Chương 1924
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 2491
Cô ấy dựa vào tường, gương mặt lộ ra vẻ chế giễu.
Bà nội nó chứt Chiều nay cô ấy vừa quay xong quảng cáo là đã bị tên Lục Mặc Thâm bắt ép đến đây.
Suýt nữa thì cô ấy bị dọa cho sợ chết khiếp rồi.
Cô ấy còn tưởng rằng mặt người dạ thú như giáo sư Lục sẽ uốn nắn lại mình.
Không ngờ, anh ta lại đề xuất muốn tham gia bữa tiệc với tư cách là bạn nhảy.
Còn nói gì mà chỉ cần cô ấy đồng ý, cái tát trước kia coi như hết nợ.
Lâm Thúy Vân do dự chốc lát, cô ấy dứt khoát đồng ý. Vốn dĩ cô ấy cũng không muốn lắm, nhưng lúc nấy nhìn thấy nữ thần Lê Duyệt Tư của mình đá bay anh ta, Lâm Thúy Vân vô cùng sảng khoái.
“Nếu như tôi không nghe nhầm, cô đang cười trên nỗi đau của tôi?”
Lục Mặc Thâm quay đầu nhìn cô.
Lâm Thúy Vân còn lâu mới sợ.
Cô ấy vén mái tóc một cách quyến rũ: “Anh dựa vào đâu mà nói thế? Tôi còn tưởng tôi che giấu tốt chứ.”
Sau khi nhìn thấy Lục Mặc Thâm đen mặt lại, cô ấy mới nói tiếp: “Nếu như việc của tôi xong rồi thì tôi đi trước nhé. Gặp lại sau! À không đúng không đúng… Không gặp lại nữa!”
Nói xong, cô ấy quay người, dáng người thướt tha uyển chuyển bước đi.
Lục Mặc Thâm vì Lê Duyệt Tư mà tâm trạng không tốt, vậy nên anh ta cũng không phản ứng lại với lời nói của Lâm Thúy Vân.
Lúc này, giọng một người đàn ông vang lên từ góc hành lang: “Em gái, em đi một mình à? Hay là tối nay em làm bạn nhảy của tôi nhé.”
Hai tay của Lâm Thúy Vân ôm lấy ngực, cô ấy nhìn người đàn ông béo ú trước mặt, chắc cũng phải đến một trăm cân, cô ấy sợ đến xanh mặt.
Tên béo này có mắt không vậy? Mập như heo vậy mà cũng muốn mời cô ấy nhảy cùng à?
Lâm Thúy Vân khinh bỉ không thèm nói, cô ấy quay người muốn đi.
Nhưng chưa kịp bước đi, gã ta đã tới chặn cô ấy lại: “Đi đâu vậy? Ông đây đang nói chuyện với em đó, em bị điếc hay câm thế?”
Lâm Thúy Vân tức giận, cô ấy kéo váy lên định nhấc chân đạp gã ta.
Đột nhiên eo cô ấy bị ôm lấy, cả người nhẹ hẳn đi.
Cô ấy bị người ta ôm lấy quay một vòng, sau đó nằm gọn trong lòng ai đó.
Cô ấy ngước đầu nhìn, gần như chết lặng, không ngờ lại là Lục Mặc Thâm.
Ánh mắt của anh ta ấm áp, khuôn mặt dịu dàng nói: “Em yêu, tiệc còn chưa kết thúc mà em muốn đi đâu vậy?”
Em yêu?
‘Yêu cái đầu nhà anh!
Ai là em yêu của anh?
Lâm Thúy Vân đang định cãi lại, bỗng.
dưng cô ấy lại bị Lục Mặc Thâm nắm chặt tay.
Anh ta cúi xuống nhìn cô ấy nói: “Điều kiện của tôi là cô làm bạn nhảy, đương nhiên cô phải đợi đến khi bữa tiệc kết thúc mới được về chứ”
Cô ấy dựa vào tường, gương mặt lộ ra vẻ chế giễu.
