm chưa từ bỏ ý định, tiếp tục mở phần bình luận ra xem bình luận của fans, trong đó có một bình luận đang đứng top cao nhất là: Chúng em nợ Nhiễm Tranh một lời xin lỗi, từ nay dù anh có xảy ra chuyện gì, chúng em cũng sẽ quyết không rời bỏ.
Câu này nghĩa là sao?
Lê Thấm Thấm trằn trọc suốt đêm, cuối cùng cũng thức tới lúc rạng sáng.
Suốt đêm Mục Nhiễm Tranh cũng không ngủ, mặc dù gặp chút khó khăn nhưng may mà kết cục không tệ, cuối cùng cũng xác định quan hệ.
Cuối cùng anh cũng đến bước này, mặc dù anh biết có thể con đường sau này sẽ càng khó đi hơn, làm người thân của mình chấp nhận Lê Thấm Thấm, làm người thân của Lê Thấm Thấm chấp nhận mình, đều là những trận đánh ác liệt!
Nhưng dù sóng to gió lớn có ập đến, anh vẫn tự mình mình có thể chiến thắng tất cả.
Sáng sớm Mục Nhiễm Tranh mới vừa thức dậy đã nghe tiếng chuông cửa, anh còn tưởng giao báo buổi sáng, mới vừa mở cửa là Lê Thấm Thấm đã xông lên nhào vào lòng anh.
“Làm anh giật mình, sao em đến sớm quá vậy?” Mục Nhiễm Tranh nghịch tóc Lê Thấm Thấm.
“Em nhớ anh!” Lê Thấm Thấm đầu tóc rối bời ngẩng đầu lên nhìn Mục Nhiễm Tranh.
Rõ ràng chỉ xa nhau có một đêm, nói đúng hơn là có vài tiếng đồng hồ.
Mục Nhiễm Tranh tươi cười chỉnh lại tóc của Lê Thấm Thấm: “Xem em kìa, chưa chải đầu luôn đúng không? Quầng thâm rõ quá chừng, đêm qua không ngủ ngon à?”
“Nhớ anh tới mức không ngủ được! Nên mới sáng sớm em đã chạy đến rồi!”
Mới sáng sớm đã được nghe những lời âu yếm ngọt ngào nên tâm trạng Mục Nhiễm Tranh rất tốt.
“Được rồi, sửa soạn nhanh nào, anh đi nấu bữa sáng.”
“Đừng, ôm thêm chút nữa đi.” Lê Thấm Thấm chui vào lòng ngực Mục Nhiễm Tranh không chịu buông tay.
Đây là lần đầu tiên cô yêu, lần đầu tiên cảm nhận được vòng tay ấm áp rộng lớn, lần đầu tiên cảm thấy có chỗ để tựa vào.
Ôm thêm một lúc, Mục Nhiễm Tranh vỗ đầu Lê Thấm Thấm.
“Không phải hôm nay em có tiết à? Anh cũng phải đi học đó.”
Lúc này Lê Thấm Thấm mới thả tay ra, ngoan ngoãn đi sửa soạn.
Mục Nhiễm Tranh đã nấu bữa sáng xong, hai người ngồi vào bàn.
“Tối qua em vào Weibo anh, rốt cuộc nửa năm nay anh xảy ra chuyện gì vậy?”
Nụ cười Mục Nhiễm Tranh chợt cứng đờ.
“Không có gì, chỉ là vài chuyện lung tung thôi.”
Mục Nhiễm Tranh cười khẽ trả lời bâng quơ.
“Vậy vết sẹo trên mặt anh là sao?” Lê Thấm Thấm hỏi tiếp.
Động tác nhai của Mục Nhiễm Tranh hơi khựng lại: “Lúc đóng phim bất cẩn bị thương.”
Chương 1832
“Đoàn phim này cũng ẩu thật đấy? Không bảo họ bồi thường được à? Anh là diễn viên mà, kiếm cơm nhờ vẻ bề ngoài!” Lê Thấm Thấm lòng đầy phẫn nộ.
“Anh là diễn viên, không kiếm cơm nhờ vẻ bề ngoài mà nhờ vào kỹ năng diễn xuất.”
