Chương 234
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 239
Tô Lam cầm cây chổi lông gà, đánh cho Mục Nhiễm Tranh một trận nên thân.
€ó điều, mặc dù cô tức giận, nhưng vẫn chưa đến mức.
mất đi lý trí, vẫn biết Mục Nhiễm Tranh còn phải quay phim, nên không đánh lên mặt anh, tất cả roi đều đánh lên lưng và đùi!
Mục Nhiễm Tranh lại la hét thất thanh một hồi.
“Dừng! Có thể nói chuyện tử tế không?”
Mục Nhiễm Tranh tóm lấy cây chổi lông gà.
“Không thể!”
“Hôm nay cô uống nhầm thuốc à, hả? Vừa vào cửa liền đánh tôi! Tôi làm gì cô rồi, cô đánh tôi, cũng phải nói cho.
tôi biết lý do chứ?”
Tô Lam vẫn cười lạnh như cũ.
“Thím dạy dỗ cháu, còn cần lý do sao?”
Mục Nhiễm Tranh liền trợn tròn mắt: “Cô biết hết rồi?”
“Mục Nhiễm Tranh, cái tên khốn nhà anh! Rõ rành anh biết hết mọi chuyện, nhưng không nói với tôi một câu nào! Có phải lương tâm của anh bị chó gặm rồi không?”
Mục Nhiễm Tranh gật đầu.
“ừ Vốn Tô Lam định cầm chổi lông gà đánh tiếp, nhưng Mục Nhiễm Tranh sống chết không chịu buông tay ra, cô lại không khỏe bằng anh.
Dứt khoát, cô ném chổi lông gà đi, dù sao cô cũng mệt rồi.
Tô Lam đi thẳng xuống tầng, ngồi trên sofa, một chân gác lên bàn uống nước.
“Lấy nước cho thím!”
“Vâng vâng vâng!”
Mục Nhiễm Tranh lập tức lấy hai chai nước trong tủ lạnh ra, đưa một chai cho Tô Lam.
Tô Lam vặn mở nắp chai nước, uống ừng ực một hơi.
Mục Nhiễm Tranh ngồi trên chiếc sofa xa cô nhất, mặc dù giờ trong tay cô đã không còn vũ khí, nhưng lúc cô tức giận, dù tay không tấc sắt, anh cũng không chịu nổi…
“Sao cô lại biết thế?” Mục Nhiễm Tranh dè dặt hỏi.
Tô Lam lườm anh một cái, anh lập tức không dám nói gì nữa.
Uống no nước, Tô Lam lắng chai nước khoáng bên bàn uống nước.
“Mục Nhiễm Tranh! Anh quá không nghĩa khí, uổng cho tôi coi anh là người bạn tốt nhất, người anh em tốt nhất của mình, vậy mà anh lại đối xử với tôi thế này?”
“Không phải là vì..”
“Anh sợ chú anh đến vậy sao?”
Mục Nhiễm Tranh gật đầu cực kỳ nghiêm túc.
“Anh..” Thật sự Tô Lam không biết nói gì mới tốt.
“Thật ra, Lam, lúc thấy chú tôi ở studio, tôi đã từng ám chỉ cho cô, là do bản thân cô không nhanh nhạy, không trách tôi được… Thậm chí tôi còn nói lỡ miệng mấy lần”
Lúc đó Tô Lam cảm thấy lời Mục Nhiễm Tranh nói hơi kỳ lạ, nhưng sao cô có thể nghĩ theo hướng đó chứ?
Dù sao chuyện kịch tính như vậy đa phần đều chỉ xảy ra trong phim hay trong truyện thôi.
Tô Lam cầm cây chổi lông gà, đánh cho Mục Nhiễm Tranh một trận nên thân.
€ó điều, mặc dù cô tức giận, nhưng vẫn chưa đến mức.
mất đi lý trí, vẫn biết Mục Nhiễm Tranh còn phải quay phim, nên không đánh lên mặt anh, tất cả roi đều đánh lên lưng và đùi!
Mục Nhiễm Tranh lại la hét thất thanh một hồi.
“Dừng! Có thể nói chuyện tử tế không?”
Mục Nhiễm Tranh tóm lấy cây chổi lông gà.
“Không thể!”
“Hôm nay cô uống nhầm thuốc à, hả? Vừa vào cửa liền đánh tôi! Tôi làm gì cô rồi, cô đánh tôi, cũng phải nói cho.
tôi biết lý do chứ?”
Tô Lam vẫn cười lạnh như cũ.
“Thím dạy dỗ cháu, còn cần lý do sao?”
Mục Nhiễm Tranh liền trợn tròn mắt: “Cô biết hết rồi?”
“Mục Nhiễm Tranh, cái tên khốn nhà anh! Rõ rành anh biết hết mọi chuyện, nhưng không nói với tôi một câu nào! Có phải lương tâm của anh bị chó gặm rồi không?”
Mục Nhiễm Tranh gật đầu.
“ừ Vốn Tô Lam định cầm chổi lông gà đánh tiếp, nhưng Mục Nhiễm Tranh sống chết không chịu buông tay ra, cô lại không khỏe bằng anh.
Dứt khoát, cô ném chổi lông gà đi, dù sao cô cũng mệt rồi.
Tô Lam đi thẳng xuống tầng, ngồi trên sofa, một chân gác lên bàn uống nước.
“Lấy nước cho thím!”
“Vâng vâng vâng!”
Mục Nhiễm Tranh lập tức lấy hai chai nước trong tủ lạnh ra, đưa một chai cho Tô Lam.
Tô Lam vặn mở nắp chai nước, uống ừng ực một hơi.
Mục Nhiễm Tranh ngồi trên chiếc sofa xa cô nhất, mặc dù giờ trong tay cô đã không còn vũ khí, nhưng lúc cô tức giận, dù tay không tấc sắt, anh cũng không chịu nổi…
“Sao cô lại biết thế?” Mục Nhiễm Tranh dè dặt hỏi.
Tô Lam lườm anh một cái, anh lập tức không dám nói gì nữa.
Uống no nước, Tô Lam lắng chai nước khoáng bên bàn uống nước.
“Mục Nhiễm Tranh! Anh quá không nghĩa khí, uổng cho tôi coi anh là người bạn tốt nhất, người anh em tốt nhất của mình, vậy mà anh lại đối xử với tôi thế này?”
“Không phải là vì..”
“Anh sợ chú anh đến vậy sao?”
Mục Nhiễm Tranh gật đầu cực kỳ nghiêm túc.
“Anh..” Thật sự Tô Lam không biết nói gì mới tốt.
“Thật ra, Lam, lúc thấy chú tôi ở studio, tôi đã từng ám chỉ cho cô, là do bản thân cô không nhanh nhạy, không trách tôi được… Thậm chí tôi còn nói lỡ miệng mấy lần”
Lúc đó Tô Lam cảm thấy lời Mục Nhiễm Tranh nói hơi kỳ lạ, nhưng sao cô có thể nghĩ theo hướng đó chứ?
Dù sao chuyện kịch tính như vậy đa phần đều chỉ xảy ra trong phim hay trong truyện thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.