Chương 1490
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 2057
“Nhưng bệnh nhân đó đi cùng giám đốc, nên là..”
Tô Lam đặt 2 đứa bé xuống: “Đàn anh, để em đi xem cho. Em học ngành tâm lý học ở nước ngoài, nhưng đông y cũng không có thụt lùi đâu”
“Được rồi. Nhưng anh sẽ đi cùng em, xem có giúp được gì không”
Tô Lam mỉm cười, quay lại nghiến răng nghiến lợi đe dọa con trai mình: “Tô Duy Hưng, mẹ cảnh cáo con, trong khi mẹ đi khám, con phải ở yên đây và chăm sóc cho em gái con, đâu cũng không được đi!”
Đôi mắt Tô Duy Hưng ranh mãnh chuyển động: “Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”
Cậu bé này nghịch ngợm nhưng chỉ cần đã đồng ý chuyện gì thì nhất định sẽ làm được.
Có được sự bảo đảm của con trai mình, Tô Lam liền rời đi.
Chỉ là, họ vừa bước chân đi, trong văn phòng liền truyền tới một giọng nói ngây thơ: “Anh à, mẹ từng nói không được tự ý đụng vào đồ của người khác”
“Im lặng! Em có muốn tìm cha không?”
“Có có cói”
“Muốn thì im lặng cho anh”
“Nhưng nghịch máy tính thì có thể tìm được cha sao?”
“He he! Đây là hệ thống điều khiển từ xa mới nhất, chỉ cần trong máy tính này có tư liệu về cha thì không sợ tìm không thấy”
“Anh trai thật giỏi quá!”
“Suyt, im lặng!”
Phòng bệnh VIP.
“Thời buổi này thật là điều kỳ quặc gì cũng có. Nghe nói rằng người đàn ông này cùng với bạn gái của mình ở trong xe tìm sự kích thích, hai người lại quá mạnh bạo, khiến chiếc xe từ sườn núi trượt xuống, dường như bị thương ở chỗ đó, cốc cốc cốt Y tá trưởng giới thiệu hai câu, gõ cửa xong mở cửa đi vào, Tô Lam ở một bên mở bệnh án ra xem.
Cái nhìn đầu tiên, liền thất nhân trên cùng, Cố Đức Hiệp.
Sắc mặt cô thay đổi, ngẩng đầu nhìn qua.
Bên cạnh giường bệnh là một phụ nữ trẻ tuổi hai mươi ba hai mươi bốn tuổi Khuôn mặt có chút ửng hồng, đang ôm chặt người đàn ông trong lòng mình: “Anh Hiệp, chỗ đó của anh có đau không? Nếu sau này nó không dùng được thì sao đây?”
“Yên tâm, dù không dùng được cũng không trở ngại việc anh thỏa mãn em.”
“Anh thật là đáng ghét!”
Người phụ nữ xấu hổ đánh vào ngực anh ta Vừa nhìn lên, liền thấy Tô Lam đang đứng ở cửa, khuôn mặt anh ta liền thay đổi: “Vừa rồi trong hành lang nhìn thấy biển tên treo trên đó tôi còn nghĩ là mình nhầm, không nghĩ rằng đó thật sự là cô! Tô Lam, cô còn mặt mũi quay trở lại thành phố Ninh Lâm?”
Cố Đức Hiệp, là bạn trai của cô lúc đại học.
Liễu Mộng Ngân, từng bạn thân nhất của cô.
Trong những năm qua, Tô Văn Tâm đã cố gắng cắt giảm chỉ phí chăm sóc sức khỏe của anh trai mình.
“Nhưng bệnh nhân đó đi cùng giám đốc, nên là..”
Tô Lam đặt 2 đứa bé xuống: “Đàn anh, để em đi xem cho. Em học ngành tâm lý học ở nước ngoài, nhưng đông y cũng không có thụt lùi đâu”
“Được rồi. Nhưng anh sẽ đi cùng em, xem có giúp được gì không”
Tô Lam mỉm cười, quay lại nghiến răng nghiến lợi đe dọa con trai mình: “Tô Duy Hưng, mẹ cảnh cáo con, trong khi mẹ đi khám, con phải ở yên đây và chăm sóc cho em gái con, đâu cũng không được đi!”
Đôi mắt Tô Duy Hưng ranh mãnh chuyển động: “Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”
Cậu bé này nghịch ngợm nhưng chỉ cần đã đồng ý chuyện gì thì nhất định sẽ làm được.
Có được sự bảo đảm của con trai mình, Tô Lam liền rời đi.
Chỉ là, họ vừa bước chân đi, trong văn phòng liền truyền tới một giọng nói ngây thơ: “Anh à, mẹ từng nói không được tự ý đụng vào đồ của người khác”
“Im lặng! Em có muốn tìm cha không?”
“Có có cói”
“Muốn thì im lặng cho anh”
“Nhưng nghịch máy tính thì có thể tìm được cha sao?”
“He he! Đây là hệ thống điều khiển từ xa mới nhất, chỉ cần trong máy tính này có tư liệu về cha thì không sợ tìm không thấy”
“Anh trai thật giỏi quá!”
“Suyt, im lặng!”
Phòng bệnh VIP.
“Thời buổi này thật là điều kỳ quặc gì cũng có. Nghe nói rằng người đàn ông này cùng với bạn gái của mình ở trong xe tìm sự kích thích, hai người lại quá mạnh bạo, khiến chiếc xe từ sườn núi trượt xuống, dường như bị thương ở chỗ đó, cốc cốc cốt Y tá trưởng giới thiệu hai câu, gõ cửa xong mở cửa đi vào, Tô Lam ở một bên mở bệnh án ra xem.
Cái nhìn đầu tiên, liền thất nhân trên cùng, Cố Đức Hiệp.
Sắc mặt cô thay đổi, ngẩng đầu nhìn qua.
Bên cạnh giường bệnh là một phụ nữ trẻ tuổi hai mươi ba hai mươi bốn tuổi Khuôn mặt có chút ửng hồng, đang ôm chặt người đàn ông trong lòng mình: “Anh Hiệp, chỗ đó của anh có đau không? Nếu sau này nó không dùng được thì sao đây?”
“Yên tâm, dù không dùng được cũng không trở ngại việc anh thỏa mãn em.”
“Anh thật là đáng ghét!”
Người phụ nữ xấu hổ đánh vào ngực anh ta Vừa nhìn lên, liền thấy Tô Lam đang đứng ở cửa, khuôn mặt anh ta liền thay đổi: “Vừa rồi trong hành lang nhìn thấy biển tên treo trên đó tôi còn nghĩ là mình nhầm, không nghĩ rằng đó thật sự là cô! Tô Lam, cô còn mặt mũi quay trở lại thành phố Ninh Lâm?”
Cố Đức Hiệp, là bạn trai của cô lúc đại học.
Liễu Mộng Ngân, từng bạn thân nhất của cô.
Trong những năm qua, Tô Văn Tâm đã cố gắng cắt giảm chỉ phí chăm sóc sức khỏe của anh trai mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.