Đây là đạo lý mà nửa năm nay Mục Nhiễm Tranh mới hiểu được.
“Cũng đúng!” Lê Thấm Thấm cười híp mắt, vươn tay sờ vào vết sẹo rất nông của Mục Nhiễm Tranh, “Vậy càng đẹp trai hơn! Trông nam tính cực kỳ!”
Hai người nhìn nhau cười ha ha.
Sau khi ăn sáng xong, Mục Nhiễm Tranh đưa Lê Thấm Thấm về trường, tiện thể anh cũng phải lên lớp.
Chiều nay Lê Thấm Thấm không có tiết nên lại chạy sang chỗ Mục Nhiễm Tranh, Mục Nhiễm Tranh đi học về thì thấy cô đang ngồi xổm trước cửa tươi cười rạng rỡ với anh.
Lê Thấm Thấm ở nhà trọ của Mục Nhiễm Tranh suốt buổi trưa, ăn nhờ uống nhờ, thời gian hai người ở bên nhau lúc nào cũng ngắn ngủi.
Tối đến Mục Nhiễm Tranh ngồi trên sofa xem tivi, Lê Thấm Thấm nằm trên đùi Mục Nhiễm Tranh bấm điện thoại, thỉnh thoảng hai người sẽ nói với nhau vài câu, khung cảnh êm dịu đẹp đẽ.
Mục Nhiễm Tranh nhìn đồng hồ thấy đã chín giờ rồi, anh ho khan: “Thấm Thấm, em định chừng nào về trường? Đã chín giờ rồi.”
Lê Thấm Thấm cầm điện thoại đảo mắt một vòng, sau đó ngáp một cái.
“Em mệt, không muốn nhúc nhích.” Lê Thấm Thấm vờ ra vẻ lười biếng.
“Bây giờ anh đưa em về.” Mục Nhiễm Tranh không hiểu tình hình, nhéo mặt cô.
Lê Thấm Thấm muốn sụp đổ, anh chàng này có hiểu tình thú không vậy?
“Nhưng em thấy hơi không được thoải mái, anh sờ thử xem có phải em sốt rồi không?” Lê Thấm Thấm cầm tay Mục Nhiễm Tranh đặt lên trán mình.
Mục Nhiễm Tranh sờ trán của cô rồi lại sờ trán mình.
“Đâu có, hình như đâu khác gì.”
“Nhưng em thấy toàn thân rệu rạo không có sức lực.” Lê Thấm Thấm uể oải nói.
“Chỗ anh có nhiệt kế, để anh đi lấy thử xem.” Nói rồi Mục Nhiễm Tranh cầm một chiếc gối lót dưới đầu Lê Thấm Thấm, anh thì đi thấy nhiệt kế.
Lê Thấm Thấm nhìn anh rồi tiếp tục nằm trên sofa giả vờ bị bệnh, dù sao không cần biết thân nhiệt đo được là bao nhiêu, cô chỉ cần nói rệu rạo không muốn nhúc nhích là được!
Sau khi kiểm tra nhiệt độ cơ thể, Mục Nhiễm Tranh nhìn: “Ba mươi sáu độ tám, bình thường.”
“Nhưng em thật sự không có chút sức lực nào hết, buồn ngủ quá à, muốn đi ngủ. Em ngủ ở chỗ anh được không?” Lê Thấm Thấm híp mắt mơ màng nói.
“Nhưng chỗ anh…” Mục Nhiễm Tranh nhìn gian phòng ngủ duy nhất, anh ra nước ngoài du học nên mọi thứ rất đơn giản, nhà trọ thuê cũng là nhà trọ một người, chỉ có một phòng ngủ: “Vậy cũng được, em ngủ trong phòng ngủ, anh ngủ trên sofa, bây giờ vệ sinh rồi hẵng ngủ.”
Vừa nghe mình có thể ngủ ở đây, trái tim nhỏ bé của Lê Thấm Thấm bắt đầu sục sôi, suýt không giả bộ nổi nữa.
Chương 1833
Cô giả vờ lủi thủi vào phòng tắm, vội vàng vệ sinh rửa mặt rồi chạy thẳng vào phòng ngủ nằm gục lên giường.
