Chương 1812
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 2379
Sau khi trở về biệt thự, Quan Triều Viễn bắt đầu hỏi lãi Tô Lam, buộc cô phải thực hiện lời hứa ở nhà họ Tô ngày hôm nay.
Tô Lam đỏ mặt, bắt đầu nghĩ nhiều cách để trốn thoát.
Vừa bước vào phòng, cô đã nói muốn đi tắm.
Vốn dĩ còn nghĩ bằng cách này mình có thể tránh xa anh, ai mà biết được anh chàng Quan Triều Viễn này lại háo hức mong chờ cùng đi vào.
Cô thậm chí còn chưa cởi được một chiếc cúc áo thì đã bị anh hôn rồi.
Một lúc lâu sau, Tô Lam đã thở hổn hển.
“Cậu, cậu Quan, tôi, tôi muốn tắm!”
Nhìn thấy đôi mắt long lanh của Quan Triều Viễn, Tô Lam đột nhiên cảm thấy tối nay mình có thể không chạy thoát được.
Cho dù là như vậy, cô vẫn đấu tranh giấy dụa.
“Tôi đổi ý rồi.” Quan Triều Viễn nhìn cô chằm chằm, uể oải nói.
“Hả?”
“Đút tôi ăn trước, sau đó đi tắm.”
“Đợi đãi”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Lam đỏ bừng, cô đáng thương chỉ xuống đầu gối của mình.
“Nhưng, tôi, tôi bị thương rš Vào lúc này Tô Lam hận không thể hung hăng tát vào cái miệng của mình một phát.
Tại sao lúc sáng cô lại mắc bẫy của cái anh chàng này, lại còn hứa với anh ấy cái chuyện đó nữa.
Khi anh chàng Quan Triều Viễn này đối mặt với người khác, anh lạnh lùng như một tảng băng vạn năm không đổi.
Nhưng mỗi khi anh chạm vào mình, trong vài giây tảng băng sẽ trở thành núi lửa.
Đặc biệt là mỗi lần bắt gặp ánh mắt của anh như muốn nuốt chửng mình.
Tô Lam liền có cảm giác ngứa ran ở lưng: Người đàn ông này, cô hoàn toàn không đối phó được!
“Cho nên?”
Quan Triều Viễn bận tối mắt nhưng vẫn ung dung, chờ đợi những lời tiếp theo của cô.
“Tôi, đầu gối của tôi đau, cho nên hôm nay tôi có thể…”
Thấy cô nói lắp thốt ra lời từ chối, Quan Triều Viễn nâng cảm cô lên.
Sau đó, anh trầm giọng dịu dàng nói gần như có thể giết người: “Đừng lo lắng, em không cần quỳ.”
Quỳ…
Con mẹ anh!
Khi nghe thấy Quan Triều Viễn nghiêm nghị nói ra những lời nói hạ lưu như vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Lam lập tức đỏ bừng.
Nhìn thấy lần này mình không thể chạy trốn, Tô Lam dứt khoát nhắm mắt lại, dũng cảm hành động.
Đúng lúc này, điện thoại ở cuối giường đột nhiên rung lên.
Bởi vì Tô Lam quá căng thẳng, cộng thêm đôi mắt đang nhắm chặt, cô hoàn toàn không nhận thấy sự chuyển động yếu ớt này.
Ngược lại là Quan Triều Viễn, anh vừa quay đầu là nhìn thấy điện thoại của Tô Lam đang rung.
Sau khi trở về biệt thự, Quan Triều Viễn bắt đầu hỏi lãi Tô Lam, buộc cô phải thực hiện lời hứa ở nhà họ Tô ngày hôm nay.
Tô Lam đỏ mặt, bắt đầu nghĩ nhiều cách để trốn thoát.
Vừa bước vào phòng, cô đã nói muốn đi tắm.
Vốn dĩ còn nghĩ bằng cách này mình có thể tránh xa anh, ai mà biết được anh chàng Quan Triều Viễn này lại háo hức mong chờ cùng đi vào.
Cô thậm chí còn chưa cởi được một chiếc cúc áo thì đã bị anh hôn rồi.
Một lúc lâu sau, Tô Lam đã thở hổn hển.
“Cậu, cậu Quan, tôi, tôi muốn tắm!”
Nhìn thấy đôi mắt long lanh của Quan Triều Viễn, Tô Lam đột nhiên cảm thấy tối nay mình có thể không chạy thoát được.
Cho dù là như vậy, cô vẫn đấu tranh giấy dụa.
“Tôi đổi ý rồi.” Quan Triều Viễn nhìn cô chằm chằm, uể oải nói.
“Hả?”
“Đút tôi ăn trước, sau đó đi tắm.”
“Đợi đãi”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Lam đỏ bừng, cô đáng thương chỉ xuống đầu gối của mình.
“Nhưng, tôi, tôi bị thương rš Vào lúc này Tô Lam hận không thể hung hăng tát vào cái miệng của mình một phát.
Tại sao lúc sáng cô lại mắc bẫy của cái anh chàng này, lại còn hứa với anh ấy cái chuyện đó nữa.
Khi anh chàng Quan Triều Viễn này đối mặt với người khác, anh lạnh lùng như một tảng băng vạn năm không đổi.
Nhưng mỗi khi anh chạm vào mình, trong vài giây tảng băng sẽ trở thành núi lửa.
Đặc biệt là mỗi lần bắt gặp ánh mắt của anh như muốn nuốt chửng mình.
Tô Lam liền có cảm giác ngứa ran ở lưng: Người đàn ông này, cô hoàn toàn không đối phó được!
“Cho nên?”
Quan Triều Viễn bận tối mắt nhưng vẫn ung dung, chờ đợi những lời tiếp theo của cô.
“Tôi, đầu gối của tôi đau, cho nên hôm nay tôi có thể…”
Thấy cô nói lắp thốt ra lời từ chối, Quan Triều Viễn nâng cảm cô lên.
Sau đó, anh trầm giọng dịu dàng nói gần như có thể giết người: “Đừng lo lắng, em không cần quỳ.”
Quỳ…
Con mẹ anh!
Khi nghe thấy Quan Triều Viễn nghiêm nghị nói ra những lời nói hạ lưu như vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Lam lập tức đỏ bừng.
Nhìn thấy lần này mình không thể chạy trốn, Tô Lam dứt khoát nhắm mắt lại, dũng cảm hành động.
Đúng lúc này, điện thoại ở cuối giường đột nhiên rung lên.
Bởi vì Tô Lam quá căng thẳng, cộng thêm đôi mắt đang nhắm chặt, cô hoàn toàn không nhận thấy sự chuyển động yếu ớt này.
Ngược lại là Quan Triều Viễn, anh vừa quay đầu là nhìn thấy điện thoại của Tô Lam đang rung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.