Chương 1900
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 2467
Mắt thấy Lê Duyệt Tư bị Na Na kéo tay rời đi, hai chân của Kỷ Hân Tinh mềm nhũn, trực tiếp quỳ trên mặt đất: Xong thật rồi.
Quan Triều Viễn trầm mặt, đi vài bước tới bên cạnh chiếc Rolls-Royce.
Một tay ném Tô Lam vào ghế sau, sau đó nặng nề đem cửa lớn đóng lại.
Tô Lam bị ngã đến toàn thân đau đớn, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp nhăn thành một cục.
Quan Triều Viễn ngồi bên cạnh cô, nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của cô, ánh mắt càng trở nên âm u đáng sợ: “Bây giờ mới biết đau?”
Giọng nói của anh lạnh lẽo như băng, khóe miệng không ngừng trâm xuống, cho thấy tâm trạng của anh ngay lúc này đang cực kỳ khó chịu.
Tô Lam nhìn anh một cái, đáng thương mở miện “Anh ném như vậy đã làm tôi đau đó.”
Ánh mắt Quan Triều Viễn lạnh lùng “Em có phải là heo hay không? Bị đánh cũng không biết đánh trả lại hay sao?”
Tô Lam lập tức câm miệng, nhưng sau khi im lặng một lát, cô mới có chút yếu đuối mở miệng: “Thật ra, thật ra trước đó tôi thật sự có tát vào mặt của cô ta một cái, cô ta không có nói dối Biểu tình trên mi Triều Viễn cứng lại một chút, dường như có chút ngoài ý muốn: “Thật sao?”
“Ừm”
Tô Lam gật đầu: “Vốn dĩ cô ta định đẩy tôi, nhưng cô ta còn chưa đụng được vào tôi thì tôi đã động thủ trước rồi.”
“Ha…
Quan Triều Viễn cười khẽ một tiếng.
Nhưng rõ ràng tâm trạng của anh dường như cũng không còn xấu như ban đầu nữa: “Phản ứng cũng không phải là quá chậm, chỉ là quá ngu ngốc”
“Nếu không phải do fan couple não tàn của anh và Lê Duyệt Tư, tôi có thể biến thành bộ dạng này hay sao? Rốt cuộc còn không phải là do lỗi của hai người hả.” Tô Lam tức giận, bắt đầu oán trách.
Quan Triều Viễn vẻ mặt không biết phải nói gì.
Anh quay đầu nhìn thoáng qua vết thương trên trán của Tô Lam: “Vậy em nói cho tôi nghe xem, kế tiếp em sẽ định tìm cô ấy gây phiên phức, hay là tìm tôi để gây phiền phức đây?”
Tô Lam lắc đầu, tỏ ra buồn bực: “Làm sao mà tôi dám tìm anh gây phiền phức được cơ chứ.”
“Nói vậy là em sẽ gây rắc rối cho cô ấy.”
Tô Lam vẫn lắc đầu: “Phía sau Lê Duyệt Tư là nhà họ Lê, chẳng những có chồng chưa cưới hỗ trợ mà còn có thanh mai trúc mã của cô ấy chống đỡ. Còn tôi thì không có gì cả, dựa vào cái gì để gây rắc rối cho người khác chứ”
“Hình như tôi ngửi thấy mùi giấm chua.”
Tô Lam biết anh đang nói gì, khuôn mặt khẽ đỏ lên: “Tôi cũng không nói cái gì sai, đây vốn dĩ là sự thật. Rời khỏi nhà họ Tô, tôi đã thật sự không có gì ngoài hai đứa con và một người anh trai nằm trên giường bệnh. Có thể sáng suốt tự bảo vệ bản thân, tôi trộm vui vẻ còn không kịp, làm sao dám chủ động tìm người khác gây phiền phức được chứ?”
“Vậy còn tôi thì sao…”
Mắt thấy Lê Duyệt Tư bị Na Na kéo tay rời đi, hai chân của Kỷ Hân Tinh mềm nhũn, trực tiếp quỳ trên mặt đất: Xong thật rồi.
Quan Triều Viễn trầm mặt, đi vài bước tới bên cạnh chiếc Rolls-Royce.
Một tay ném Tô Lam vào ghế sau, sau đó nặng nề đem cửa lớn đóng lại.
Tô Lam bị ngã đến toàn thân đau đớn, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp nhăn thành một cục.
Quan Triều Viễn ngồi bên cạnh cô, nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của cô, ánh mắt càng trở nên âm u đáng sợ: “Bây giờ mới biết đau?”
Giọng nói của anh lạnh lẽo như băng, khóe miệng không ngừng trâm xuống, cho thấy tâm trạng của anh ngay lúc này đang cực kỳ khó chịu.
Tô Lam nhìn anh một cái, đáng thương mở miện “Anh ném như vậy đã làm tôi đau đó.”
Ánh mắt Quan Triều Viễn lạnh lùng “Em có phải là heo hay không? Bị đánh cũng không biết đánh trả lại hay sao?”
Tô Lam lập tức câm miệng, nhưng sau khi im lặng một lát, cô mới có chút yếu đuối mở miệng: “Thật ra, thật ra trước đó tôi thật sự có tát vào mặt của cô ta một cái, cô ta không có nói dối Biểu tình trên mi Triều Viễn cứng lại một chút, dường như có chút ngoài ý muốn: “Thật sao?”
“Ừm”
Tô Lam gật đầu: “Vốn dĩ cô ta định đẩy tôi, nhưng cô ta còn chưa đụng được vào tôi thì tôi đã động thủ trước rồi.”
“Ha…
Quan Triều Viễn cười khẽ một tiếng.
Nhưng rõ ràng tâm trạng của anh dường như cũng không còn xấu như ban đầu nữa: “Phản ứng cũng không phải là quá chậm, chỉ là quá ngu ngốc”
“Nếu không phải do fan couple não tàn của anh và Lê Duyệt Tư, tôi có thể biến thành bộ dạng này hay sao? Rốt cuộc còn không phải là do lỗi của hai người hả.” Tô Lam tức giận, bắt đầu oán trách.
Quan Triều Viễn vẻ mặt không biết phải nói gì.
Anh quay đầu nhìn thoáng qua vết thương trên trán của Tô Lam: “Vậy em nói cho tôi nghe xem, kế tiếp em sẽ định tìm cô ấy gây phiên phức, hay là tìm tôi để gây phiền phức đây?”
Tô Lam lắc đầu, tỏ ra buồn bực: “Làm sao mà tôi dám tìm anh gây phiền phức được cơ chứ.”
“Nói vậy là em sẽ gây rắc rối cho cô ấy.”
Tô Lam vẫn lắc đầu: “Phía sau Lê Duyệt Tư là nhà họ Lê, chẳng những có chồng chưa cưới hỗ trợ mà còn có thanh mai trúc mã của cô ấy chống đỡ. Còn tôi thì không có gì cả, dựa vào cái gì để gây rắc rối cho người khác chứ”
“Hình như tôi ngửi thấy mùi giấm chua.”
Tô Lam biết anh đang nói gì, khuôn mặt khẽ đỏ lên: “Tôi cũng không nói cái gì sai, đây vốn dĩ là sự thật. Rời khỏi nhà họ Tô, tôi đã thật sự không có gì ngoài hai đứa con và một người anh trai nằm trên giường bệnh. Có thể sáng suốt tự bảo vệ bản thân, tôi trộm vui vẻ còn không kịp, làm sao dám chủ động tìm người khác gây phiền phức được chứ?”
“Vậy còn tôi thì sao…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.