Chương 1995
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 2562
“Tốt lắm.”
Cơn thịnh nộ gần như bùng nổ đột nhiên giảm xuống.
Ngọn lửa cũng dập tắt.
Đáy mắt Quan Triều Viễn đột nhiên chỉ còn lại một khoảng trống trải và sự lạnh lùng Khóe miệng anh lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.
“Như vậy là được rồi, dù sao anh cũng chưa bao giờ thích phiền phức.”
Nói xong lời này, anh lạnh lùng đứng lên, xoay người đi ra ngoài.
“Âm, âm”
Cửa bị đập mạnh.
Tối nay, Tô Lam ngủ không yên.
Cô lật qua lật lại đến khoảng hai giờ sáng vẫn nửa mê, nửa tỉnh.
Bình thường Quan Triều Viễn có bận rộn hơn nữa nhưng vẫn sẽ trở lại phòng ngủ chính ở bên này nghỉ ngơi Tô Lam cảm thấy hơi khát nước, dứt khoát đứng dậy đi xuống phòng khách rót nước.
Đèn phòng làm việc không sáng, Quan Triều Viễn không ở đây.
Cũng đúng.
Hình như Lê Duyệt Tư cũng không hạnh phúc như cô tưởng tượng Lúc đó, không phải là cô ấy đi tìm Lục.
Mặc Thâm gây phiền toái đó chứ?
Lúc trước nếu như cô ấy không rời đi, Lục Mặc Thâm chắc chắn không dễ dàng kết hôn với Lê Duyệt Tư.
Gặp mặt tại Thế Hòa.
Hai tay Thẩm Tư Huy vòng trước ngực, nhìn bảy tám bình rượu vang đỏ đã trống rỗng trước mặt, nhíu mày.
“Anh hai, anh đã uống nhiều như vậy rồi.
Em nghỉ ngờ anh giả vờ tâm trạng xuống dốc để uống hết rượu vang của em đấy”
Đối diện anh ta, Quan Triều Viễn mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, xung quanh thân thể tỏa ra hơi thở lạnh lẽo.
Đặc biệt là khuôn mặt đó, sa sầm cứ như: ai nợ anh mấy triệu.
“Ngày mai Lục Anh Khoa sẽ tới đây thanh toán.”
Quan Triều Viễn phiên não cởi bỏ hai nút áo.
trước ngực, một ly rượu trong nháy mắt đã hết sạch Lúc anh chuẩn bị rót thêm một ly nữa thì bị Thẩm Tư Huy ngăn lại.
“Rượu này cũng giống như phụ nữ, cần phải từ từ nếm thử. Loại này gọi là ngưu ẩm, quả thực là phí của trời”
Quan Triều Viễn lạnh lùng ngước mắt lên, liếc mắt nhìn anh ta một cái.
Ánh mắt lạnh như băng này khiến da đầu Thẩm Tư Huy tê dại, trong nháy mắt bại trận dưới Quan Triều Viễn.
“Được rồi, em không nói, em không nói nữa, được chưa?”
Thẩm Tư Huy xoay người, tiến đến bên cạnh anh ngồi xuống.
“Anh hai, nghe nói ngày mai anh phải đi biển hả?”
“Có chuyện gì vậy? Em có muốn đi với anh không?”
Mặc dù uống không ít rượu nhưng đầu Quan Triều Viễn còn rất tỉnh táo, không hề say rượu.
“Tốt lắm.”
Cơn thịnh nộ gần như bùng nổ đột nhiên giảm xuống.
Ngọn lửa cũng dập tắt.
Đáy mắt Quan Triều Viễn đột nhiên chỉ còn lại một khoảng trống trải và sự lạnh lùng Khóe miệng anh lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.
“Như vậy là được rồi, dù sao anh cũng chưa bao giờ thích phiền phức.”
Nói xong lời này, anh lạnh lùng đứng lên, xoay người đi ra ngoài.
“Âm, âm”
Cửa bị đập mạnh.
Tối nay, Tô Lam ngủ không yên.
Cô lật qua lật lại đến khoảng hai giờ sáng vẫn nửa mê, nửa tỉnh.
Bình thường Quan Triều Viễn có bận rộn hơn nữa nhưng vẫn sẽ trở lại phòng ngủ chính ở bên này nghỉ ngơi Tô Lam cảm thấy hơi khát nước, dứt khoát đứng dậy đi xuống phòng khách rót nước.
Đèn phòng làm việc không sáng, Quan Triều Viễn không ở đây.
Cũng đúng.
Hình như Lê Duyệt Tư cũng không hạnh phúc như cô tưởng tượng Lúc đó, không phải là cô ấy đi tìm Lục.
Mặc Thâm gây phiền toái đó chứ?
Lúc trước nếu như cô ấy không rời đi, Lục Mặc Thâm chắc chắn không dễ dàng kết hôn với Lê Duyệt Tư.
Gặp mặt tại Thế Hòa.
Hai tay Thẩm Tư Huy vòng trước ngực, nhìn bảy tám bình rượu vang đỏ đã trống rỗng trước mặt, nhíu mày.
“Anh hai, anh đã uống nhiều như vậy rồi.
Em nghỉ ngờ anh giả vờ tâm trạng xuống dốc để uống hết rượu vang của em đấy”
Đối diện anh ta, Quan Triều Viễn mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, xung quanh thân thể tỏa ra hơi thở lạnh lẽo.
Đặc biệt là khuôn mặt đó, sa sầm cứ như: ai nợ anh mấy triệu.
“Ngày mai Lục Anh Khoa sẽ tới đây thanh toán.”
Quan Triều Viễn phiên não cởi bỏ hai nút áo.
trước ngực, một ly rượu trong nháy mắt đã hết sạch Lúc anh chuẩn bị rót thêm một ly nữa thì bị Thẩm Tư Huy ngăn lại.
“Rượu này cũng giống như phụ nữ, cần phải từ từ nếm thử. Loại này gọi là ngưu ẩm, quả thực là phí của trời”
Quan Triều Viễn lạnh lùng ngước mắt lên, liếc mắt nhìn anh ta một cái.
Ánh mắt lạnh như băng này khiến da đầu Thẩm Tư Huy tê dại, trong nháy mắt bại trận dưới Quan Triều Viễn.
“Được rồi, em không nói, em không nói nữa, được chưa?”
Thẩm Tư Huy xoay người, tiến đến bên cạnh anh ngồi xuống.
“Anh hai, nghe nói ngày mai anh phải đi biển hả?”
“Có chuyện gì vậy? Em có muốn đi với anh không?”
Mặc dù uống không ít rượu nhưng đầu Quan Triều Viễn còn rất tỉnh táo, không hề say rượu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.