Mục Nhiễm Tranh lắc đầu bất lực với cô, chuẩn bị chăn cho cô.
“Anh có đồ ngủ nào mà em mặc được không?” Lê Thấm Thấm chợt hỏi một câu.
“Sao anh lại có đồ ngủ mà em mặc chứ?” Mục Nhiễm Tranh cảm thấy câu hỏi này rất buồn cười.
“Vậy anh đưa cho em áo thun hay áo sơ mi gì đó đi, em mặc đại cũng được.”
Mục Nhiễm Tranh tìm một chiếc áo sơ mi trong tủ rồi lấy ra đưa cho Lê Thấm Thấm, sau đó cầm một cái gối đầu.
“Vậy em ngủ đi, anh ra ngoài, có gì thì kêu anh.” Nói rồi Mục Nhiễm Tranh ôm gối ra ngoài, tiện thể còn đóng cửa phòng giúp Lê Thấm Thấm.
Lê Thấm Thấm ngẩng đầu ngơ ngác nhìn cửa chằm chằm, anh cứ thế mà đi hả?
Anh là người nổi tiếng mà? Sao lại thật thà quá vậy?
Lê Thấm Thấm nằm sấp trên giường khóc không ra nước mắt, cô mặc áo sơ mi của Mục Nhiễm Tranh, đứng quan sát mình trong gương. Lúc trước cô thấy trên mạng nói con gái phải mặc áo sơ mi của bạn trai ngủ, con gái mặc áo sơ mi của bạn trai rất quyến rũ.
Cô đã ra dáng thả thính rồi, bản thân cô còn nhịn không được phải bật cười.
Nằm trên giường Mục Nhiễm Tranh, Lê Thấm Thấm càng không ngủ được, nếu tối nay mà cứ ngủ như vậy thì chẳng phải sẽ lãng phí công sức của mình hay sao.
Không được, cô phải nghĩ ra cách gì đó lừa anh vào đây.
Mãi đến mười hai giờ đêm, cuối cùng Lê Thấm Thấm cũng có cách.
Bỗng nhiên một tiếng thét chói tai truyền ra từ phòng ngủ làm Mục Nhiễm Tranh sực tỉnh, Mục Nhiễm Tranh nhanh chóng bật dậy vọt vào phòng ngủ.
Thấm Thấm, sao thế?
Trong bóng tối, Lê Thấm Thấm nhào thẳng vào lòng Mục Nhiễm Tranh: “Em mới mơ thấy ác mộng, em sợ quá!”
Mục Nhiễm Tranh đỡ trán, thì ra chỉ là nằm mơ!
“Không sao, em cũng nói đó chỉ là ác mộng thôi mà.” Mục Nhiễm Tranh dịu dàng vỗ nhẹ lên lưng Lê Thấm Thấm.
“Nhưng mà em sợ quá, em vừa nhắm mắt lại là… A…” Lê Thấm Thấm nắm chặt lấy tay Mục Nhiễm Tranh giống như chú nai nhỏ đang hoảng sợ.
“Đừng sợ đừng sợ, có anh ở đây mà?”
“Vậy anh đừng đi, ở đây với em được không?” Lê Thấm Thấm ngẩng mặt nhăn nhó nhìn Mục Nhiễm Tranh với vẻ mong chờ.
“Hả?” Hiển nhiên Mục Nhiễm Tranh vẫn hơi để ý, mặc dù đã xác định quan hệ nhưng trong mắt anh, dù gì Lê Thấm Thấm cũng chỉ là cô gái mới vừa tuổi đôi mươi, “Hai chúng ta…”
Có gì đâu, bạn trai bạn gái ai mà chẳng sống chung? Cao Soái và Sở Điềm đã ở chung từ lâu rồi, anh không muốn thì thôi. Lê Thấm Thấm bĩu môi hơi thất vọng, “Em ngồi một mình chờ tới khi trời sáng vậy.”
“Được thôi.” Mục Nhiễm Tranh hạ quyết tâm, dù sao anh không chạm vào cô là được.
Mục Nhiễm Tranh ôm gối của mình về phòng ngủ, cũng may giường trong phòng là giường đôi, hai người ngủ cũng vừa nhưng nằm trên giường, nhịp tim của anh hơi nhanh.