Bà nội nó chứt Chiều nay cô ấy vừa quay xong quảng cáo là đã bị tên Lục Mặc Thâm bắt ép đến đây.
Suýt nữa thì cô ấy bị dọa cho sợ chết khiếp rồi.
Cô ấy còn tưởng rằng mặt người dạ thú như giáo sư Lục sẽ uốn nắn lại mình.
Không ngờ, anh ta lại đề xuất muốn tham gia bữa tiệc với tư cách là bạn nhảy.
Còn nói gì mà chỉ cần cô ấy đồng ý, cái tát trước kia coi như hết nợ.
Lâm Thúy Vân do dự chốc lát, cô ấy dứt khoát đồng ý. Vốn dĩ cô ấy cũng không muốn lắm, nhưng lúc nấy nhìn thấy nữ thần Lê Duyệt Tư của mình đá bay anh ta, Lâm Thúy Vân vô cùng sảng khoái.
“Nếu như tôi không nghe nhầm, cô đang cười trên nỗi đau của tôi?”
Lục Mặc Thâm quay đầu nhìn cô.
Lâm Thúy Vân còn lâu mới sợ.
Cô ấy vén mái tóc một cách quyến rũ: “Anh dựa vào đâu mà nói thế? Tôi còn tưởng tôi che giấu tốt chứ.”
Sau khi nhìn thấy Lục Mặc Thâm đen mặt lại, cô ấy mới nói tiếp: “Nếu như việc của tôi xong rồi thì tôi đi trước nhé. Gặp lại sau! À không đúng không đúng… Không gặp lại nữa!”
Nói xong, cô ấy quay người, dáng người thướt tha uyển chuyển bước đi.
Lục Mặc Thâm vì Lê Duyệt Tư mà tâm trạng không tốt, vậy nên anh ta cũng không phản ứng lại với lời nói của Lâm Thúy Vân.
Lúc này, giọng một người đàn ông vang lên từ góc hành lang: “Em gái, em đi một mình à? Hay là tối nay em làm bạn nhảy của tôi nhé.”
Hai tay của Lâm Thúy Vân ôm lấy ngực, cô ấy nhìn người đàn ông béo ú trước mặt, chắc cũng phải đến một trăm cân, cô ấy sợ đến xanh mặt.
Tên béo này có mắt không vậy? Mập như heo vậy mà cũng muốn mời cô ấy nhảy cùng à?
Lâm Thúy Vân khinh bỉ không thèm nói, cô ấy quay người muốn đi.
Nhưng chưa kịp bước đi, gã ta đã tới chặn cô ấy lại: “Đi đâu vậy? Ông đây đang nói chuyện với em đó, em bị điếc hay câm thế?”
Lâm Thúy Vân tức giận, cô ấy kéo váy lên định nhấc chân đạp gã ta.
Đột nhiên eo cô ấy bị ôm lấy, cả người nhẹ hẳn đi.
Cô ấy bị người ta ôm lấy quay một vòng, sau đó nằm gọn trong lòng ai đó.
Cô ấy ngước đầu nhìn, gần như chết lặng, không ngờ lại là Lục Mặc Thâm.
Ánh mắt của anh ta ấm áp, khuôn mặt dịu dàng nói: “Em yêu, tiệc còn chưa kết thúc mà em muốn đi đâu vậy?”
Em yêu?
‘Yêu cái đầu nhà anh!
Ai là em yêu của anh?
Lâm Thúy Vân đang định cãi lại, bỗng.
dưng cô ấy lại bị Lục Mặc Thâm nắm chặt tay.
Anh ta cúi xuống nhìn cô ấy nói: “Điều kiện của tôi là cô làm bạn nhảy, đương nhiên cô phải đợi đến khi bữa tiệc kết thúc mới được về chứ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.