Chương 1951
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 2518
Một lúc lâu sau, cô mới không nhìn nữa mà hạ mắt xuống, đưa tay lên véo mặt anh: “Anh đẹp trai, anh thật đẹp trai quá đi mất…”
Cô phản ứng như vậy làm gương mặt thanh tú của Quan Triều Viễn trở nên đen như than trong thoáng chốc.
Cô nhóc này đã say đến mức không nhận ra anh là ai luôn rồi, rốt cuộc là đã uống nhiều đến mức nào vậy?
“Vậy sao?”
Quan Triều Viễn dường như nghiến răng nghiến lợi mà nói ra hai từ này.
Lời còn chưa dứt, anh đã đưa tay ra ôm Tô Lam lên, quay người lại chuẩn bị bước đi.
Thế nhưng, Tô Lam đã say bét nhè như v: thì sao có thể để cho anh dễ dàng vác đi như vậy?
Cô vừa hét vừa ra sức mà vùng vẫy: “Không muốn, không muốn, anh thả em ral Anh muốn đưa em đi đâu, em phải nhảy tiếp, em nhất định phải thắng đồ con gái hư hỏng Tô Bích Xuân đó…”
“Em đã thắng rồi” Quan Triều Viễn không hề dừng chân chút nào, hung dữ nói.
“Sao cơ… Đã thẳng rồi?” Tô Lam sững sờ một lát, sau đó cảm thấy ánh mắt bắt đầu mơ mơ màng màng thì lập tức lắc đầu thật mạnh: “Không đúng, em, em vẫn chưa nhìn thấy cô ta cởi sạch bò trên mặt đất m: Vừa dứt lời thì quả nhiên Quan Triều Viễn đã chịu dừng chân.
Anh cau mày, quay đầu nhìn về hướng của Tô Xuân Bích.
Tô Xuân Bích đang tính thừa cơ không ai thấy mà chuồn đi, ngước mắt lên nhìn một cái thì ngay lập tức bị ánh mắt của Quan Triều Viễn bắt gặp.
Lạnh lẽo, giá rét, cực kỳ phẫn nộ.
Chỉ một ánh mắt đã khiến cho Tô Xuân Bích run lẩy bẩy vì sợ.
Cô ta sợ hãi mà đứng yên tại chỗ không dám động đậy, cả đời này cô ta chưa từng trải qua cảm giác đáng sợ đến vậy.
Suy cho cùng, cô ta đã tận mắt chứng kiến cảnh lúc Liễu Mộng Oánh đắc tội với Tô im Thư, Triều Viễn đã làm cách nào cho Liễu Mộng Oánh ở chốn đông người thân bại danh liệt.
“Quan, Quan Triều…”
Tô Bích Xuân đã sợ đến mức nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp, toàn thân run lẩy bẩy: “Đừng mà, lần sau em không dám làm vậy nữa đâu, cầu xin anh, đừng làm vậy…”
Quan Triều Viễn lạnh lùng liếc qua Tô Bích Xuân một cái rồi quay đầu bước đi đầy dứt khoát.
Thấy anh đã đi, trái tim treo lơ lửng của Tô Bích Xuân rốt cuộc cũng quay trở về đúng vị tí.
May quá, Quan Triều Viễn chịu bỏ qua cho cô ta.
Thế nhưng cô ta chưa kịp mừng thầm thì đã nghe tiếng Quan Triều Viễn bình thản nói: “Có chơi thì có chịu.”
Tô Bích Xuân giật mình ngước mạnh lên thì đột nhiên nhìn thấy Lục Anh Khoa đang bước tới chỗ cô ta.
“Đừng, đừng, đừng mài”
Tô Xuân Bích điên cuồng mà lắc đầu.
Cô ta lảo đảo bò về hướng Quan Triều Viễn.