Rốt cuộc Lê Thấm Thấm cũng thực hiện được, cô không tin đã lừa anh lên giường rồi mà vẫn không xảy ra chút gì đó?
Chương 1834
Cô nghiêng người chui vào lòng Mục Nhiễm Tranh: “Ôm em ngủ…”
Mục Nhiễm Tranh cảm thấy người mình như bị lửa thiêu, cũng chỉ có lúc đóng phim anh mới tiếp xúc thân mật với phụ nữ thì phải?
Nhưng dù là đóng phim thì cũng chỉ có chút mà thôi, số cảnh thân mật mà anh đã đóng ít đến thảm thương.
“Thấm Thấm, đừng thế mà…”
“Thế nào hả? Chẳng phải muốn anh ôm em ngủ thôi à? Vậy mà đã bực bội rồi!” Lê Thấm Thấm bĩu môi trách móc.
Lê Thấm Thấm ôm Mục Nhiễm Tranh rất rất chặt, Mục Nhiễm Tranh cũng thấy mình càng lúc càng không thở nổi, dù gì anh cũng là đàn ông mà!
Mục Nhiễm Tranh nhịn không nổi nữa đẩy Lê Thấm Thấm ra: “Nếu em còn vậy nữa thì anh ra ngoài ngủ.”
Lê Thấm Thấm điên tiết xoay lại cưỡi thẳng lên người Mục Nhiễm Tranh.
“Sao anh giống đầu gỗ quá vậy!”
“Hả?” Mục Nhiễm Tranh hơi mơ màng, không hiểu ý Lê Thấm Thấm lắm.
“Một nam một nữ, một cặp tình nhân, tối ngủ chung trên một chiếc giường, chẳng lẽ chỉ nằm thôi à, không làm gì đó hả?” Lê Thấm Thấm đè hai tay lên ngực Mục Nhiễm Tranh, cảm giác mình sắp tức nổ phổi rồi!
“Làm, làm gì?” Mục Nhiễm Tranh chỉ cảm thấy ngọn lửa trên người càng ngày càng hừng hực, anh trả lời lắp bắp.
Lê Thấm Thấm nhìn Mục Nhiễm Tranh chằm chằm, hận không thể nhìn thủng vài lỗ trên người anh.
“Làm… tình!” Lê Thấm Thấm nói thẳng ra không hề ngại ngùng, dù sao cô cũng không phải tuýp con gái rụt rè, nói thì nói thôi.
Mục Nhiễm Tranh nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng cũng nói đến chuyện này rồi.
“Thấm Thấm, chúng ta…”
Chỉ mới làm người yêu được một ngày thôi mà, liệu có phát triển nhanh quá rồi không?
“Thấm Thấm, bây giờ em còn nhỏ quá.” Trong bóng tối, mặt Mục Nhiễm Tranh đỏ lên, anh cũng là người đàn ông bình thường, huống chi chưa chạm vào phụ nữ bao giờ, đương nhiên sẽ có biểu hiện thế này.
“Vậy tại sao anh lại muốn ở bên em? Chẳng phải đây là chuyện sớm muộn thôi sao?”
“Nhưng mà…”
“Thôi vậy!” Lê Thấm Thấm trèo xuống khỏi người Mục Nhiễm Tranh, xoay người đưa lưng về phía Mục Nhiễm Tranh, tức giận chuẩn bị đi ngủ.
Mục Nhiễm Tranh lại càng cảm thấy có lỗi với cô, vốn dĩ chuyện thế này đàn ông phải chủ động mới đúng, người ta con gái đã nói ra rồi mà mình còn õng ẹo như phụ nữ.
Anh tự cổ vũ mình rồi xoay người đè thẳng lên người Lê Thấm Thấm, Lê Thấm Thấm giật mình nhưng cũng khá vui vẻ.
“Làm gì vậy? Chẳng phải đã nói không muốn à, không phải anh nói em nhỏ quá hả, hay là anh chờ thêm vài năm nữa đi, chờ em ba mươi tuổi luôn được không?”
“Không được gì hết!” Nói xong Mục Nhiễm Tranh cúi đầu xuống hôn lên môi Lê Thấm Thấm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.