Chương 1977
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 2544
Bất thình lình anh nghe được cô nói thêm một câu nữa: “Anh là chồng của tôi.”
“Chồng của em?”
Giọng nói của anh có chút gợi cảm, lại có phần châm chọc: “Em còn coi anh là chồng của mình, là người đàn ông của em hay sao?”
Nói xong, anh dùng vòng tay rộng lớn của mình bao bọc lấy cơ thể của cô lại “Mới một ngày không gặp, em lại ngày càng trở nên đào hoa như vậy. Vóc dáng không lớn nhưng xem ra năng lực cũng không nhỏ.”
Đào hoa?
Vừa nghe thấy hai chữ này, Tô Lam lập tức nghĩ đến ly nước trái cây vừa rồi Tả Xuân Như kiêu ngạo dùng để khiêu khích cô.
Một nỗi tức giận không tên bất chợt dâng lên trong lòng, cô lạnh lùng mở miệng: “Muốn nói sự đào hoa, mới chỉ là thời gian của một bữa cơm mà thôi, hiệu suất của anh Quan so với tôi cũng không thấp hơn là bao!”
Quan Triều Viễn nhìn chăm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn bướng bỉnh của cô, anh dường như chợt nhận ra điều gì đó.
Anh khẽ nheo mắt, vươn tay nhéo căm cô: “Em ghen sao?”
Tô Lam sững người một lúc, giây tiếp theo cô chợt đỏ bừng mặt.
Cô vội vàng dịch chuyển tâm mắt, mất tự nhiên nói: “Ai ghen cơ chứ?”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, rõ ràng đã bị nói trúng tìm đen nhưng vẫn một mực không chịu thừa nhận.
Quan Triều Viễn đột nhiên thở dài một hơi Quên đi, coi như anh chịu thua cô vậy.
Anh cúi đầu dựa vào vai cô, khẽ ngửi mùi hương trên tóc cô: “Tô Lam.”
Hơi thở của anh phun vào cổ và lỗ tai, khiến cơ thể Tô Lam không nhịn được trở nên nóng hơn: “… Sao vậy?”
“Anh đói bụng.”
Tô Lam đột nhiên cảm thấy đầu mình đầy vệt đen: “Không phải anh vừa mới ăn cơm hay sao?”
“Anh chưa ăn gì cả.”
Tô Lam: ”…”
Được rồi, cô cũng thừa nhận là từ nấy đến giờ mình cũng chưa ăn uống gì.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy Quan Triều Viễn uống ly nước trái cây, bất kể ăn cái gì, cô cũng cảm thấy không có một chút mùi vị nào.
“Anh muốn ăn gì?” Tô Lam nhẹ giọng hỏi.
“Vê nhà em làm cho anh ăn” Giọng nói của Quan Triều Viễn vang lên đầy lười biếng.
“Cái gì?”
“Về nhà em nấu cho anh ăn.”
Tô Lam không nói nên lời Đầu óc của người đàn ông này bị hỏng rồi hay sao.
Ở bên ngoài không chịu ăn uống, lại muốn cô về nhà làm.
Nhưng mà..
Sau khi suy nghĩ lại, Tô Lam quay đầu liếc nhìn người đàn ông đang gục đầu trên vai mình, Người đàn ông này hôm nay vẫn bình thường đấy chứ?
Rõ ràng buổi sáng anh còn tức giận như vậy.
Bất thình lình anh nghe được cô nói thêm một câu nữa: “Anh là chồng của tôi.”
“Chồng của em?”
Giọng nói của anh có chút gợi cảm, lại có phần châm chọc: “Em còn coi anh là chồng của mình, là người đàn ông của em hay sao?”
Nói xong, anh dùng vòng tay rộng lớn của mình bao bọc lấy cơ thể của cô lại “Mới một ngày không gặp, em lại ngày càng trở nên đào hoa như vậy. Vóc dáng không lớn nhưng xem ra năng lực cũng không nhỏ.”
Đào hoa?
Vừa nghe thấy hai chữ này, Tô Lam lập tức nghĩ đến ly nước trái cây vừa rồi Tả Xuân Như kiêu ngạo dùng để khiêu khích cô.
Một nỗi tức giận không tên bất chợt dâng lên trong lòng, cô lạnh lùng mở miệng: “Muốn nói sự đào hoa, mới chỉ là thời gian của một bữa cơm mà thôi, hiệu suất của anh Quan so với tôi cũng không thấp hơn là bao!”
Quan Triều Viễn nhìn chăm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn bướng bỉnh của cô, anh dường như chợt nhận ra điều gì đó.
Anh khẽ nheo mắt, vươn tay nhéo căm cô: “Em ghen sao?”
Tô Lam sững người một lúc, giây tiếp theo cô chợt đỏ bừng mặt.
Cô vội vàng dịch chuyển tâm mắt, mất tự nhiên nói: “Ai ghen cơ chứ?”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, rõ ràng đã bị nói trúng tìm đen nhưng vẫn một mực không chịu thừa nhận.
Quan Triều Viễn đột nhiên thở dài một hơi Quên đi, coi như anh chịu thua cô vậy.
Anh cúi đầu dựa vào vai cô, khẽ ngửi mùi hương trên tóc cô: “Tô Lam.”
Hơi thở của anh phun vào cổ và lỗ tai, khiến cơ thể Tô Lam không nhịn được trở nên nóng hơn: “… Sao vậy?”
“Anh đói bụng.”
Tô Lam đột nhiên cảm thấy đầu mình đầy vệt đen: “Không phải anh vừa mới ăn cơm hay sao?”
“Anh chưa ăn gì cả.”
Tô Lam: ”…”
Được rồi, cô cũng thừa nhận là từ nấy đến giờ mình cũng chưa ăn uống gì.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy Quan Triều Viễn uống ly nước trái cây, bất kể ăn cái gì, cô cũng cảm thấy không có một chút mùi vị nào.
“Anh muốn ăn gì?” Tô Lam nhẹ giọng hỏi.
“Vê nhà em làm cho anh ăn” Giọng nói của Quan Triều Viễn vang lên đầy lười biếng.
“Cái gì?”
“Về nhà em nấu cho anh ăn.”
Tô Lam không nói nên lời Đầu óc của người đàn ông này bị hỏng rồi hay sao.
Ở bên ngoài không chịu ăn uống, lại muốn cô về nhà làm.
Nhưng mà..
Sau khi suy nghĩ lại, Tô Lam quay đầu liếc nhìn người đàn ông đang gục đầu trên vai mình, Người đàn ông này hôm nay vẫn bình thường đấy chứ?
Rõ ràng buổi sáng anh còn tức giận như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.