“Triều Viễn, anh không thể làm thế với em. Dù sao thì em cũng là chị của Tô Lam, coi như anh nể mặt của Tô Lam đi mà, anh không thể đối xử với em như thế”
Một lúc lâu sau, cô mới không nhìn nữa mà hạ mắt xuống, đưa tay lên véo mặt anh: “Anh đẹp trai, anh thật đẹp trai quá đi mất…”
Cô phản ứng như vậy làm gương mặt thanh tú của Quan Triều Viễn trở nên đen như than trong thoáng chốc.
Cô nhóc này đã say đến mức không nhận ra anh là ai luôn rồi, rốt cuộc là đã uống nhiều đến mức nào vậy?
“Vậy sao?”
Quan Triều Viễn dường như nghiến răng nghiến lợi mà nói ra hai từ này.
Lời còn chưa dứt, anh đã đưa tay ra ôm Tô Lam lên, quay người lại chuẩn bị bước đi.
Thế nhưng, Tô Lam đã say bét nhè như v: thì sao có thể để cho anh dễ dàng vác đi như vậy?
Cô vừa hét vừa ra sức mà vùng vẫy: “Không muốn, không muốn, anh thả em ral Anh muốn đưa em đi đâu, em phải nhảy tiếp, em nhất định phải thắng đồ con gái hư hỏng Tô Bích Xuân đó…”
“Em đã thắng rồi” Quan Triều Viễn không hề dừng chân chút nào, hung dữ nói.
“Sao cơ… Đã thẳng rồi?” Tô Lam sững sờ một lát, sau đó cảm thấy ánh mắt bắt đầu mơ mơ màng màng thì lập tức lắc đầu thật mạnh: “Không đúng, em, em vẫn chưa nhìn thấy cô ta cởi sạch bò trên mặt đất m: Vừa dứt lời thì quả nhiên Quan Triều Viễn đã chịu dừng chân.
Anh cau mày, quay đầu nhìn về hướng của Tô Xuân Bích.
Tô Xuân Bích đang tính thừa cơ không ai thấy mà chuồn đi, ngước mắt lên nhìn một cái thì ngay lập tức bị ánh mắt của Quan Triều Viễn bắt gặp.
Lạnh lẽo, giá rét, cực kỳ phẫn nộ.
Chỉ một ánh mắt đã khiến cho Tô Xuân Bích run lẩy bẩy vì sợ.
Cô ta sợ hãi mà đứng yên tại chỗ không dám động đậy, cả đời này cô ta chưa từng trải qua cảm giác đáng sợ đến vậy.
Suy cho cùng, cô ta đã tận mắt chứng kiến cảnh lúc Liễu Mộng Oánh đắc tội với Tô im Thư, Triều Viễn đã làm cách nào cho Liễu Mộng Oánh ở chốn đông người thân bại danh liệt.
“Quan, Quan Triều…”
Tô Bích Xuân đã sợ đến mức nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp, toàn thân run lẩy bẩy: “Đừng mà, lần sau em không dám làm vậy nữa đâu, cầu xin anh, đừng làm vậy…”
Quan Triều Viễn lạnh lùng liếc qua Tô Bích Xuân một cái rồi quay đầu bước đi đầy dứt khoát.
Thấy anh đã đi, trái tim treo lơ lửng của Tô Bích Xuân rốt cuộc cũng quay trở về đúng vị tí.
May quá, Quan Triều Viễn chịu bỏ qua cho cô ta.
Thế nhưng cô ta chưa kịp mừng thầm thì đã nghe tiếng Quan Triều Viễn bình thản nói: “Có chơi thì có chịu.”
Tô Bích Xuân giật mình ngước mạnh lên thì đột nhiên nhìn thấy Lục Anh Khoa đang bước tới chỗ cô ta.
“Đừng, đừng, đừng mài”
Tô Xuân Bích điên cuồng mà lắc đầu.
Cô ta lảo đảo bò về hướng Quan Triều Viễn.
“Triều Viễn, anh không thể làm thế với em. Dù sao thì em cũng là chị của Tô Lam, coi như anh nể mặt của Tô Lam đi mà, anh không thể đối xử với em như thế”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.