Chương 1962
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 2529
Nói xong, nhân viên cứu hộ kia phân tích một chút rồi kéo Tô Lam lên xe cấp cứu.
Hơn mười phút sau, Liêu Minh Hoa được đưa đến phòng cấp cứu.
Bác sĩ kiểm tra sơ bộ một chút, xác định là bị viêm ruột thừa cấp tính, phải phẫu thuật ngay lập tức.
Cửa phòng cấp cứu bị đẩy ra, một bác sĩ đeo khẩu trang bước ra: “Nếu muốn tiến hành phẫu thuật, phải có người bảo hộ ký tên?
Tô Lam do dự một chút: “Tôi đã dùng điện thoại của cô ấy để gọi cho người nhà đến, nhưng không ai nghe cả”
Không chỉ có như vậy, khi cô liên lạc cho bố mẹ Liễu Minh Hoa, nói sơ qua tình hình, bố cô ta lại chửi ầm lên, nói là cô ta chết ở bên ngoài cũng được, tuyệt đối không cần cứu cô ta.
“Nhưng nếu như không có người ký tên, sẽ không được tiến hành mổ, nhưng vẫn phải trả tiền thuốc men.”
Bác sĩ nhìn chăm chăm Tô Lam mà nói từng chữ rõ ràng.
“Bây giờ cô ta đã ngất đi rồi, thật sự nếu không được mổ, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng”
Tô Lam do dự một lát: “Thế này đi, không thì để tôi ký tên cũng được, tiền thuốc thì tôi cứ trả trước đã.”
Trong tài khoản của Liễu Minh Hoa không còn nhiều tiền, vừa rồi cô đi làm thủ tục đã nhìn thấy.
Bác sĩ nhìn cô một cái: “Quan hệ của hai người cũng được đấy”
Tô Lam đứng bên ngoài phòng phẫu thuật, nhìn thấy đèn trong phòng đã sáng, nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Dù sao thì cũng là một mạng người Cho dù cô có chút nghỉ ngờ đối với Liễu Minh Hoa, cũng không thể thấy chết mà không cứu.
Bởi vì cô là bác sĩ, cô biết nếu như viêm ruột thừa cấp tính không được xử lý kịp thời, ra có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Nửa giờ sau, đèn trong phòng phẫu thuật tắt.
Liễu Minh Hoa được đẩy ra.
Tô Lam đi tới: “Bác sĩ, tình hình thế nào rồi?”
“Chỉ là một phẫu thuật nhỏ, cô ta nghỉ ngơi vài ngày là sẽ ổn thôi”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Tô Lam quay đầu nhìn qua, Liễu Minh Hoa bây giờ vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh.
“Chỉ là làm sao lại có thể bị viêm ruột thừa cấp tính được cơ chứ”
Bác sĩ nhíu mày: “Uống nhiều rượu như vậy, bị viêm ruột thừa vẫn còn nhẹ đấy”
Là bởi vì uống nhiều rượu mà bị sao.
Tô Lam nhíu mày: Theo lý mà nói, với hiểu biết của Liễu Minh Hoa về rượu mà nói, chắc hẳn cô ta không nên uống mới đúng, dù sao thì cô ta cũng học y.
Liễu Minh Hoa cần phải phải nãm viện trong ba ngày để theo dõi tình hình.
Tô Lam thay cô ta đi thu xếp các thủ tục, thì điện thoại vang lên.
Là Lâm Thúy Vân gọi.
Tô Lam ra khỏi phòng, ấn vào nút nghe.
Chỉ là cô chưa kịp mở miệng nói gì, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói yếu ớt của Lâm Thúy Vân.
“Tô Lam, cứu…”
Nói xong, nhân viên cứu hộ kia phân tích một chút rồi kéo Tô Lam lên xe cấp cứu.
Hơn mười phút sau, Liêu Minh Hoa được đưa đến phòng cấp cứu.
Bác sĩ kiểm tra sơ bộ một chút, xác định là bị viêm ruột thừa cấp tính, phải phẫu thuật ngay lập tức.
Cửa phòng cấp cứu bị đẩy ra, một bác sĩ đeo khẩu trang bước ra: “Nếu muốn tiến hành phẫu thuật, phải có người bảo hộ ký tên?
Tô Lam do dự một chút: “Tôi đã dùng điện thoại của cô ấy để gọi cho người nhà đến, nhưng không ai nghe cả”
Không chỉ có như vậy, khi cô liên lạc cho bố mẹ Liễu Minh Hoa, nói sơ qua tình hình, bố cô ta lại chửi ầm lên, nói là cô ta chết ở bên ngoài cũng được, tuyệt đối không cần cứu cô ta.
“Nhưng nếu như không có người ký tên, sẽ không được tiến hành mổ, nhưng vẫn phải trả tiền thuốc men.”
Bác sĩ nhìn chăm chăm Tô Lam mà nói từng chữ rõ ràng.
“Bây giờ cô ta đã ngất đi rồi, thật sự nếu không được mổ, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng”
Tô Lam do dự một lát: “Thế này đi, không thì để tôi ký tên cũng được, tiền thuốc thì tôi cứ trả trước đã.”
Trong tài khoản của Liễu Minh Hoa không còn nhiều tiền, vừa rồi cô đi làm thủ tục đã nhìn thấy.
Bác sĩ nhìn cô một cái: “Quan hệ của hai người cũng được đấy”
Tô Lam đứng bên ngoài phòng phẫu thuật, nhìn thấy đèn trong phòng đã sáng, nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Dù sao thì cũng là một mạng người Cho dù cô có chút nghỉ ngờ đối với Liễu Minh Hoa, cũng không thể thấy chết mà không cứu.
Bởi vì cô là bác sĩ, cô biết nếu như viêm ruột thừa cấp tính không được xử lý kịp thời, ra có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Nửa giờ sau, đèn trong phòng phẫu thuật tắt.
Liễu Minh Hoa được đẩy ra.
Tô Lam đi tới: “Bác sĩ, tình hình thế nào rồi?”
“Chỉ là một phẫu thuật nhỏ, cô ta nghỉ ngơi vài ngày là sẽ ổn thôi”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Tô Lam quay đầu nhìn qua, Liễu Minh Hoa bây giờ vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh.
“Chỉ là làm sao lại có thể bị viêm ruột thừa cấp tính được cơ chứ”
Bác sĩ nhíu mày: “Uống nhiều rượu như vậy, bị viêm ruột thừa vẫn còn nhẹ đấy”
Là bởi vì uống nhiều rượu mà bị sao.
Tô Lam nhíu mày: Theo lý mà nói, với hiểu biết của Liễu Minh Hoa về rượu mà nói, chắc hẳn cô ta không nên uống mới đúng, dù sao thì cô ta cũng học y.
Liễu Minh Hoa cần phải phải nãm viện trong ba ngày để theo dõi tình hình.
Tô Lam thay cô ta đi thu xếp các thủ tục, thì điện thoại vang lên.
Là Lâm Thúy Vân gọi.
Tô Lam ra khỏi phòng, ấn vào nút nghe.
Chỉ là cô chưa kịp mở miệng nói gì, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói yếu ớt của Lâm Thúy Vân.
“Tô Lam, cứu…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.