Chương 1904
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 2471
“Làm sao có thể “Còn có một chuyện nữa, chỉ sợ là cô phải chuẩn bị tâm lý tốt, Tô Duy Nam anh trai của cô đã bị gãy xương sọ, não bị tổn thương nghiêm trọng, có khả năng vĩnh viễn cũng không tỉnh lại được…”
Trước mắt nhoáng lên một cái, Tô Lam dùng sức chớp chớp mắt, sắc mặt trong nháy mắt trằng bệch.
Hoảng sợ lui về phía sau vài bước, cô xoay người bỏ chạy.
Chờ Tân Tấn Tài từ trong văn phòng đi ra thì phát hiện Tô Lam đã không thấy đâu nữa: “Chị dâu nhỏ, chị dâu nhỏ?”
Ở bên kia, chờ đến khi Tô Lam xông vào trong thang máy rồi thì cô mới cảm thấy cảm xúc của mình hơi bình phục một chút.
Đầu ngón tay cô run rẩy nhấn nút lên tầng 8.
Nghĩ đến việc cô sẽ lập tức có thể nhìn thấy anh trai của mình, nỗi sợ hãi trong lòng mới dần biến mất từng chút một.
Mắt thấy cửa thang máy sắp đóng lại, đột nhiên có một bàn tay to lớn vươn vào.
A!”
Tô Lam bị dọa cho nhảy dựng lên, vội vàng lui về phía sau hai bước.
Ngay sau đó cửa thang máy bị một bàn tay đẩy mở ra.
Mãi đến lúc này, Tô Lam mới nhìn thấy người đứng trước cửa thang máy không phải là ai khác mà chính là Quan Triều Viễn sắc mặt âm trầm, vô cùng không vui “Cậu Quan.”
Tại sao anh ấy lại ở đây?
Tô Lam trực tiếp trợn tròn mắt.
“Tân Tấn Tài gọi điện thoại cho tôi, nói rằng không nhìn thấy cô đâu cả”
Giọng nói của Quan Triều Viễn lạnh như: băng.
Tô Lam bị động tác vừa rồi của anh làm cho giật mình, bây giờ vẫn có hơi chưa lấy lại được tinh thần: “Tôi, tôi chỉ nghĩ…”
“Tại sao lại kháng cự việc chụp CT não như vậy?”
Quan Triều Viễn trực tiếp cắt đứt lời nói của cô.
Tô Lam cúi đầu xuống, Cô đột nhiên bình tĩnh lại, không muốn nhớ lại một vụ tai nạn xe hơi thảm khốc vài năm trước.
“Trả lời tôi”
Trong giọng điệu của người đàn ông đã bắt đầu chứa đựng vài phần tức giận.
Tô Lam ngẩng đầu nhìn sắc mặt không vui của anh. Anh ấy có tức giận hay không?
Không biết vì sao khi nghĩ đến việc anh muốn tức giận, Tô Lam lại đột nhiên hoảng hốt, cúi đầu nhào vào lòng anh.
Quen biết anh lâu như vậy rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô chủ động ôm anh.
Đối mặt với cái ôm đột ngột của cô, Quan Triều Viễn rõ ràng có chút không thích ứng được, anh không vui nhíu mày: Ý định muốn trách mắng cô gái nhỏ đang sôi trào trong lòng anh càng lúc càng mãnh liệt.
Nhưng anh còn chưa kịp tức giận thì cô đã bắt đầu làm nũng trước rồi.
“Tôi sợ”
Tô Lam nép ở trong lòng anh, hai tay ôm chặt lấy eo anh.
“Làm sao có thể “Còn có một chuyện nữa, chỉ sợ là cô phải chuẩn bị tâm lý tốt, Tô Duy Nam anh trai của cô đã bị gãy xương sọ, não bị tổn thương nghiêm trọng, có khả năng vĩnh viễn cũng không tỉnh lại được…”
Trước mắt nhoáng lên một cái, Tô Lam dùng sức chớp chớp mắt, sắc mặt trong nháy mắt trằng bệch.
Hoảng sợ lui về phía sau vài bước, cô xoay người bỏ chạy.
Chờ Tân Tấn Tài từ trong văn phòng đi ra thì phát hiện Tô Lam đã không thấy đâu nữa: “Chị dâu nhỏ, chị dâu nhỏ?”
Ở bên kia, chờ đến khi Tô Lam xông vào trong thang máy rồi thì cô mới cảm thấy cảm xúc của mình hơi bình phục một chút.
Đầu ngón tay cô run rẩy nhấn nút lên tầng 8.
Nghĩ đến việc cô sẽ lập tức có thể nhìn thấy anh trai của mình, nỗi sợ hãi trong lòng mới dần biến mất từng chút một.
Mắt thấy cửa thang máy sắp đóng lại, đột nhiên có một bàn tay to lớn vươn vào.
A!”
Tô Lam bị dọa cho nhảy dựng lên, vội vàng lui về phía sau hai bước.
Ngay sau đó cửa thang máy bị một bàn tay đẩy mở ra.
Mãi đến lúc này, Tô Lam mới nhìn thấy người đứng trước cửa thang máy không phải là ai khác mà chính là Quan Triều Viễn sắc mặt âm trầm, vô cùng không vui “Cậu Quan.”
Tại sao anh ấy lại ở đây?
Tô Lam trực tiếp trợn tròn mắt.
“Tân Tấn Tài gọi điện thoại cho tôi, nói rằng không nhìn thấy cô đâu cả”
Giọng nói của Quan Triều Viễn lạnh như: băng.
Tô Lam bị động tác vừa rồi của anh làm cho giật mình, bây giờ vẫn có hơi chưa lấy lại được tinh thần: “Tôi, tôi chỉ nghĩ…”
“Tại sao lại kháng cự việc chụp CT não như vậy?”
Quan Triều Viễn trực tiếp cắt đứt lời nói của cô.
Tô Lam cúi đầu xuống, Cô đột nhiên bình tĩnh lại, không muốn nhớ lại một vụ tai nạn xe hơi thảm khốc vài năm trước.
“Trả lời tôi”
Trong giọng điệu của người đàn ông đã bắt đầu chứa đựng vài phần tức giận.
Tô Lam ngẩng đầu nhìn sắc mặt không vui của anh. Anh ấy có tức giận hay không?
Không biết vì sao khi nghĩ đến việc anh muốn tức giận, Tô Lam lại đột nhiên hoảng hốt, cúi đầu nhào vào lòng anh.
Quen biết anh lâu như vậy rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô chủ động ôm anh.
Đối mặt với cái ôm đột ngột của cô, Quan Triều Viễn rõ ràng có chút không thích ứng được, anh không vui nhíu mày: Ý định muốn trách mắng cô gái nhỏ đang sôi trào trong lòng anh càng lúc càng mãnh liệt.
Nhưng anh còn chưa kịp tức giận thì cô đã bắt đầu làm nũng trước rồi.
“Tôi sợ”
Tô Lam nép ở trong lòng anh, hai tay ôm chặt lấy eo anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.