Chương 1970
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 2537
Vừa nhìn thấy Quan Triều Viễn, Lâm Thúy Vân ngay lập tức đặt lại chiếc bánh mà mình vừa cầm lên xuống đất Cô ấy ngay lập tức vọt đến, khuôn mặt hơi hơi ửng hồng: “Anh đẹp trai, sao anh lại ở đây?”
Anh đẹp trai?
Quan Triều Viễn liếc cô ấy một cái: “Tôi cho phép cô gọi như vậy sao?”
Bị Quan Triều Viễn nói như vậy, nhưng Lâm Thúy Vân không những không nản lòng mà còn cảm thấy vô cùng hào hứng.
Cô ấy đặt tay lên ngực, háo hức nói: “Nhưng mà Tô Lam, cậu ấy đồng ý”
Quan Triều Viễn lạnh lùng quay người lại, anh không thèm để ý đến cô ấy, trực tiếp rời đi.
“Trời ạ, quả nhiên là người đàn ông trong mộng của mình, thật ngầu quái”
Lâm Thúy Vân nhìn theo bóng lưng rời đi của Quan Triều Viễn, hai mắt cô ấy lập tức phát sáng.
Lục Mặc Thâm đứng ở bên cạnh, nhìn thấy cái đĩa trống rỗng trong tay cô ấy, sắc mặt anh ta nhất thời đen lại.
Vừa rồi anh ta đã tận tình khuyên bảo một lúc lấu, Lâm Thúy Vân vẫn một mực muốn ăn bánh ngọt.
Nhưng khi Quan Triều Viễn vừa xuất hiện, cô ấy lại đổ hết bánh trong đĩa của mình ra bên ngoài “Thật đáng xấu hổ”
Lục Mặc Thâm khit mũi hừ lạnh.
“Anh ta đang nói cái gì vậy? Anh ta nói ai đáng xấu hổ?”
Lâm Thúy Vân nhìn bóng lưng anh ta rời đi, cô ấy nghiến răng nghiến lợi đầy căm hận.
Trên tầng hai, bên trong căn phòng là một vài cái bàn vuông lớn, trong lớp có hơn ba mươi người lại thêm một vài giáo sư, hai cái bàn là đã đủ chỗ cho mọi người ngồi xuống.
Hai người đàn ông Quan Triều Viễn, Lục Mặc Thâm và bốn giáo sư khác đang ngồi cùng bàn.
Gần như chục vị trí trống còn lại đều bị các nữ sinh khác chiếm đoạt.
Tô Lam và Lâm Thúy Vân chọn chiếc bàn ở vị trí khuất nhất, xa nhất so với hai người đàn ông kia.
Có ba bốn cô gái khác cũng ngồi ở bàn của hai người, tất cả bọn họ đều mang vẻ mặt chán nản và tiếc nuối.
“Tức quá, vừa rồi mình quá chậm, không thể lấy được vị trí kia”
“Cũng do các cậu hết, lại đi vệ sinh trong lúc quan trọng như vậy”
“Chính là, nếu không bởi vì hai người các cậu, chúng ta nhất định có thể ngồi chun với giáo sư Lục và bạn của giáo sư rồi.”
“Được rồi, được rồi, cậu đừng nói thêm điều gì nữa, bọn mình cũng rất hối hận.”
Lâm Thúy Vân và Tô Lam nhìn nhau lắc đầu, không nói nên lời.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, những nữ sinh đều đổ gục trước sắc đẹp của Quan Triều Viễn và Lục Mặc Thâm.
Nếu mấy nữ sinh ấy biết được tính cách thật sự của hai người đàn ông này, chỉ sợ bị dọa cho chạy mất dép.
Trong khi ăn, Lâm Thúy Vân đã bí mật đẩy đẩy Tô Lam: “Tô Lam, có chuyện gì vậy? Sao lúc nãy cậu không ra chào hỏi anh Quan?
Sắc mặt Tô Lam không được tốt cho lắm, cô cũng không lên tiếng.
“Hừm, không phải hai người lại cãi nhau nữa chứ?”
