Chương 247
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 252
“Biến, cô mau kể cho tôi, rốt cuộc thế nào rồi?”
Bảo anh gọi cô là thím?
Đâm anh một nhát chết luôn cho xong!
“Còn có thể thế nào nữa? Hai người chúng tôi đi tới thỏa thuận, giờ tôi chỉ muốn có một đứa con”
“Cô cô cô… thỏa hiệp rồi?”
Vốn Mục Nhiễm Tranh cho rằng, với tính cách của Tô Lam, cô sẽ đấu tranh tới cùng, không ngờ cô lại thỏa hiệp!
Tô Lam trịnh trọng gật đầu với Mục Nhiễm Tranh.
“Cô cũng quá không có tiền đồ! Tinh thần dũng cảm đấu tranh với chủ nghĩa bá quyền của cô trước kia đâu rồi?
Sau lại thỏa hiệp dễ dàng thế chứ?”
Mục Nhiễm Tranh nói xong, mới ý thức được, anh quên mất, Tô Lam đã không còn là Tô Lam lúc trước nữa.
“Tôi còn có thể làm gì chứ? Hai người chúng tôi là vợ chồng hợp pháp, chuyện nên làm cũng làm rồi, anh bảo.
tôi phải làm sao chứ? Tình trạng hiện giờ của Kiêm Mặc, tôi nhất định phải nhanh chóng chuẩn bị sinh cho nó một đứa cháu, ngoài chú anh ra, anh bảo tôi đi đâu tìm tinh trùng chứ?”
“Cô có thể..” tìm tôi…
Anh vui lòng cống hiến sức lực, cực kì vui lòng!
Hơn nữa, tinh trùng của anh cũng mang gen tốt, có được không?
Nhưng lời này, anh cố sức nuốt xuống bụng.
“Vậy, nếu cô thật sự sinh con thì sao? Làm gì nữa?”
Hai mắt Tô Lam vô hồn, lắc đầu.
“Có khả năng sẽ ly hôn, cũng có khả năng sẽ cứ kéo dài mãi, cho tới ngày Kiêm Mặc…”
Chữ “chết” này, từ đầu đến cuối, Tô Lam đều không nói ra.
Tô Lam ngước mắt nhìn Mục Nhiễm Tranh.
“Hắc Thổ, anh có biết không? Giờ tôi cực kì mâu thuẫn!
Tôi vừa hi vọng có thể nhanh chóng kết hôn, vừa hy vọng Kiêm Mặc có thể sống khỏe mạnh mãi, nhưng hai chuyện này lại mâu thuẫn với nhau”
Nói rồi, Tô Lam thở dài một hơi.
Mục Nhiễm Tranh thấy biểu cảm mất mát của Tô Lam, trong lòng cũng đang gào thét.
Lam, chẳng phải tôi cũng rất mâu thuẫn sao?
Tôi cũng hy vọng Kiêm Mặc sống khỏe mạnh, cũng hy vọng cô mau chóng ly hôn, nhưng Kiêm Mặc qua đời, cô mới có thể ly hôn…
“Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, đến đâu hay đến đó”
Tô Lam gật đầu.
Một lúc sau, Mục Nhiễm Tranh vẫn hơi không yên tâm.
“Tôi nói này Lam, không phải cô cũng động lòng với chú tôi rồi chứ?”
“Biến, cô mau kể cho tôi, rốt cuộc thế nào rồi?”
Bảo anh gọi cô là thím?
Đâm anh một nhát chết luôn cho xong!
“Còn có thể thế nào nữa? Hai người chúng tôi đi tới thỏa thuận, giờ tôi chỉ muốn có một đứa con”
“Cô cô cô… thỏa hiệp rồi?”
Vốn Mục Nhiễm Tranh cho rằng, với tính cách của Tô Lam, cô sẽ đấu tranh tới cùng, không ngờ cô lại thỏa hiệp!
Tô Lam trịnh trọng gật đầu với Mục Nhiễm Tranh.
“Cô cũng quá không có tiền đồ! Tinh thần dũng cảm đấu tranh với chủ nghĩa bá quyền của cô trước kia đâu rồi?
Sau lại thỏa hiệp dễ dàng thế chứ?”
Mục Nhiễm Tranh nói xong, mới ý thức được, anh quên mất, Tô Lam đã không còn là Tô Lam lúc trước nữa.
“Tôi còn có thể làm gì chứ? Hai người chúng tôi là vợ chồng hợp pháp, chuyện nên làm cũng làm rồi, anh bảo.
tôi phải làm sao chứ? Tình trạng hiện giờ của Kiêm Mặc, tôi nhất định phải nhanh chóng chuẩn bị sinh cho nó một đứa cháu, ngoài chú anh ra, anh bảo tôi đi đâu tìm tinh trùng chứ?”
“Cô có thể..” tìm tôi…
Anh vui lòng cống hiến sức lực, cực kì vui lòng!
Hơn nữa, tinh trùng của anh cũng mang gen tốt, có được không?
Nhưng lời này, anh cố sức nuốt xuống bụng.
“Vậy, nếu cô thật sự sinh con thì sao? Làm gì nữa?”
Hai mắt Tô Lam vô hồn, lắc đầu.
“Có khả năng sẽ ly hôn, cũng có khả năng sẽ cứ kéo dài mãi, cho tới ngày Kiêm Mặc…”
Chữ “chết” này, từ đầu đến cuối, Tô Lam đều không nói ra.
Tô Lam ngước mắt nhìn Mục Nhiễm Tranh.
“Hắc Thổ, anh có biết không? Giờ tôi cực kì mâu thuẫn!
Tôi vừa hi vọng có thể nhanh chóng kết hôn, vừa hy vọng Kiêm Mặc có thể sống khỏe mạnh mãi, nhưng hai chuyện này lại mâu thuẫn với nhau”
Nói rồi, Tô Lam thở dài một hơi.
Mục Nhiễm Tranh thấy biểu cảm mất mát của Tô Lam, trong lòng cũng đang gào thét.
Lam, chẳng phải tôi cũng rất mâu thuẫn sao?
Tôi cũng hy vọng Kiêm Mặc sống khỏe mạnh, cũng hy vọng cô mau chóng ly hôn, nhưng Kiêm Mặc qua đời, cô mới có thể ly hôn…
“Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, đến đâu hay đến đó”
Tô Lam gật đầu.
Một lúc sau, Mục Nhiễm Tranh vẫn hơi không yên tâm.
“Tôi nói này Lam, không phải cô cũng động lòng với chú tôi rồi chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.