Chương 1620
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 2187
€ó lẽ là từ xuất phát từ tâm lý muốn bù đắp, Tô Lam không đứng nhàn rỗi ở một bên, mà tay chân nhanh nhẹn đi vào giúp anh rửa rau thái thức ăn.
Cô lơ đãng quay đầu lại thì thấy trong phòng bếp lúc này sáng ngời, người đàn ông ưu nhã đứng ở trước thớt, giơ tay chém xuống, động tác vô cùng thành thạo.
Dáng vẻ nhẹ nhàng và cao quý Vẻ ngoài của Quan Triều Viễn hết sức anh tuấn, điều này chắc chản không thể nghỉ ngờ.
Chẳng qua là Tô Lam không có nghĩ tới, lúc một người đàn ông nấu cơm lại cũng có thể quyến rũ như vậy.
Một người đàn ông có vóc người và gương mặt hại dân hại nước, hơn nữa còn biết nấu cơm, đối với người phụ nữ mà nói, nhất định chính là thuốc độc chí mạng.
Tô Lam nhìn anh mà trong lòng xúc thất thường, cảm thấy mình giống như đã mở ra cánh cửa của thế giới mới.
Ngay khi cô chuẩn bị thu ánh mắt lại thì bất thình lình phát hiện ánh mắt của Quan Triều Viễn nhìn về phía bên này, khóe miệng của anh cong lên, “Nếu mà nhìn nữa không khéo sẽ yêu tôi đó.”
“Khu khụ!”
Tô Lam bị lời này của anh làm cho.
sặc nước miếng.
Cô có chút tức giận nhỏ giọng càm ràm: “Xí, người biết nấu ăn nhiều như vậy, há chẳng phải là tôi nhìn một người thì sẽ yêu một người ư.”
Quan Triều Viễn không ngẩng đầu, nhưng trên mặt lại lộ vẻ cho thấy câu nói thì thầm.
vừa rồi của cô đã bị anh nghe thấy.
Động tác trên tay anh vẫn bận rộn không ngừng, “Nhưng mà trong thế giới này, người phụ nữ không biết nấu ăn lại rất hiếm có.”
Tô Lam lập tức xù lông.
Người này không biết nói chuyện thì im miệng có được không?
Trời sinh cô đã không biết nấu ăn cũng không được hả?
Ai quy định phụ nữ nhất định phải có tài nấu ăn tuyệt vời cơ chứ, không biết thì không phải là phụ nữ sao?
Nghĩ tới đây cô cũng lười giúp anh nữa, thả đồ ăn trong tay xuống, xoay người muốn bỏ đi.
Mặc dù nói cô không biết làm cơm, nhưng mà việc này cũng không có nghĩa là cô không biết kiếm tiền, sau này mời giúp việc không được sao? Cô thích thanh thản, nhàn rỗi hơn mà.
Chỉ có điều cô vừa bước đi thì Quan Triều Viễn đột nhiên xoay người, bước về phía cô hai bước, trực tiếp áp lại gần.
Tô Lam bị động tác này của anh dọa sợ hết hồn, theo bản năng lui về phía sau liên tục, cho đến khi sau lưng đụng phải kệ bếp, “Anh làm gì đó?”
Người đàn ông duỗi cánh tay dài ra, bao vây cô ở trong bóng tối.
Hai người dựa vào nhau quá gần, loại cảm giác quen thuộc mà xa lạ này khiến cho cô nghĩ tới hành động thân mật quá đáng của hai người vào đêm đó, trong lúc nhất thời, cô trở nên vô cùng hốt hoảng.
Đặc biệt là, bây giờ hai đứa nhỏ đang ở bên ngoài phòng bếp, nếu như bị chúng nó thấy được thì sẽ ảnh hưởng xấu đến tụi nhỏ.
€ó lẽ là từ xuất phát từ tâm lý muốn bù đắp, Tô Lam không đứng nhàn rỗi ở một bên, mà tay chân nhanh nhẹn đi vào giúp anh rửa rau thái thức ăn.
Cô lơ đãng quay đầu lại thì thấy trong phòng bếp lúc này sáng ngời, người đàn ông ưu nhã đứng ở trước thớt, giơ tay chém xuống, động tác vô cùng thành thạo.
Dáng vẻ nhẹ nhàng và cao quý Vẻ ngoài của Quan Triều Viễn hết sức anh tuấn, điều này chắc chản không thể nghỉ ngờ.
Chẳng qua là Tô Lam không có nghĩ tới, lúc một người đàn ông nấu cơm lại cũng có thể quyến rũ như vậy.
Một người đàn ông có vóc người và gương mặt hại dân hại nước, hơn nữa còn biết nấu cơm, đối với người phụ nữ mà nói, nhất định chính là thuốc độc chí mạng.
Tô Lam nhìn anh mà trong lòng xúc thất thường, cảm thấy mình giống như đã mở ra cánh cửa của thế giới mới.
Ngay khi cô chuẩn bị thu ánh mắt lại thì bất thình lình phát hiện ánh mắt của Quan Triều Viễn nhìn về phía bên này, khóe miệng của anh cong lên, “Nếu mà nhìn nữa không khéo sẽ yêu tôi đó.”
“Khu khụ!”
Tô Lam bị lời này của anh làm cho.
sặc nước miếng.
Cô có chút tức giận nhỏ giọng càm ràm: “Xí, người biết nấu ăn nhiều như vậy, há chẳng phải là tôi nhìn một người thì sẽ yêu một người ư.”
Quan Triều Viễn không ngẩng đầu, nhưng trên mặt lại lộ vẻ cho thấy câu nói thì thầm.
vừa rồi của cô đã bị anh nghe thấy.
Động tác trên tay anh vẫn bận rộn không ngừng, “Nhưng mà trong thế giới này, người phụ nữ không biết nấu ăn lại rất hiếm có.”
Tô Lam lập tức xù lông.
Người này không biết nói chuyện thì im miệng có được không?
Trời sinh cô đã không biết nấu ăn cũng không được hả?
Ai quy định phụ nữ nhất định phải có tài nấu ăn tuyệt vời cơ chứ, không biết thì không phải là phụ nữ sao?
Nghĩ tới đây cô cũng lười giúp anh nữa, thả đồ ăn trong tay xuống, xoay người muốn bỏ đi.
Mặc dù nói cô không biết làm cơm, nhưng mà việc này cũng không có nghĩa là cô không biết kiếm tiền, sau này mời giúp việc không được sao? Cô thích thanh thản, nhàn rỗi hơn mà.
Chỉ có điều cô vừa bước đi thì Quan Triều Viễn đột nhiên xoay người, bước về phía cô hai bước, trực tiếp áp lại gần.
Tô Lam bị động tác này của anh dọa sợ hết hồn, theo bản năng lui về phía sau liên tục, cho đến khi sau lưng đụng phải kệ bếp, “Anh làm gì đó?”
Người đàn ông duỗi cánh tay dài ra, bao vây cô ở trong bóng tối.
Hai người dựa vào nhau quá gần, loại cảm giác quen thuộc mà xa lạ này khiến cho cô nghĩ tới hành động thân mật quá đáng của hai người vào đêm đó, trong lúc nhất thời, cô trở nên vô cùng hốt hoảng.
Đặc biệt là, bây giờ hai đứa nhỏ đang ở bên ngoài phòng bếp, nếu như bị chúng nó thấy được thì sẽ ảnh hưởng xấu đến tụi nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.