Tô Lam thở dài một hơi: “Cũng không tính là cãi nhau. Là mình làm cho anh ấy tức giận”
Vừa nhìn thấy Quan Triều Viễn, Lâm Thúy Vân ngay lập tức đặt lại chiếc bánh mà mình vừa cầm lên xuống đất Cô ấy ngay lập tức vọt đến, khuôn mặt hơi hơi ửng hồng: “Anh đẹp trai, sao anh lại ở đây?”
Anh đẹp trai?
Quan Triều Viễn liếc cô ấy một cái: “Tôi cho phép cô gọi như vậy sao?”
Bị Quan Triều Viễn nói như vậy, nhưng Lâm Thúy Vân không những không nản lòng mà còn cảm thấy vô cùng hào hứng.
Cô ấy đặt tay lên ngực, háo hức nói: “Nhưng mà Tô Lam, cậu ấy đồng ý”
Quan Triều Viễn lạnh lùng quay người lại, anh không thèm để ý đến cô ấy, trực tiếp rời đi.
“Trời ạ, quả nhiên là người đàn ông trong mộng của mình, thật ngầu quái”
Lâm Thúy Vân nhìn theo bóng lưng rời đi của Quan Triều Viễn, hai mắt cô ấy lập tức phát sáng.
Lục Mặc Thâm đứng ở bên cạnh, nhìn thấy cái đĩa trống rỗng trong tay cô ấy, sắc mặt anh ta nhất thời đen lại.
Vừa rồi anh ta đã tận tình khuyên bảo một lúc lấu, Lâm Thúy Vân vẫn một mực muốn ăn bánh ngọt.
Nhưng khi Quan Triều Viễn vừa xuất hiện, cô ấy lại đổ hết bánh trong đĩa của mình ra bên ngoài “Thật đáng xấu hổ”
Lục Mặc Thâm khit mũi hừ lạnh.
“Anh ta đang nói cái gì vậy? Anh ta nói ai đáng xấu hổ?”
Lâm Thúy Vân nhìn bóng lưng anh ta rời đi, cô ấy nghiến răng nghiến lợi đầy căm hận.
Trên tầng hai, bên trong căn phòng là một vài cái bàn vuông lớn, trong lớp có hơn ba mươi người lại thêm một vài giáo sư, hai cái bàn là đã đủ chỗ cho mọi người ngồi xuống.
Hai người đàn ông Quan Triều Viễn, Lục Mặc Thâm và bốn giáo sư khác đang ngồi cùng bàn.
Gần như chục vị trí trống còn lại đều bị các nữ sinh khác chiếm đoạt.
Tô Lam và Lâm Thúy Vân chọn chiếc bàn ở vị trí khuất nhất, xa nhất so với hai người đàn ông kia.
Có ba bốn cô gái khác cũng ngồi ở bàn của hai người, tất cả bọn họ đều mang vẻ mặt chán nản và tiếc nuối.
“Tức quá, vừa rồi mình quá chậm, không thể lấy được vị trí kia”
“Cũng do các cậu hết, lại đi vệ sinh trong lúc quan trọng như vậy”
“Chính là, nếu không bởi vì hai người các cậu, chúng ta nhất định có thể ngồi chun với giáo sư Lục và bạn của giáo sư rồi.”
“Được rồi, được rồi, cậu đừng nói thêm điều gì nữa, bọn mình cũng rất hối hận.”
Lâm Thúy Vân và Tô Lam nhìn nhau lắc đầu, không nói nên lời.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, những nữ sinh đều đổ gục trước sắc đẹp của Quan Triều Viễn và Lục Mặc Thâm.
Nếu mấy nữ sinh ấy biết được tính cách thật sự của hai người đàn ông này, chỉ sợ bị dọa cho chạy mất dép.
Trong khi ăn, Lâm Thúy Vân đã bí mật đẩy đẩy Tô Lam: “Tô Lam, có chuyện gì vậy? Sao lúc nãy cậu không ra chào hỏi anh Quan?
Sắc mặt Tô Lam không được tốt cho lắm, cô cũng không lên tiếng.
“Hừm, không phải hai người lại cãi nhau nữa chứ?”
Tô Lam thở dài một hơi: “Cũng không tính là cãi nhau. Là mình làm cho anh ấy tức giận”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.