Chương 240
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 245
“Ai xót anh ta chứ!”
“Vậy ao? Nếu không xót thì tôi Vụ, 3 Nói rồi, Ôn Khanh-Mộ cầm cái chổi lông gà lên, có ý.
đứng thẳng người dậy.
Tô Lam liền tóm lấy cái chổi lông gà.
“Nửa đêm anh diều võ giương oai ở nhà người ta để làm gì?”
Mục Nhiễm Tranh đáng thương nhìn Tô Lam.
Đúng vậy, không biết là ai nửa đêm diễu võ giương oai ở nhà người khác, hai người họ không hổ là vợ chồng trên giấy tời Quan Triều Viễn buông chổi lông gà ra.
“Vậy được thôi, về nhà chúng ta”
Quan Triều Viễn thuận thế nắm lấy cổ tay Tô Lam, kéo cô dậy khỏi sofa.
Kéo cô dậy rồi liền đi ra ngoài, lúc lướt qua Mục Nhiễm Tranh, còn cười với anh ta.
“Chú đưa thím cháu về đây, ngủ sớm đi”
Câu “thím” kia, Quan Triều Viễn dẫn giọng nói, dường như đang cảnh cáo gì đó.
Tô Lam cũng không nói gì, giờ không phải lúc nói chuyện với Mục Nhiễm Tranh, về nhà cô phải tính sổ với người đàn ông này!
Quan Triều Viễn kéo Tô Lam ra khỏi cửa.
Tô Lam cảm thấy một cơn đau đớn dữ dội truyền tới từ cổ tay.
“Anh buông tôi ra! Tay tôi sắp bị anh bóp gãy rồi!”
Quan Triều Viễn liền buông tay ra.
Tô Lam bóp nhẹ cổ tay mình, sao người đàn ông này lại khỏe thế chứ?
Quan Triều Viễn nói nói gì, trực tiếp ngồi vào trong xe, ngaysau đó Tô Lam liền ngồi vào ghế phụ lái.
Ở nơi khác, Mộ Dung Dịch đang tiên khách trong nhà ra về, tiễn khách xong, vừa đẹp liền thấy Tô Lam đứng trước chiếc xe kia, dường như đang bóp cổ tay mình.
Sao cô lại xuất hiện ở đây?
Mộ Dung Dịch nhìn căn biệt thự phía sau cô, số 6, là căn biệt thự của Mục Nhiễm Tranh.
Quan hệ của hai người họ đã thân thiết đến mức nửa đêm còn đến biệt thự một chuyến sao?
Tô Lam, cô được lắm!
Quan Triều Viễn đưa Tô Lam về khu Rainbow, Triệu Ni Ni vẫn ngủ trong phòng mình như trước, cô ta trước giờ luôn ngủ rất sâu.
Hai người ngồi trong phòng khách, chia ra ngồi ở hai đầu bàn uống nước.
Một người dựa vào sofa, vênh mặt hất hàm, một người vắt chân chữ ngũ, nheo mắt lại, mang dáng vẻ giương. cung bạt kiếm.
“Cô không có gì để nói?” Vẫn là Quan Triều Viễn mở lời trước.
“Ly hôn”
Tô Lam nói kiên quyết.
Quan Triều Viễn cười lạnh.
“Cũng không biết lúc trước là ai nói, sẽ không ly hôn với chồng mình, còn thề non hẹn biển, nói rằng chồng mình là ân nhân cứu mạng, đã không đếm xỉa gì tới tất cả của mình”
Tô Lam hạ chân xuống, hai tay chống trên đầu gối.
“Ai xót anh ta chứ!”
“Vậy ao? Nếu không xót thì tôi Vụ, 3 Nói rồi, Ôn Khanh-Mộ cầm cái chổi lông gà lên, có ý.
đứng thẳng người dậy.
Tô Lam liền tóm lấy cái chổi lông gà.
“Nửa đêm anh diều võ giương oai ở nhà người ta để làm gì?”
Mục Nhiễm Tranh đáng thương nhìn Tô Lam.
Đúng vậy, không biết là ai nửa đêm diễu võ giương oai ở nhà người khác, hai người họ không hổ là vợ chồng trên giấy tời Quan Triều Viễn buông chổi lông gà ra.
“Vậy được thôi, về nhà chúng ta”
Quan Triều Viễn thuận thế nắm lấy cổ tay Tô Lam, kéo cô dậy khỏi sofa.
Kéo cô dậy rồi liền đi ra ngoài, lúc lướt qua Mục Nhiễm Tranh, còn cười với anh ta.
“Chú đưa thím cháu về đây, ngủ sớm đi”
Câu “thím” kia, Quan Triều Viễn dẫn giọng nói, dường như đang cảnh cáo gì đó.
Tô Lam cũng không nói gì, giờ không phải lúc nói chuyện với Mục Nhiễm Tranh, về nhà cô phải tính sổ với người đàn ông này!
Quan Triều Viễn kéo Tô Lam ra khỏi cửa.
Tô Lam cảm thấy một cơn đau đớn dữ dội truyền tới từ cổ tay.
“Anh buông tôi ra! Tay tôi sắp bị anh bóp gãy rồi!”
Quan Triều Viễn liền buông tay ra.
Tô Lam bóp nhẹ cổ tay mình, sao người đàn ông này lại khỏe thế chứ?
Quan Triều Viễn nói nói gì, trực tiếp ngồi vào trong xe, ngaysau đó Tô Lam liền ngồi vào ghế phụ lái.
Ở nơi khác, Mộ Dung Dịch đang tiên khách trong nhà ra về, tiễn khách xong, vừa đẹp liền thấy Tô Lam đứng trước chiếc xe kia, dường như đang bóp cổ tay mình.
Sao cô lại xuất hiện ở đây?
Mộ Dung Dịch nhìn căn biệt thự phía sau cô, số 6, là căn biệt thự của Mục Nhiễm Tranh.
Quan hệ của hai người họ đã thân thiết đến mức nửa đêm còn đến biệt thự một chuyến sao?
Tô Lam, cô được lắm!
Quan Triều Viễn đưa Tô Lam về khu Rainbow, Triệu Ni Ni vẫn ngủ trong phòng mình như trước, cô ta trước giờ luôn ngủ rất sâu.
Hai người ngồi trong phòng khách, chia ra ngồi ở hai đầu bàn uống nước.
Một người dựa vào sofa, vênh mặt hất hàm, một người vắt chân chữ ngũ, nheo mắt lại, mang dáng vẻ giương. cung bạt kiếm.
“Cô không có gì để nói?” Vẫn là Quan Triều Viễn mở lời trước.
“Ly hôn”
Tô Lam nói kiên quyết.
Quan Triều Viễn cười lạnh.
“Cũng không biết lúc trước là ai nói, sẽ không ly hôn với chồng mình, còn thề non hẹn biển, nói rằng chồng mình là ân nhân cứu mạng, đã không đếm xỉa gì tới tất cả của mình”
Tô Lam hạ chân xuống, hai tay chống trên đầu gối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.