Chương 1928
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 2495
“Nhưng mà, người số 17 là người như thế nào nhỉ? Sao lại có thể bỏ từng ấy tiền để mua tòa biệt thự cũ, người nọ có nhiều tiền quá không biết tiêu cái gì hay sao?”
“Vội gì chứ, sau khi các thủ tục hoàn thành đương nhiên sẽ biết đó là ai thôi”
“Một trăm bảy mươi lăm tỷ lần một”
“Một trăm bảy mươi lăm tỷ lần hai”
“Một trăm bảy mươi lăm tỷ lần ba…”
MC nhanh chóng hô ba lần.
Ngay khi chuẩn bị đưa ra kết luận cuối cùng, một giọng nói thờ ơ vang lên.
“Ba trăm năm mươi tỷ”
“Trời ơi!”
Nếu như một trăm bảy mươi lăm tỷ lúc nãy đã làm mọi người bàn tán không ngớt, nhưng ba trăm năm mươi tỷ này lập tức làm cho cả hội trường như sục sôi Người ở lầu một như thể bị kim đâm vào mông, lập tức đứng dậy.
Một trăm bảy mươi lăm tỷ là đã quá lắm rồi, sao lại có người dám trả ba trăm năm mươi tỷ chứt Điên rồi hay sao!
MC cũng ngây ra, có chút nghi ngờ, sau đó lắp bắp nói: “Bao… Bao nhiêu cơ?”
Giọng nói thờ ơ ấy lại vang lên: “Tai không tốt thì đừng có học người khác lên làm MC nữa”
MC ổn định lại tỉnh thần, khiếp sợ hét lớn: “Ba trăm năm mươi tỷ, ghế số 18 ra giá ba trăm năm mươi tỷ!”
Cái gì?
Số 18 ư?
Đó chẳng phải là..
Sau khi Tô Bích Xuân nghe số ghế xong, cô ta cảm thấy như sét đánh ngang tai Con ả đê tiện Tô Lam kia đang ngồi ở ghế số 18 Mà lúc này Tô Lam đang đứng dựa vào hành lang, dáng vẻ hoang mang Bởi vì lúc nãy cô vừa nghe rất rõ ràng người đàn ông bên cạnh mở lời: “Ba trăm năm mươi tỷ”
Những từ này do chính Quan Triều Viễn nói ra.
Cô tưởng mình bị ảo giác nhưng sau khi nghe MC hỏi lại, Quan Triều Viễn vẫn nhàn nhã ngồi trên ghế, không thèm nhấc mí mắt lên nhìn.
“Anh Quan!”
Tô Lam hoang mang quay đầu lại nhìn, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng.
Quan Triều Viễn không thể nào vì thích mà bỏ ra ba trăm năm mươi tỷ để mua biệt thự nhà họ Tô, cô tuyệt đối không tin.
Quan Triều Viễn ngước nhìn khuôn mặt đang tỏ ra khiếp sợ của cô: “Không phải em nói đến đấu giá mà không mua gì thì không được sao?”
Tô Lam chết lặng.
Vậy nên anh bỏ ra ba trăm năm mươi tỷ để mua biệt thự nhà họ Tô à?
Mặc dù tòa biệt thự đó là ông ngoại tặng mẹ, vô cùng quý giá nhưng Tô Lam hiểu rõ tòa biệt thự đó giá cùng lắm chỉ năm mươi tỷ thôi.
“Anh Quan…”
Tô Lam muốn mở miệng nói nhưng lại chẳng biết nói gì Rõ ràng là hiện giờ cô không biết nên nói gì thì hợp lý.
“Nhưng mà, người số 17 là người như thế nào nhỉ? Sao lại có thể bỏ từng ấy tiền để mua tòa biệt thự cũ, người nọ có nhiều tiền quá không biết tiêu cái gì hay sao?”
“Vội gì chứ, sau khi các thủ tục hoàn thành đương nhiên sẽ biết đó là ai thôi”
“Một trăm bảy mươi lăm tỷ lần một”
“Một trăm bảy mươi lăm tỷ lần hai”
“Một trăm bảy mươi lăm tỷ lần ba…”
MC nhanh chóng hô ba lần.
Ngay khi chuẩn bị đưa ra kết luận cuối cùng, một giọng nói thờ ơ vang lên.
“Ba trăm năm mươi tỷ”
“Trời ơi!”
Nếu như một trăm bảy mươi lăm tỷ lúc nãy đã làm mọi người bàn tán không ngớt, nhưng ba trăm năm mươi tỷ này lập tức làm cho cả hội trường như sục sôi Người ở lầu một như thể bị kim đâm vào mông, lập tức đứng dậy.
Một trăm bảy mươi lăm tỷ là đã quá lắm rồi, sao lại có người dám trả ba trăm năm mươi tỷ chứt Điên rồi hay sao!
MC cũng ngây ra, có chút nghi ngờ, sau đó lắp bắp nói: “Bao… Bao nhiêu cơ?”
Giọng nói thờ ơ ấy lại vang lên: “Tai không tốt thì đừng có học người khác lên làm MC nữa”
MC ổn định lại tỉnh thần, khiếp sợ hét lớn: “Ba trăm năm mươi tỷ, ghế số 18 ra giá ba trăm năm mươi tỷ!”
Cái gì?
Số 18 ư?
Đó chẳng phải là..
Sau khi Tô Bích Xuân nghe số ghế xong, cô ta cảm thấy như sét đánh ngang tai Con ả đê tiện Tô Lam kia đang ngồi ở ghế số 18 Mà lúc này Tô Lam đang đứng dựa vào hành lang, dáng vẻ hoang mang Bởi vì lúc nãy cô vừa nghe rất rõ ràng người đàn ông bên cạnh mở lời: “Ba trăm năm mươi tỷ”
Những từ này do chính Quan Triều Viễn nói ra.
Cô tưởng mình bị ảo giác nhưng sau khi nghe MC hỏi lại, Quan Triều Viễn vẫn nhàn nhã ngồi trên ghế, không thèm nhấc mí mắt lên nhìn.
“Anh Quan!”
Tô Lam hoang mang quay đầu lại nhìn, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng.
Quan Triều Viễn không thể nào vì thích mà bỏ ra ba trăm năm mươi tỷ để mua biệt thự nhà họ Tô, cô tuyệt đối không tin.
Quan Triều Viễn ngước nhìn khuôn mặt đang tỏ ra khiếp sợ của cô: “Không phải em nói đến đấu giá mà không mua gì thì không được sao?”
Tô Lam chết lặng.
Vậy nên anh bỏ ra ba trăm năm mươi tỷ để mua biệt thự nhà họ Tô à?
Mặc dù tòa biệt thự đó là ông ngoại tặng mẹ, vô cùng quý giá nhưng Tô Lam hiểu rõ tòa biệt thự đó giá cùng lắm chỉ năm mươi tỷ thôi.
“Anh Quan…”
Tô Lam muốn mở miệng nói nhưng lại chẳng biết nói gì Rõ ràng là hiện giờ cô không biết nên nói gì thì hợp lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.