Chương 237
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 242
Nếu Tô Lam không biết thân phận của mình, sao có thể biết quan hệ giữa mình và Mục Nhiễm Tranh chứ?
Nói vậy có nghĩa là, hôm nay cô đã biết trước bản thân anh giả trang thành một người khác lừa cô, nên cô mới nói muốn ly hôn.
Nhất định là như vậy!
Quan Triều Viễn không để ý đến tin nhắn, mà đi thẳng ra cửa, phóng xe tới nhà Mục Nhiễm Tranh.
Khi biệt thự núi Diamond Đã là nửa đêm, những căn nhà khác đã tắt đèn, chỉ có căn biệt thự số 6 của Mục Nhiễm Tranh vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Trong tay Tô Lam cầm chổi lông gà, nhưng lông gà gần như đã rụng hết, chỉ còn lại tay cầm trụi lủi, cả căn phòng toàn là lông gà.
Cô hồi sức, liền giao tranh hiệp hai với Mục Nhiễm Tranh, vẫn thẳng lợi như trước.
Mục Nhiễm Tranh đứng cách cô năm mét.
“Tôi nói này Lam, tôi đã xin lỗi cô rồi, còn chưa được: sao? Tôi cũng là người bị hại, có được không?”
Vừa nghe lời này, Tô Lam liền ngẩng đầu lên.
“Anh là người bị hại? Anh còn không biết xấu hổ nói mình là người bị hại? Vậy được, anh nói xem, anh bị hại chỗ nào?”
“Tôi…”
Mục Nhiễm Tranh cũng không biết làm sao, Tô Lam ơi Tô Lam, cô bị ngốc phải không?
Đã rõ như vậy rồi, cô không thấy sao?
Anh chỉ vết thương trên người: “Cô đã đánh tôi thế này rồi, lẽ nào tôi không phải là người bị hại sao?”
“Đáng đời!”
Tô Lam cầm gối trên sofa, ném về phía Mục Nhiễm Tranh, Mục Nhiễm Tranh liền bắt lấy.
Tô Lam vẫn chưa nguôi giận!
Sợ là không nguôi giận nổi.
“Đã muộn thế này rồi, hay là cô ngủ ở đây đi, cô không buồn ngủ sao?” Mục Nhiễm Tranh dè dặt hỏi.
“Buồn ngủ cái đầu nhà anh ý!”
“Tôi buồn ngủ rồi..”
Tô Lam cười xấu xa: “Hay là tôi giúp anh tỉnh táo nhé?”
Nói rồi, cô giơ cái chổi lông già trong tay lên!
“Đừng đừng đừng, tôi không buồn ngủ, giờ tôi rất tỉnh táo, cực kì tỉnh táo!”
Tô Lam lườm anh, thật sự cứ thấy anh là liền tức giận.
Bỗng cô cảm thấy có chút không đúng lắm.
“Điện thoại tôi đâu, Hắc Thổ?”
Mục Nhiễm Tranh nghe thấy cô lại bát đầu gọi anh là Hắc Thổ, chắc là cô cũng hơi nguôi giận rồi, bằng không, cô sẽ gọi anh là Mục Nhiễm Tranh.
“Vừa rồi cô còn nhắn tin mà”
Tô Lam nghĩ kỹ lại, hình như vừa rồi có ai đó nhắn tin cho cô.
Nếu Tô Lam không biết thân phận của mình, sao có thể biết quan hệ giữa mình và Mục Nhiễm Tranh chứ?
Nói vậy có nghĩa là, hôm nay cô đã biết trước bản thân anh giả trang thành một người khác lừa cô, nên cô mới nói muốn ly hôn.
Nhất định là như vậy!
Quan Triều Viễn không để ý đến tin nhắn, mà đi thẳng ra cửa, phóng xe tới nhà Mục Nhiễm Tranh.
Khi biệt thự núi Diamond Đã là nửa đêm, những căn nhà khác đã tắt đèn, chỉ có căn biệt thự số 6 của Mục Nhiễm Tranh vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Trong tay Tô Lam cầm chổi lông gà, nhưng lông gà gần như đã rụng hết, chỉ còn lại tay cầm trụi lủi, cả căn phòng toàn là lông gà.
Cô hồi sức, liền giao tranh hiệp hai với Mục Nhiễm Tranh, vẫn thẳng lợi như trước.
Mục Nhiễm Tranh đứng cách cô năm mét.
“Tôi nói này Lam, tôi đã xin lỗi cô rồi, còn chưa được: sao? Tôi cũng là người bị hại, có được không?”
Vừa nghe lời này, Tô Lam liền ngẩng đầu lên.
“Anh là người bị hại? Anh còn không biết xấu hổ nói mình là người bị hại? Vậy được, anh nói xem, anh bị hại chỗ nào?”
“Tôi…”
Mục Nhiễm Tranh cũng không biết làm sao, Tô Lam ơi Tô Lam, cô bị ngốc phải không?
Đã rõ như vậy rồi, cô không thấy sao?
Anh chỉ vết thương trên người: “Cô đã đánh tôi thế này rồi, lẽ nào tôi không phải là người bị hại sao?”
“Đáng đời!”
Tô Lam cầm gối trên sofa, ném về phía Mục Nhiễm Tranh, Mục Nhiễm Tranh liền bắt lấy.
Tô Lam vẫn chưa nguôi giận!
Sợ là không nguôi giận nổi.
“Đã muộn thế này rồi, hay là cô ngủ ở đây đi, cô không buồn ngủ sao?” Mục Nhiễm Tranh dè dặt hỏi.
“Buồn ngủ cái đầu nhà anh ý!”
“Tôi buồn ngủ rồi..”
Tô Lam cười xấu xa: “Hay là tôi giúp anh tỉnh táo nhé?”
Nói rồi, cô giơ cái chổi lông già trong tay lên!
“Đừng đừng đừng, tôi không buồn ngủ, giờ tôi rất tỉnh táo, cực kì tỉnh táo!”
Tô Lam lườm anh, thật sự cứ thấy anh là liền tức giận.
Bỗng cô cảm thấy có chút không đúng lắm.
“Điện thoại tôi đâu, Hắc Thổ?”
Mục Nhiễm Tranh nghe thấy cô lại bát đầu gọi anh là Hắc Thổ, chắc là cô cũng hơi nguôi giận rồi, bằng không, cô sẽ gọi anh là Mục Nhiễm Tranh.
“Vừa rồi cô còn nhắn tin mà”
Tô Lam nghĩ kỹ lại, hình như vừa rồi có ai đó nhắn tin cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.