Chương 1964
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 2531
“Đến rồi, đến rồi, mọi người nhìn đi, giáo sư Lục đến rồi”
“Trời ơi, anh ấy đúng là đẹp trai đó đi, như vậy mới có khí chất chứ.”
Trong đôi mắt đầy ngưỡng mộ của các nữ sinh viên, Lục Mặc Thâm vẫn bước đi rất vững vàng, lập tức đi tới chỗ bục giảng.”
Theo thói quen lấy tay nâng cặp kính lên, giọng nói anh ta trầm ấm: “Bây giờ bắt đầu vào học, có ai nhớ giờ trước tôi đã giao bài về nhà là gì không?”
Trong phòng học lập tức có người lên tiếng: “Tổng kết”
“Tốt lắm.”
Lục Mặc Thâm gõ tay xuống mặt bàn, ánh mắt đang đảo qua một lượt cả lớp: “Bây giờ tôi sẽ kiểm tra miệng, gọi đến tên ai, người ấy đứng lên trả lời cho tôi.”
Lục Mặc Thâm hạ giọng nói xuống, trong nháy mắt mọi người ngồi thẳng lưng.
Đọc nhiều sách như vậy, là vẫn chờ mong được giáo sư gọi một lần lên để trả lời vấn đề.
Ngón tay thon dài rố từng khớp xương, nhẹ nhàng di chuyển trên sổ danh sách.
Cuối cùng, lại chọn chính xác một cái tên quen thuộc có mặt trên tờ danh sách này.
Đôi môi mỏng nhẹ nhàng nói: “Lâm Thúy Vân”
Mẹ nót Lâm Thúy Vân cảm thấy đầu mình nứt toác ra.
“Em lên đây, mau đem những kiến thức tôi đã dạy ra đây tổng kết lại một chút”
Lục Mặc Thâm ngẩng đầu, nhìn đến vị trí ngồi cuối cùng của phòng học cạnh cầu thang.
Khuôn mặt tươi cười của Lâm Thúy Vân đen như đít nồi.
Cô khẳng định mình và tên Lục mặc Thâm kia có mối thâm thù đại hận nào đó.
Tổng kết cái chó gì Cả tiết học cô cũng không có lắng nghe, lên bảng tổng kết cho anh ta?
Lâm Thúy Vân vất vả ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt đầy sự ghen tị của các nữ sinh trong lớp.
Một phút đồng hồ trôi qua, trong phòng học vẫn im lặng không có tiếng động gì.
Lục Mặc Thâm đứng trên bục giảng, cặp mắt đào hoa kia không có tức giận mà chớp mắt.
Đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
“Lâm Thúy Vân, bạn học này có nghe thấy tôi đang nói gì không?”
Thật đáng giận!
Lâm Thúy Vân đập mạnh tay xuống bàn, sau đó cô ấy cố gắng dùng hết sức để đứng dậy nhìn Lục Mặc Thâm, trên trán cô ấy ứa ra mồ hôi lạnh Người đàn ông này rõ ràng đang muốn nhìn thấy cô ấy mất mặt.
Dù sao, việc Lâm Thúy Vân học tập không được tốt đã là chuyện mà ai cũng biết, cô ấy cũng không quan tâm đến việc có nhiều hơn một vài người biết chuyện này.
Cô ấy đau đến mức cả người phát run, giọng nói vang lên mười phần yếu ớt: “Tôi không biết.”
Cả lớp học đột nhiên như bị nổ tung, mọi người trong lớp đều phá lên cười nhạo.
Dù sao thì, kể từ khi Lục Mặc Thâm bắt đầu vào lớp giảng dạy, thì không chỉ những người trong lớp học của giáo sư Lục mà cả những người ở lớp khác cũng đều đến đây nghe giảng.
Lâm Thúy Vân thế mà lại không chú tâm nghe giảng.
Lục Mặc Thâm nheo mắt lại: “Ngay cả học sinh tiểu học cũng biết nói ra suy nghĩ của mình, nhưng bạn này thậm chí đến chuyện này còn không biết?”
“Đến rồi, đến rồi, mọi người nhìn đi, giáo sư Lục đến rồi”
“Trời ơi, anh ấy đúng là đẹp trai đó đi, như vậy mới có khí chất chứ.”
Trong đôi mắt đầy ngưỡng mộ của các nữ sinh viên, Lục Mặc Thâm vẫn bước đi rất vững vàng, lập tức đi tới chỗ bục giảng.”
Theo thói quen lấy tay nâng cặp kính lên, giọng nói anh ta trầm ấm: “Bây giờ bắt đầu vào học, có ai nhớ giờ trước tôi đã giao bài về nhà là gì không?”
Trong phòng học lập tức có người lên tiếng: “Tổng kết”
“Tốt lắm.”
Lục Mặc Thâm gõ tay xuống mặt bàn, ánh mắt đang đảo qua một lượt cả lớp: “Bây giờ tôi sẽ kiểm tra miệng, gọi đến tên ai, người ấy đứng lên trả lời cho tôi.”
Lục Mặc Thâm hạ giọng nói xuống, trong nháy mắt mọi người ngồi thẳng lưng.
Đọc nhiều sách như vậy, là vẫn chờ mong được giáo sư gọi một lần lên để trả lời vấn đề.
Ngón tay thon dài rố từng khớp xương, nhẹ nhàng di chuyển trên sổ danh sách.
Cuối cùng, lại chọn chính xác một cái tên quen thuộc có mặt trên tờ danh sách này.
Đôi môi mỏng nhẹ nhàng nói: “Lâm Thúy Vân”
Mẹ nót Lâm Thúy Vân cảm thấy đầu mình nứt toác ra.
“Em lên đây, mau đem những kiến thức tôi đã dạy ra đây tổng kết lại một chút”
Lục Mặc Thâm ngẩng đầu, nhìn đến vị trí ngồi cuối cùng của phòng học cạnh cầu thang.
Khuôn mặt tươi cười của Lâm Thúy Vân đen như đít nồi.
Cô khẳng định mình và tên Lục mặc Thâm kia có mối thâm thù đại hận nào đó.
Tổng kết cái chó gì Cả tiết học cô cũng không có lắng nghe, lên bảng tổng kết cho anh ta?
Lâm Thúy Vân vất vả ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt đầy sự ghen tị của các nữ sinh trong lớp.
Một phút đồng hồ trôi qua, trong phòng học vẫn im lặng không có tiếng động gì.
Lục Mặc Thâm đứng trên bục giảng, cặp mắt đào hoa kia không có tức giận mà chớp mắt.
Đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
“Lâm Thúy Vân, bạn học này có nghe thấy tôi đang nói gì không?”
Thật đáng giận!
Lâm Thúy Vân đập mạnh tay xuống bàn, sau đó cô ấy cố gắng dùng hết sức để đứng dậy nhìn Lục Mặc Thâm, trên trán cô ấy ứa ra mồ hôi lạnh Người đàn ông này rõ ràng đang muốn nhìn thấy cô ấy mất mặt.
Dù sao, việc Lâm Thúy Vân học tập không được tốt đã là chuyện mà ai cũng biết, cô ấy cũng không quan tâm đến việc có nhiều hơn một vài người biết chuyện này.
Cô ấy đau đến mức cả người phát run, giọng nói vang lên mười phần yếu ớt: “Tôi không biết.”
Cả lớp học đột nhiên như bị nổ tung, mọi người trong lớp đều phá lên cười nhạo.
Dù sao thì, kể từ khi Lục Mặc Thâm bắt đầu vào lớp giảng dạy, thì không chỉ những người trong lớp học của giáo sư Lục mà cả những người ở lớp khác cũng đều đến đây nghe giảng.
Lâm Thúy Vân thế mà lại không chú tâm nghe giảng.
Lục Mặc Thâm nheo mắt lại: “Ngay cả học sinh tiểu học cũng biết nói ra suy nghĩ của mình, nhưng bạn này thậm chí đến chuyện này còn không biết?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.